Editor: camanlwoibieng
- --------------%------------------
"Không sai! Ngũ Vương gia tuy rằng không phải là đích tử của Hoàng hậu năm đó, nhưng mẫu thân của hắn cũng là danh môn quý nữ đứng đắn!"
Hồ Bùi có ý ám chỉ, khinh bỉ nhìn về phía Lý Thanh Vân, "Mà mẫu thân Đoàn Quý phi của bệ hạ ngài, nàng ta chính là người xuất thân từ nơi trăng hoa. Một vũ cơ bị người cưỡi qua! Thân phận thấp hèn, cũng xứng sinh hạ Hoàng tử, trở thành Thái hậu?! Quả thực là trò cười của thiên hạ!"
"Năm đó quan thượng thư chúng ta tham tấu cầu tiên đế ban chết cho Đoàn Quý phi, thực tế, tiên đế đồng ý ban chết cho Đoàn Quý phi, quả thực là một hành động sáng suốt--"
"Chỉ tiếc, bệ hạ không có nhẫn tâm giết tên nghiệt chủng nhà ngươi!" Hồ Bùi lạnh lùng nói, "Thế mà lại để cho loại nghiệt chủng do kỹ nữ sinh ra này kế thừa ngôi vị Hoàng đế! Nhiều năm như vậy, ta quỳ gối trước ngươi, thật sự là cảm thấy ghê tởm đến cực điểm!"
Lý Thanh Vân đứng dưới bóng đêm, một bộ hồng y như lửa, thân hình thẳng tắp, cho dù trên mắt cá chân đau nhức kịch liệt, làm cho sắc mặt hắn tái nhợt, cũng không thể lộ ra dáng vẻ yếu đuối.
Niềm kiêu hãnh của hắn không cho phép--
Hắn sẽ không bao giờ để cho bất kỳ kẻ thù nào nhìn thấy bộ dáng yếu ớt của mình.
Mắt phượng của Lý Thanh Vân híp lại, giống như Phượng Hoàng tôn quý liếc nhìn qua Hồ Bùi, vĩnh viễn cao cao tại thượng, vĩnh viễn không ai sánh kịp.
"Hồ Bùi, nhiều năm như vậy thật sự là ủy khuất ái khanh."
Giọng Nói của Lý Thanh Vân cực kỳ lạnh lùng.
"Chỉ tiếc lăng mộ của mẫu thân cô - Đoàn Quý phi được chôn cất trong lăng mộ Hoàng hậu. Bà ấy vĩnh viễn là Quý phi, là Hoàng hậu, là Thái hậu tôn quý nhất Ung Quốc này! Linh hồn của bà ấy sẽ luôn ở trên trời lạnh lùng nhìn xuống các ngươi, cười xem các ngươi chết như thế nào dưới tay cô!"
"Mà cô vĩnh viễn là vị cửu ngũ chí tôn trên vạn người của Ung Quốc!"
"Chỉ cần cô một ngày không chết, các ngươi đều phải thần phục quỳ lạy dưới chân ta!"
Lý Thanh Vân mắt phượng chau lại: "Hồ ái khanh có biết tiên đế chết như thế nào không?"
Hồ Bùi nhíu nhíu mày: "Chẳng lẽ không phải vì tuổi thọ hết mới băng hà sao?!"
"Là cô giết đấy."
Lý Thanh Vân vừa dứt lời, Hồ Bùi tức giận đến đầu ngón tay phát run, chỉ vào Lý Thanh Vân, mắng to: "Ngươi, ngươi... Hóa ra là ngươi!"
"Ông ta không quan tâm đến sống chết của ta và mẫu phi ta, cô có thể làm sao bây giờ?" Lý Thanh Vân nở nụ cười, trong mắt phượng có nét cao ngạo không thể phá hủy, nhưng cũng có một phần yếu ớt ẩn nấp không thể phát hiện,
"Bọn họ muốn giết mẫu thân ta, muốn giết ta!"
"Trong cuộc chiến đoạt đích tàn nhẫn này, không phải ngươi chết chính là ta vong!"
"Nếu cô có một chút mềm lòng, thì hôm nay làm gì còn mạng đứng ở chỗ này nói chuyện?!"
