Editor: camanlwoibieng
- --------------%------------------
"Nạp Lan Ý!" Ánh mắt Lý Thanh Vân phiếm hồng.
Nạp Lan Ý để con ngựa mang theo Lý Thanh Vân rời đi, nhìn thấy Lý Thanh Vân an toàn rời đi. Hắn mỉm cười hạnh phúc.
Trong nháy mắt, hắn rút kiếm ra, một mình thề chết chặn đứng đội quân tại nơi này, ánh mắt ửng đỏ: "Ai muốn giết bệ hạ, trước tiên bước qua xác ta đã!"
Hàn Thịnh lãnh ý nói: "Nạp Lan Ý, ngươi chính là cháu trai nhỏ của tiên Hoàng hậu nương nương năm đó! Đoàn Quý phi và Lý Thanh Vân đã khiến cô mẫu của ngươi chịu cảnh cô độc như thế nào, Lý Thanh Vân đã làm cho Nạp Lan gia xuống dốc như thế nào, giết phụ thân và hoàng huynh ngươi như thế nào, hắn còn lưu đày toàn tộc của ngươi! Sỉ nhục vô cùng lớn như vậy! Ắt hẳn ngươi sẽ không quên hết chứ?!"
"Ha ha ha! Nạp Lan gia? Nhà ngoại của tiên Hoàng hậu? Ta khinh!!" Nạp Lan Ý cười lạnh một tiếng, "Nạp Lan gia có từng coi ta là người của dòng họ Nạp Lan sao? Cha và huynh ta có coi ta là người thân sao?" Hắn cầm trường kiếm trong tay, ánh mắt đỏ ngầu, "Ta cùng bệ hạ, chẳng qua là đồng bệnh tương liên, bị người nắm quyền lấn ép, đều là những người đáng thương a!"
Dứt lời, Nạp Lan Ý thề sống chết giết địch.
Trên chiến trường bên này, Nạp Lan Ý cơ hồ là ôm quyết tâm quyết tử cùng quân đội Hàn Thịnh một đường giết.
Bong bóng cá dần trắng(?).
Trờ tờ mờ sáng--
Lý Thanh Vân không biết bị con ngựa mang đi bao xa, không biết qua bao lâu, mãi cho đến khi ngựa dưới thân đói đến không đi được đường. Hắn cũng ngã khỏi lưng ngựa.
Trên người hắn đều là một ít vết thương nhỏ, chỉ có mắt cá chân còn đau nhức kịch liệt. Hắn xé quần áo quấn quanh chân mình vài vòng, ngăn cản máu chảy ra.
Bốn phía bị sương mù che khuất, đưa tay không thấy năm ngón tay, sương mù rơi trên người Lý Thanh Vân, chọc cho thân thể hắn dần rét run.
Chung quanh yên tĩnh đến đáng sợ--
Lý Thanh Vân không biết đã đi về phía trước bao lâu, đột nhiên trong một khóm bụi gai trải rộng hắn nhìn thấy người ngã trên mặt đất toàn thân đầy máu đen.
"A Ly!" Lý Thanh Vân gần như vui mừng đến phát khóc.
Nhưng mà cả hai mắt lẫn hai tai Độc Cô Ly đều xuất hiện những vệt máu, trong tay cầm một sợi dây đàn bị đứt, còn đang cảnh giác phòng bị sát khí xung quanh.
Cả ba giác quan thị giác, thính giác, khứu giác của Độc Cô Ly đều bị khí độc đoạt mất-- Giờ phút này y nghe cái gì cũng nghe không rõ, nhìn cái gì cũng nhìn không rõ.
Y chỉ có thể dựa vào trực giác cùng xúc cảm nhạy bén bẩm sinh để cảm nhận nguy hiểm xung quanh.
"A Ly!"
Lý Thanh Vân lảo đảo chạy tới, đang muốn ôm lấy Độc Cô Ly, chợt bị ngón tay thon dài của Độc Cô Ly bóp cổ.
Độc Cô Ly không phân biệt được là địch hay bạn, y theo bản năng áp chế người dưới thân, lực đạo ngoan tuyệt, cho dù trúng độc nhưng khí lực vẫn như cũ tuyệt không phải thứ người bình thường có thể so sánh.
Lý Thanh Vân bị bóp đến sắc mặt trắng bệch, trước mắt từng trận tối sầm.
Hắn giãy dụa dùng tay nắm lấy tay Độc Cô Ly, mấy lần hô hấp không tới.
