Đế Vương Phản Diện Sinh Tồn Công Lược

Editor: camanlwoibieng

- --------------%------------------

"Ngoại trừ cầm kì thi họa, thái phó của A Ly còn dạy gì khác không? Có biết cưỡi ngựa bắn cung không?"

"Chỉ biết chút da lông mà thôi."

Lý Thanh Vân cười cười, vừa hay hôm nay chính vụ cũng không tính là bận lắm, hắn lại nghe Độc Cô Ly đàn một khúc thiên kỳ, tâm tình tốt đến mức quên mất chuyện chất tử Chu Quốc. Liền lệnh cho tiểu thái giám đưa cờ vây tới, đặt ở trên bàn, sau khi bày quân cờ xong, Lý Thanh Vân một bên mời Độc Cô Ly chơi cờ, một bên nói: "Trùng hợp qua một tháng nữa là đến giao thừa, sau đêm giao thừa sẽ đến hội săn mùa Đông..."

Lý Thanh Vân đột nhiên dừng lại.

Hắn nhớ tới, ở cốt truyện gốc, chính là trong hội săn mùa đông này, người của Đảng Bảo Hoàng vì hắn mà bày mưu hãm hại Độc Cô Ly, làm y bị mù mắt.

Từ đó về sau, Độc Cô Ly trở thành người mù, cũng là nguyên nhân cuối cùng khiến Độc Cô Ly hận Lý Thanh Vân, cuộc săn bắn mùa Đông này, có thể nói là nguy cơ tứ phía.

"Thôi nói sau đi, vẫn là không dẫn A Ly đi săn bắn mùa Đông." Lý Thanh Vân đi một nước cờ.

"Bệ hạ vì sao lại thay đổi chủ ý?" Độc Cô Ly hạ một quân cờ vây quanh Lý Thanh Vân.

"Cô cao hứng thôi." Lý Thanh Vân nhíu đôi mắt phượng, nhìn y một cái.

Nội tâm Độc Cô Ly: Thật sự là quá kiêu căng.

"Vừa rồi A Ly nói, tiên sinh dạy ngươi đã đánh giá tiếng đàn của ngươi không có cảm xúc, tấu không ra nhạc khúc có linh hồn. Nhưng cô nghe xong rất thích." Lý Thanh Vân nhẹ nhàng nở nụ cười, "Cô còn muốn nghe A Ly đàn tấu khúc."


Tốt nhất là khúc nhạc này chỉ tấu cho một mình ta nghe.

"Ta trời sinh khuyết thiếu tình cảm, chỉ sợ đàn không ra được." Độc Cô Ly nhàn nhạt quan sát bố cục ván cờ, đôi mắt hơi sâu, đáng xuống một quân cờ, giương mắt nói, "Bệ hạ, đã đến lượt người."

"A Ly từ nhỏ đến lớn đều không có người quan tâm sao?" Lý Thanh Vân cũng tùy ý đặt xuống một con vây, chăm chú nhìn Độc Cô Ly, " Ví dụ như Thanh mai trúc mã, hay bạn nối khố gì đó?"

Tay Độc Cô Ly dừng một chút.

Y nhớ tới năm tám tuổi khi còn bé theo phụ hoàng và mẫu hậu đến hoàng cung Ung Quốc đã gặp phải một tiểu Hoàng tử phấn điêu ngọc mài, nhanh nhẹ đáng yêu đi chân trần, vừa đi trong tuyết vừa khóc, bộ dáng rất đáng thương.

Độc Cô Ly đưa cho đứa bé một cái khăn tay, lau nước mắt cho nhóc. Tiểu Hoàng tử bẩm sinh tôn quý kia túm lấy khăn tay y, hốc mắt phiếm hồng, nước mắt giống như trân châu không ngừng rơi xuống, thanh âm cũng khiến người ta yêu mến: "Ca ca, ta muốn tìm mẫu thân ta, bọn họ muốn giết mẫu thân của ta, có thể dẫn ta đi tìm mẫu thân hay không."