"Đại nghịch bất đạo! Không chút nhân tính!" Hồ Bùi mắng to, "Ngươi đối với các ca ca ngươi như thế, đối với phụ thân ngươi cũng như thế!"
"Tên nghiệt chủng giống như ngươi, đáng bị chết yểu! Nên chết sớm một chút!" Hồ Bùi mắng sao cũng mắng không đủ.
"Hồ ái khanh --" Lý Thanh Vân không kiên nhẫn đánh gãy lời ông, "Cô chỉ muốn nghe ngươi nói một câu."
"Trung thành với Lý Túc, hay là chọn một minh chủ khác?!"
Lý Thanh Vân bây giờ rơi vào thế hạ phong, nhưng khí thế toàn thân kiêu ngạo lại tôn cũng có thể hù dọa người.
"Lý Túc tuyệt đối không phải minh chủ tốt!"
"Chim khôn biết chọn cành mà đậu-- "
"Hồ ái khanh hôm nay nếu giết vua thất bại, thì sẽ để lại tiếng xấu muôn đời!"
Giọng nói của Lý Thanh Vân tràn ngập sự dụ hoặc: "Chỉ cần ngươi nguyện toàn tâm toàn ý trung thần với cô, cô sẽ cho ngươi địa vị cùng quyền thế dưới một người trên vạn người, cô còn có thể quên đi hành vi đại nghịch bất đạo hôm nay của ngươi."
"Nhất thất túc thành thiên cổ hận* a."
*một phút lỡ lầm ngàn năm ân hận
"Hồ Bùi, ngươi là muốn làm người thông minh, hay là muốn làm kẻ tầm thường?"
"Cái này--"
Ánh mắt Hồ Bùi hiện lên một tia do dự. Hôm nay nếu giết Hoàng đế, ngày sau phụ tá một trong Tam Vương, đều là lựa chọn không tồi, nhưng nhìn bộ dáng có mười phần sức lực này của Lý Thanh Vân, nếu giết không thành, chẳng phải sẽ thất bại sao?! Lựa chọn tiến thoái lưỡng nan thế này, đến tột cùng phải chọn như thế nào?
Hồ Bùi sắc mặt khó khăn.
Chủ tử của ông là Ngũ Vương gia Lý Túc không sai.
Nhưng mỗi một kế hoạch, đều sử dụng nội dung phong bì để thông báo cho ông ta.
Hành động ám sát ở bãi săn Vân Hồ Sơn lần này, cũng là do Ngũ Vương gia Lý Túc dùng phong thư đưa cho ông-- Lý Túc đã nói qua, hắn sẽ phái người đến trợ giúp, chỉ cần thành công giết Lý Thanh Vân, liền cho ông thăng quan tiến chức, từ nay về sau tiền đồ vô lượng...
Nhưng... Hồ Bùi hiện giờ hoài nghi, người liên lạc với mình có thật sự là Lý Túc hay không? Lý Túc có phải chỉ đẩy ông ta ra như một con tốt thí bị bỏ rơi không?
Lý Thanh Vân lẳng lặng nhìn Hồ Bùi, cũng không sốt ruột.
Trận chiến tâm lý này, kéo dài vô cùng.
A Ly à A Ly, khi nào ngươi mới đến? Ngươi có gặp nguy hiểm không?
- --------------%------------------
Độc Cô Ly giương roi thúc ngựa, một bộ áo bào trắng, cuồng loạn bay múa dưới bóng đêm.
Y dung nhan tuyệt thế, ánh trăng đều say mê trong sắc đẹp của y.
Nhưng đôi mắt của y âm lãnh dị thường, lạnh như một dòng nước chết. Làm cho khí tràng chung quanh đều rét lạnh xuống.
Bỗng dưng--
Độc Cô Ly dừng ngựa lại.
Thần sắc y bình tĩnh, chăm chú nhìn bốn phương, tai nghe tám phía.
Có sát thủ.
Hơn nữa không chỉ có một đội binh mã, nghe tiếng bước chân, ít nhất có hai đội đang tới giết y.