"Ngươi là ai? Có mục đích gì? "Con ngươi Độc Cô Ly không có tiêu cự, cũng không nghe được tiếng kêu cứu cùng thanh âm nghẹn ngào của người dưới thân, khuôn mặt xưa nay trong trẻo lạnh lùng như ngọc hiện lên hàn ý lãnh tuyệt giống như nước đọng trong hàn đàm.
Lý Thanh Vân sắp ngạt thở--
Hắn đã không còn khí lực để chống lại Độc Cô Ly, hắn cũng không rõ một đại mỹ nhân như nhân vật chính thụ, sao lại có lực cánh tay vượt qua người thường như vậy!
Đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân rưng rưng, nước mắt theo khóe mắt rơi xuống, rơi trên tay Độc Cô Ly.
Hắn như thế nào cũng không nghĩ tới có thể tránh thoát binh lính truy kích, nhưng lại không thể tránh thoát cái chết.
Quá oan uổng a!
Hắn thực sự phải chết sao?
Có lẽ mệnh lý Thanh Vân vẫn chưa tận.
Độc Cô Ly đã trúng kịch độc, khí lực của y không kéo dài được lâu.
Một giây sau y liền thẳng tắp ngã trên người Lý Thanh Vân, máu đen trên vai lan tràn trên cổ Lý Thanh Vân.
Lý Thanh Vân tức giận đến mức cắn chặt tay mới bóp cổ hắn của Độc Cô Ly.
Cắn xong--
Hắn lại đau lòng nhìn trên bàn tay thon dài như ngọc in dấu răng của hắn.
"A Ly, ngươi tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì."
Hai tròng mắt Lý Thanh Vân ửng hồng, run rẩy vươn tay dò xét chóp mũi y.
May quá, vẫn có hơi thở.
Độc Cô Ly bị độc làm tê liệt thần kinh, tạm thời mắt không thể nhìn, tai không thể nghe, thân không thể cử động. Nhưng y có thể cảm giác được động tác rất nhỏ của người bên cạnh.
Người nam nhân đưa tay gần chóp mũi y. Hô hấp của hắn rất dồn dập, rơi trên mặt Độc Cô Ly, thật sự rất ấm áp.
Hắn là ai?
Độc Cô Ly hơi nhíu mày, thông qua xúc cảm sơ bộ suy đoán ra-- Người bên cạnh này hẳn không phải là một binh sĩ, ít nhất là không có học qua bất kỳ khí tức hay nội lực nào, rất hỗn loạn, thậm chí có chút suy yếu.
Lý Thanh Vân gian nan đứng dậy, chậm rãi ôm lấy Độc Cô Ly, mê mang nhìn về phía trống trải sương mù lượn lờ xung quanh.
Nơi này cơ hồ đã cách xa bãi săn Vân Hồ Sơn mấy dặm.
Bốn bể một mảnh sương mù, không thấy rõ con đường phía trước, người ở thưa thớt, khả năng còn có dã thú lui tới. Lúc nào gặp nguy hiểm cũng không biết.
Độc Cô Ly có thể cảm giác được tiếng tim đập dồn dập mà mạnh mẽ của người bên cạnh, cùng với gương mặt mềm mại trơn mềm.
Lý Thanh Vân cố gắng ôm lấy người bị độc tố làm tê liệt thần kinh không thể nhúc nhích, tựa hồ là muốn đứng dậy, nhưng lại bởi vì không đủ sức lực mà ngã xuống.
Sau đó một giọt lệ rơi trên mu bàn tay Độc Cô Ly.
Khí lực nhỏ như vậy, lại thích khóc như thế, Độc Cô Ly chưa từng quen biết người như vậy. -- Hắn hẳn là thiếu niên lang yếu đuối của nhà nào đó.
Độc Cô Ly đã loại trừ người kia khỏi phạm vi địch nhân.
Thị giác và thính giác trên người y đều biến mất, hết thảy đều như vậy trống rỗng hư vô, chỉ có các giác quan trên người, cùng với tiếng tim đập, lại bị phóng đại vô hạn.
Thế giới của Độc Cô Ly là một mảnh tối tăm, yên tĩnh như chết.
Nhưng da thịt mềm mại của người bên cạnh, cùng với xúc cảm lúc ôm y.
Không hiểu sao lại khiến lòng người đại loạn.
"Ta nhất định sẽ cứu ngươi!"
Lý Thanh Vân lung tung lau nước mắt, hắn làm cho mình tỉnh táo lại, sau đó đi tìm mấy cành cây, làm thành một cái cáng đơn giản, dùng rất nhiều sức lực, đem Độc Cô Ly nâng lên.