Tâm Độc Cô Ly đều nhũn ra, y muốn mang tiểu Hoàng tử bộ dáng phấn nộn đáng yêu kia đi tìm mẹ của nhóc, nhưng thị vệ bên cạnh mặt đanh lại lạnh lùng dẫn y rời đi.

"Chuyện của nước khác, Ly điện hạ đừng quản."

Độc Cô Ly lúc ấy mới tám tuổi, được thị vệ cao lớn anh tuấn ôm đi, y cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn vị tiểu Hoàng tử kia chạy trong tường vây hoàng cung thật dài tìm mẫu thân mình.

Thật sự rất đáng thương.

Nay Ung Quốc do Lý Thanh Vân cầm quyền, hắn thậm chí còn tự tay giết hại nhiều Hoàng tử như vậy. Tiểu Hoàng tử đáng yêu xinh đẹp như ngọc năm đó chỉ sợ đã bị Lý Thanh Vân giết chết từ lâu.

"A Ly, trong lòng ngươi thật sự có người khác?" Lý Thanh Vân thấy Độc Cô Ly thần hồn sắp bay ra ngoài, liền đưa tay quơ quơ trước mắt y.


Độc Cô Ly phục hồi tinh thần, bình tĩnh nói: "Chỉ là nhớ lại lúc nhỏ đã từng gặp qua một vị tiểu Hoàng tử ở hoàng cung Ung Quốc."

"Hoàng tử nào?"

"Không biết, sợ là đã chết từ lâu rồi."

Lý Thanh Vân nhìn Độc Cô Ly chậm rãi hạ xuống một quân cờ vây, không hiểu sao có chút xấu hổ. Đến đời của hắn người trong dòng dõi hoàng tự rất nhiều, chỉ là phần lớn đều bị hắn giết chết, đang lúc xấu hổ lại nghe Độc Cô Ly nói, "Giữa trời giá rét, hắn gọi ta là ca ca, muốn ta giúp hắn tìm mẫu thân."

Cái này...

Lý Thanh Vân nói: "Nếu A Ly nói là mùa Đông của mười một năm trước, như vậy tiểu Hoàng tử mà ngươi gặp phải hẳn là cô."

Độc Cô Ly ngẩng đầu nhìn hắn, thản nhiên nói: "Vậy sao? Nếu thật sự là bệ hạ, vậy với tuổi của bệ hạ gọi ta một tiếng ca ca, quả thực là chịu thiệt rồi."

Lý Thanh Vân vẻ mặt xấu hổ: "Lúc nhỏ không hiểu chuyện, huống chi chuyện lâu như vậy cô cũng không nhớ rõ."

"Bệ hạ năm đó và bây giờ quả thực..." Trong mắt Độc Cô Ly hàm chứa một tia thăm dò, "Rất khác nhau."

Lý Thanh Vân cười nói: "Chỗ nào không giống chứ?"

"Cạch"


Ván cờ giữa Lý Thanh Vân và Độc Cô Ly không phân thắng bại, ván cờ này khiến người ta kinh hồn bạt vía, cuối cùng lại là lưỡng bại câu thương*, sống thì cùng sống, chết thì cùng chết

*biểu thị hai đối tượng có năng lực ngang nhau tranh đấu lẫn nhau, đều sẽ nhận lấy tổn thất, ai cũng không có được lợi ích gì

Dĩ nhiên kết cục là như thế, nhưng cũng khiến người ta không khỏi thổn thức.

Lục Công công mang canh hoa sen tươi đến, thấy hai người đang chơi cờ cười cười nói: "Bệ hạ lấy công làm thủ, Ly công tử lấy thủ làm công, cuối cùng đúng là trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, trái lại cũng là ván cờ tuyệt diệu nha."

"Lục Tiểu Hoa, ngươi được cái giỏi ăn nói." Lý Thanh Vân cười mắng.