Bóng đêm u lãnh yên tĩnh, bóng đên như muốn cắn nuốt người, ánh trăng cũng dần dần ẩn nấp trong mây đen, xung quanh chỉ còn lại gió lạnh thấu xương, thổi đến trên thân người cưỡi ngựa một bộ bạch bào bay phấp phới.
Là binh mã của Lý Thanh Vân, còn có binh mã của nhóm Lý Huyền Lý Túc. Độc Cô Ly thong dong bình tĩnh nhìn về phía trước.
Lấy tĩnh chế động.
"Giết!"
Đột nhiên--
Bốn phía xuất hiện một nhóm lớn sát thủ mặc quần áo màu đen, sát khí tứ phương, đến vây giết một mình Độc Cô Ly.
Độc Cô Ly hoàn toàn không để vào mắt.
Thân ảnh y cực nhanh, áo bào xiêu vẹo, dây đàn đoạt mệnh quấn quanh tay, động tác trong tay vừa xuất, liền có người máu văng đầy đất mất mạng tại chỗ.
Người bên ngoài đều sợ hãi chưa kịp định thần, thật không nghĩ đến Độc Cô Ly lại có thân thủ tốt như vậy.
"Bệ hạ phái các ngươi tới giết ta?"
Độc Cô Ly lấy góc nhìn của một người thông minh khách quan phân tích chuyện này, Lý Thanh Vân một mặt đối xử tốt với y, một mặt phái người giết y, không phải không có khả năng.
Trong đầu Độc Cô Ly hiện lên đôi mắt phượng ửng hồng của Lý Thanh Vân, hắn nói với y: "A Ly, cô tin tưởng ngươi, ngươi nhất định phải mau quay lại."
Y lần đầu tiên trong đời lấy tình cảm để đánh giá một việc. Đây hẳn không phải là người do Lý Thanh Vân phái đến.
"A! ngươi không nên ở lại bên cạnh bệ hạ!" Người cầm đầu cười lạnh nói.
Ánh mắt Độc Cô Ly rất lạnh: "Vậy các ngươi không nên giết ta."
"Bởi vì bệ hạ -- Giờ phút này lâm vào nguy cảnh, chờ các ngươi tới chi viện!"
Độc Cô Ly cầm sợi dây đàn đoạt mệnh trong tay, ngữ khí tăng thêm vài phần: "Nếu các ngươi tiến thêm một bước, ta tùy thời tùy chỗ có thể để các ngươi chôn thây tại đây."
"Khẩu khí thật lớn!"
Trong bóng tối...
Người ngồi trên xe lăn thay đổi sắc mặt: "A Vân đang gặp nguy hiểm?! Mau đi thông báo cho Lục Hoa và Tiêu Tử Nghĩa!"
"Vâng! Tam Vương gia!"
Lý Hoằng nắm chặt xe lăn, sắc mặt trắng bệch, tràn ngập sát ý trừng mắt nhìn Độc Cô Ly.
Ngoại trừ người này, còn có ai có thể khiến A Vân lâm vào tình cảnh nguy hiểm?!
Thân thủ vừa rồi của Độc Cô Ly cũng nằm ngoài dự liệu của mọi người, y ở bên cạnh A Vân, mục đích còn cần phải đoán sao?
"Giết! Hôm nay, nhất định phải giết Độc Cô Ly! Không thể diệt trừ người này, bổn vương sẽ giết hết các ngươi!!" Trên khuôn mặt ôn hòa của Lý Hoằng âm tàn một mảnh, những người xung quanh rùng mình một cái.
Mệnh lệnh hạ xuống --
Sát thủ chung quanh nhao nhao hiện ra.
Độc Cô Ly hơi nhíu mày, lạnh lùng nhìn đám sát thủ vây quanh hắn, trong mắt tràn ngập sát khí.
Toàn bộ sát thủ tới vây giết từ bốn phía.
Độc Cô Ly thần sắc lẫm liệt, dây đàn trong tay lấy mạng hết tên này đến tên khác, sợi đàn ở trong tay y, chính là công cụ tốt nhất để giết người đoạt mệnh, giống như tử thần, làm cho sát thủ ở đây đều e ngại.
Y càng đáng sợ, càng cường đại, Lý Hoằng lại càng sợ hãi, tim càng đập nhanh, ý nghĩ muốn diệt trừ Độc Cô Ly càng thêm sâu sắc.
"Dùng khí độc, thuốc nổ, lửa thiêu, tất cả phương pháp đều thử hết, bổn vương nhất định phải khiến Độc Cô Ly bỏ mạng ở đây!"
"Vâng!"
Dưới bóng đêm, sát khí trùng trùng.
Một tiểu thái giám nhanh chóng đi tới, sắc mặt rất không tốt: "Lục Công công cùng Tiêu Tướng quân đã mang quân đội đi cứu viện bệ hạ. Nhưng có một nhóm quân đội hướng về phía này, mục đích của bọn họ cũng là Độc Cô Ly."
"Đúng lúc lắm, mặc kệ là địch hay là hữu, hiện giờ ai có thể diệt trừ Độc Cô Ly, chính là bạn hữu." Sắc mặt Lý Hoằng cực kỳ lạnh lùng.
Sâu trong rừng rậm, bắt đầu tràn ngập khói độc cùng chướng khí.
Độc Cô Ly hơi nhíu mày, cảm nhận được có chỗ không đúng.
Khói độc bắt đầu xâm nhập vào não và mắt, cũng như ngũ quan ở khắp mọi nơi. Trước mắt dần dần mơ hồ, lỗ tai từng trận ù ù đánh tới--
Chung quanh chỉ có sát khí tứ phía.
Dây đàn trong tay Độc Cô Ly lộn xộn lại dựa vào trực giác giết người.
Thế nhưng khói độc đã xâm nhập vào tai mũi họng của y, một vệt máu trong miệng chảy ra.
"Bắn tên!!"
Lý Hoằng ngồi trên xe lăn, từ trên núi chăm chú quan sát Độc Cô Ly phía dưới.
Trước mắt Độc Cô Ly đã là một mảng mơ hồ, độc xâm nhập vào hai mắt, làm cho thần kinh mắt y bị mù tạm thời, ngũ giác cũng đang yếu dần, giờ phút này chỉ có thể dựa vào trực giác tránh né tiễn trận như mưa từ trên núi bắn xuống --
Trong phút chốc, một mũi tên bắn vào bả vai Độc Cô Ly, mũi tên cũng thấm độc, máu chảy ra đều là màu đen.
"Tiếp tục bắn!"
"Người nguy hiểm như vậy không thể giữ lại."
"Giết hắn đi!"
Ánh mắt Lý Hoằng thập phần tàn nhẫn.
Độc Cô Ly nhịn xuống đau đớn, cưỡi con ngựa trúng độc lao như bay đi.
"Đuổi theo! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!" Lý Hoằng nắm chặt lấy xe lăn.
- --------------%------------------
Lý Thanh Vân chăm chú nhìn Hồ Bùi.
Hồ Bùi dĩ nhiên không chịu nổi cám dỗ: "Lời bệ hạ nói, đều là thật?"
"Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy." Lý Thanh Vân ngữ khí chắc chắn.
Khuôn mặt nghi ngờ của Hồ Bùi, lại trong nháy mắt do dự, lập tức quỳ xuống: "Thần nguyện đi theo bệ hạ, toàn tâm toàn ý hầu hạ bệ hạ, cống hiến cho bệ hạ, lên núi đao xuống chảo dầu cũng không ngần ngại!"
Tiêu Tử Nghĩa và Lục Công công mang theo quân đội lập tức bao vây nơi này. Vô số binh lính cầm đuốc và trường kiếm, đem đám người muốn ám sát bệ hạ toàn bộ chế phục.
Tiêu Tử Nghĩa rút kiếm ra, sải bước đi tới, đem kiếm đặt ngang trên cổ Hồ Bùi, giận dữ nói: "Nghịch tặc to gan!"
"Thần không phải nghịch tặc!" Hồ Bùi hết sức tức giận, ông quỳ gối trước mặt Lý Thanh Vân nói: "Thần là thần tử của bệ hạ!"
Sắc mặt Lục Công công khó coi, đỡ bệ hạ lung lay sắp đổ đứng dậy, đau lòng nói: "Chân bệ hạ bị thương sao còn chạy khắp nơi vậy?"
Lý Thanh Vân suy yếu lắc đầu nói: "Không có việc gì."
Ánh mắt Tiêu Tử Nghĩa nhìn Lý Thanh Vân, tôn kính hỏi: "Bệ hạ, Hồ Bùi xử trí như thế nào?"
"A..." Lý Thanh Vân sắc mặt hơi tái nhợt, bởi vì hơi thả lỏng, đầu óc có chút choáng váng, nhưng hắn vẫn nhịn xuống, nhìn Hồ Bùi, nhẹ giọng nói: "Hồ ái khanh, ngươi đã nói sẽ trung thần với cô."
"Vâng!"
Hồ Bùi tâm tình kích động.
"Ngươi nói nguyện ý vì cô lên núi đao xuống chảo dầu." Lý Thanh Vân cao cao tại thượng nhìn xuống ông ta.
"Vâng!" Hồ Bùi Hỉ cười tươi.
"Vậy ngươi bằng lòng chết vì cô không?" Lý Thanh Vân nhẹ giọng nói.
Hồ Bùi sắc mặt đại biến, không thể tin nhìn Lý Thanh Vân, thanh âm cao lên không ít: "Bệ hạ kim khẩu ngọc ngôn, Ngài nói không giữ lời!!"
"Cô không giữ lời hứa thì thế nào?" Lý Thanh Vân nhẹ giọng nói.
Hắn nhìn chằm chằm Hồ Bùi, ánh mắt phẫn hận, "Cô chỉ biết ngươi nhục mạ mẫu phi của cô, vũ nhục cô, còn liên hợp với Tam Vương đến ám sát cô, cô không tru di cửu tộc ngươi, đã là ân thưởng rồi, ngươi còn muốn dưới một người dưới vạn người?! Ngươi nằm mơ!"
Hồ Bùi cười lạnh một tiếng, như khóc như cười, giống như đã điên điên khùng khùng.
"Ta thật ngốc, ha ha ha ha, ta thật ngốc!"
Mày kiếm của Tiêu Tử Nghĩa lạnh lùng, trường kiếm trong tay thẳng tắp cắt vào cổ Hồ Bùi, máu bắn tung tóe khắp nơi, Hồ Bùi trực tiếp mở to hai mắt, môi hơi mở ra, máu chảy xuống, thẳng tắp nằm trên đất.
Chết không nhắm mắt!
Tiêu Tử Nghĩa lau bảo kiếm của hắn.
"Tiêu Tướng quân." Lý Thanh Vân giọng nói uy nghiêm, "Hồ Bùi cố gắng giết vua cướp vị, dĩ hạ phạm thượng, cách chức thủ phụ của hắn, đem người nhà của hắn lưu đày đến đất hoang."
Ánh mắt Tiêu Tử Nghĩa trầm lãnh: "Vâng!"
Mãi cho đến bây giờ, thần kinh căng thẳng của Lý Thanh Vân mới chậm rãi thả lỏng, ánh mắt hắn có chút đỏ, xoa xoa chân, đau đến sắp không chịu nổi, ngẩng đầu nắm lấy tay Lục Công công, vội vàng hỏi: "Lục Tiểu Hoa, A Ly đâu? A Ly có đi tìm hai người không? Hắn ở đâu? "
Lục Hoa biến sắc, che giấu sát khí với Độc Cô Ly dưới đáy lòng. Tươi cười nịnh nọt trấn an: "Bệ hạ không cần gấp gáp, nô tài liền mang ngài đi tìm hắn.
Lý Thanh Vân nhìn thấy sắc mặt Lục Công công, trong lòng liền biết không ổn.
Đây là nơi trong kịch bản nhắc đến -- Người dưới tay hắn không được sự cho phép mà dám tự tiện chủ trương tiến hành ám sát Độc Cô Ly, hại Độc Cô Ly tạm thời mất sáng, cũng là nơi chân chính làm cho Độc Cô Ly hận hắn đến cực hạn.
Hắn cho rằng đoạn kịch bản bị bỏ qua này sẽ không xuất hiện nữa.
Lý Thanh Vân tâm loạn như ma.
Độc Cô Ly không thể có chuyện.