Sau đó nhìn chung quanh, vô luận bên nào, đều là khung cảnh mây mù lượn lờ ở vùng núi.
Sáng sớm mùa Đông sương mù dày đặc, không thể thấy rõ con đường phía trước.
Lý Thanh Vân kéo cáng chở Độc Cô Ly, khập khiễng đi về phía trước.
Hắn không biết đâu là con đường chính xác, phía trước có thông với cái chết hay không, hay là đường đi tới Địa Ngục.
Hắn chỉ biết là không thể ở đây chờ chết.
Lý Thanh Vân không muốn chết.
Hắn cũng sẽ không để Độc Cô Ly chết.
Bọn hắn đều phải sống sót.
Không biết lại qua bao lâu.
Độc tố trên thân thể Độc Cô Ly càng lan tràn, cả người y chết lặng đến một ngón tay cũng không nhúc nhích được, trước mắt là một thế giới đen kịt yên tĩnh.
Thiếu niên phía trước kéo theo y dường như cực kỳ mệt mỏi.
Hắn vừa đi vừa nghỉ, vừa đi vừa nghỉ...
Nửa đường có mấy lần mệt mỏi ngã trên đất, đến một chút khí lực cũng không có, tay cũng run rẩy không chịu nổi. Nhưng vẫn kiên trì đứng dậy kéo y rời khỏi nơi này.
Độc Cô Ly nghĩ thầm: Nghị lực của thiếu niên này thật khiến người ta bội phục.
Nhưng tại sao hắn ta lại cứu y?
Đầu ngón tay Độc Cô Ly chạm vào mặt đất, cảm giác được tiếng vó ngựa trên mặt đất dần dần đến gần.
Đó là quân đội.
Tiểu thiếu niên này nhìn thấy quân đội, chắc hẳn sẽ sợ hãi.
Lý Thanh Vân đương nhiên cũng phát hiện ra có quân đội, sắc mặt hắn tái nhợt, tình cảnh này làm sao có thể để cho quân đội tìm được?! Nếu là người của Lý Túc hoặc Lý Huyền, hắn và A Ly chỉ sợ trốn không thoát.
Trước mắt Lý Thanh Vân tối sầm, trên người hắn đổ mồ hôi. Liều mạng vực dậy thần kinh mệt mỏi tiếp tục đi về phía trước.
Cuối cùng, hắn tìm thấy một sơn động lạnh lẽo và chật hẹp, sau đó liền mang theo Độc Cô Ly tiến vào hang động.
Trên sơn động có vài giọt nước nhỏ xuống.
Lý Thanh Vân khát muốn chết, mở cái miệng nhỏ nhắn tiếp nhận từng giọt nước suối trong sơn động.
Nước suối làm ẩm môi hắn, giúp hắn cảm thấy tỉnh táo.
Hắn lại đem Độc Cô Ly tới phía dưới nguồn nước, để cho nước chảy vào trong miệng Độc Cô Ly, từng giọt từng giọt từng giọt rơi trên đôi môi khô khốc nhuộm máu của Độc Cô Ly, dần dần làm cho Độc Cô Ly khôi phục sinh cơ.
Trên đường đi, Lý Thanh Vân từng nhiều lần thiếu chút nữa ngất đi.
Hắn cố nén bối rối, vạch áo bào nhuốm đầy máu đen của Độc Cô Ly ra, mũi tên độc này đâm vào bả vai Độc Cô Ly, miệng vết thương dữ tợn đến đáng sợ, thấm đẫm máu độc đen nhánh, cực kỳ ghê người.
"A Ly, ta giúp ngươi hút độc ra ngoài, sau đó giúp ngươi cầm máu."
Lý Thanh Vân hướng về phía miệng vết thương mang độc, cúi người xuống, từng ngụm từng ngụm hút máu độc ra.
Hô hấp Độc Cô Ly dần dần ổn định trở lại.
Y cảm giác được đôi môi mềm mại đến từ thiếu niên kia đang chạm vào vết thương do mũi tên độc gây ra, từng chút từng chút hút máu độc trong cơ thể y.
Thật là một tên ngốc.
Hút ra máu độc, đối với hắn có chỗ tốt gì?
Tội gì phải cứu y?
Chất độc sẽ lây lan qua miệng hắn ta sau đó tiến vào cơ thể.
Lý Thanh Vân giúp Độc Cô Ly hút hết máu độc, giúp y băng bó xong lại giúp y mặc y phục.
Thời khắc này, ông trời tựa hồ cũng đối nghịch với bọn họ. Một đợt hàn triều mới mãnh liệt ập tới, mưa lạnh trộn lẫn tuyết rơi xuống, hàn phong đìu hiu, lạnh đến thấu xương. Bên trong sơn động một mảng lạnh băng.
Lý Thanh Vân lạnh đến nỗi răng đều phát run.
Cảm thụ của Độc Cô Ly cũng không khá hơn là bao.
Lý Thanh Vân sắc mặt trắng bệch, theo bản năng ôm chặt Độc Cô Ly.
Dưới nhiệt độ như vậy, đặc biệt là trên Vân Hồ Sơn, nhiệt độ thấp hơn nhiều so với mặt đất bình thường. Bên ngoài mặt đất đã phủ đầy tuyết, bên trong cũng là hàn ý thấu xương, ở lại sớm muộn gì cũng sẽ đông chết người.
"A Ly..." Giọng nói của Lý Thanh Vân khàn cực kỳ.
Hắn rất sợ Độc Cô Ly sẽ vì vậy mà chết cóng.
Lý Thanh Vân chậm rãi cởi bỏ quần áo của mình, cũng cởi giúp Độc Cô Ly.
Hắn cùng Độc Cô Ly ôm nhau mà ngủ, hai cỗ thân thể nóng hôi hổi, rất nhanh liền xua tan từng trận hàn ý.
Lý Thanh Vân thật sự là cực kỳ mệt mỏi, lại mất máu, còn không cẩn thận nuốt một chút máu độc, thẳng tắp hôn mê trên cánh tay Độc Cô Ly.
Giấc ngủ này, ngủ rất ngon, cũng rất ngọt ngào.
Độc Cô Ly lại không dễ chịu.
Y hai mắt bị mù, lỗ tai cũng không thể nghe thấy, chỉ còn thân thể bất động là có thể cảm nhận được cơ thể mềm mại, cùng hô hấp ấm áp của thiếu niên kia.
Trong bóng tối, thính giác và thị giác bị mất, xúc giác và nhịp tim đều phóng đại vô hạn.
Người bên cạnh lại thỉnh thoảng cọ cọ y, chọc cho cả người y giống như lửa đốt.
Sau khi Lý Thanh Vân tỉnh lại, đã là một đêm khuya khác.
Một ngày khác đã trôi qua.
Lý Thanh Vân vừa đói vừa rét, hắn há miệng, nhưng chỉ có thể nói ra mấy đạo thanh âm khàn khàn không thành tiếng:
"A..."
Trong lòng hắn lộp bộp một tiếng--
Xong rồi!
Hắn vì Độc Cô Ly mà hút máu độc, hiện giờ cổ họng đều bị khàn, không nói được nữa.
Đây thật đúng là cùng đường mạt lộ a... Lý Thanh Vân vừa muốn khóc vừa muốn cười.
.......
Hai canh giờ sau.
.......
Cả sơn động trống trải lại tràn ngập gió lạnh, hai người nam nhân ôm nhau sưởi ấm, sự ấm áp từ trên thân thể hai người xua tan đi cái lạnh.
"Ngươi là ai?" Độc Cô Ly đồng tử vô thần.
Thính giác của y đã dần dần hồi phục. Cơ thể cũng có thể di chuyển.
Ta...
Lý Thanh Vân vừa định mở miệng, lại chỉ có thể phát ra những tiếng khàn khàn, cuống họng tê dại mang theo tiếng lẩm bẩm không cách nào phát ra thanh âm.
"Bị câm?" Độc Cô Ly hơi nhíu mày.
Lý Thanh Vân sau nhiều lần mở miệng nói chuyện không có kết quả cuối cùng đành bỏ cuộc.
Cả người hắn kề sát Độc Cô Ly, vùi đầu vào cổ y, hơi thở ấm áp.
Rốt cuộc Độc Cô Ly cũng có chút ấn tượng về dáng vẻ ban đầu của vị thiếu niên đã cứu mình.
Một thiếu niên câm, khí lực rất nhỏ, cơ thể suy nhược, yếu ớt thích khóc.
- --------------%------------------
Editor: Tưởng tượng đi rồi nó cũng chớt quớt thôi ┐(´∀`)┌
Mà sao xu cà na ghê lúc vợ nói được thì chồng vừa mù vừa điếc. Lúc vợ bị câm thì chồng lại nghe được nhưng vẫn mù:))