Lục Hoa giận dữ nói: "Bệ hạ đừng trêu ghẹo nô tài nữa, Ly công tử còn ở đây, lưu lại chút thể diện cho nô tài đi." Dứt lời, hắn cúi đầu, đôi mắt sâu thẳm, đem canh hạt sen trong tay đưa cho Độc Cô Ly, nhẹ giọng cười nói: "Ly công tử, xin mời dùng."

Độc Cô Ly nhẹ nhàng gật đầu.

Lục Công công thu thập đồ đạc rời khỏi, hắn phủi bụi bặm trên áo, cầm lấy Phất Trần ở bên ngoài điện thở dài một hơi, trong ánh mắt vừa lo lắng vừa tàn nhẫn.

"Sư phụ, thuốc kia thật sự có hiệu quả sao?" Tiểu Thắng Tử lặng lẽ xuyên thấu qua rèm cửa nhìn Độc Cô Ly một cái.

Lục Hoa đánh lên đầu Tiểu Thắng Tử, hạ thấp giọng giận dữ nói: "Chuyện hôm nay nhất định phải thành!"

"Bệ hạ yêu quý Độc Cô công tử như vậy, nếu biết chúng ta lén bỏ Hợp Hoan Tán vào canh canh của Độc Cô công tử, sợ là trị tội của chúng ta." Tiểu Thắng Tử ôm đầu ủy khuất nói.

"Có ta ở đây, ngươi sợ cái gì?! Làm việc cho tốt đi!" Ánh mắt Lục Hoa vừa tàn nhẫn vừa hung dữ.

Sắc trời đã tối, bên ngoài trời lại nổi tuyết trắng, gió lạnh thấu xương.

Hai người trong chính điện Dao Hoa Cung đã hạ cờ hết lần này đến lần khác, tán gẫu rất nhiều chuyện về thế cục thiên hạ, lại đàm luận về chuyện triều chính Ung Quốc.


Độc Cô Ly trầm mặc ít nói, mỗi lần đều chỉ im lặng lắng nghe, nhưng thỉnh thoảng vẫn xen vào một số ý kiến độc đáo, nhất châm kiến huyết*, làm cho người ta cảm thấy mới mẻ.

*(chỉ châm một mũi là thấy máu) một câu ngắn mà chỉ được chỗ trọng yếu

"A Ly, ngươi là một mưu lược gia trời sinh." Lý Thanh Vân cuối cùng dùng câu này khen ngợi y.

"Chỉ thường thôi." Độc Cô Ly thần sắc nhàn nhạt.

Cuộc nói chuyện kết thúc, Lý Thanh Vân đang muốn đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Độc Cô Ly hơi nhíu mày, cảm giác có gì đó không đúng.

Một cỗ dục vọng kỳ lạ xuất hiện. Càn quét khắp cơ thể, làm cho mồ hôi nóng trên trán y chảy ra, nét thờ ơ bình thản nơi đáy mắt trong nháy mắt biến mất, thay vào đó là vẻ mặt ngoan độc băng lãnh như gió tuyết.

Y mạnh mẽ bắt lấy cổ tay Lý Thanh Vân, khí lực lớn đến mức tựa hồ muốn bẻ gãy cổ tay Lý Thanh Vân.

Ánh mắt Độc Cô Ly rất lạnh, cũng tỏa ra tia sát khí tàn nhẫn.

"Ngươi không giữ lời hứa! Ngươi đã bỏ gì vào canh hạt sen?!"

Lý Thanh Vân đầy vẻ nghi hoặc.

Một giây sau, hắn liền bị Độc Cô Ly bóp cổ, bị bức phải đứng thẳng tắp ở trên lưng tường. Lý Thanh Vân nhìn thấy Độc Cô Ly hô hấp dồn dập, trong mắt y nhiễm một cỗ dục vọng điên cuồng.

"A Ly..." Lý Thanh Vân sắc mặt trắng bệch, thiếu chút nữa bị bóp đến hô hấp không thông.

Hắn đưa tay dùng sức cửu ngưu nhị hổ mới có thể đem tay Độc Cô Ly mở ra, nắm chặt, nhíu mày lo lắng hỏi: "A Ly, ngươi làm sao vậy?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận