Đế Vương Phản Diện Sinh Tồn Công Lược

Editor: camanlwoibieng

- ---------------%-----------------

Trong căn nhà gỗ, Độc Cô Ly đang mò mẫm trong bóng đêm.

Y một thân bạch y, mắt quấn lụa trắng, khó che giấu khí chất phong hoa vô song, mạo tự thiên tiên. Có thể nói là 'Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thúy. Lập như chi lan ngọc thụ, tiếu tự lãng nguyệt nhập hoài.'

*Dịch nghĩa: Đá tích như núi ngọc, cây tùng xanh biếc. Khi đứng yên thì trong trẻo như cỏ ngọc lan chi, khi cười lại rạng rỡ như hái vầng trăng sáng ôm vào lòng - Trích từ "Bạch thạch lang khúc" của Quách Mậu Thiến

Nghe thanh biết người, ngửi hương biết người.

Chóp mũi truyền đến từng trận dị hương uyển chuyển lệ diễm, khiến lòng người đại động. Độc Cô Ly trong nháy mắt liền biết đây là Cửu Nhi đi mua sắm về. Y vươn năm ngón tay thon dài về phía trước, cảm giác được hai tay thiếu niên ngay lập tức đặt ở dưới tay y, mang theo xúc cảm mềm mại có thể tiếp cận. Ở lâu trong bóng tối, y không hiểu sao dần bắt đầu ỷ lại vào tiểu lang quân câm vẫn không từ vất vả chăm sóc mình.

Độc Cô Ly lộ ra một nụ cười khẽ với hắn: "Cửu Nhi, ngươi đã trở về."

Đại mỹ nhân cười rộ lên không thể nghi ngờ là làm cho người ta kinh diễm.

Ánh mắt Lý Thanh Vân không nhúc nhích, hắn lại một lần nữa bị mê hoặc... Vì thế tiến tới gần Độc Cô Ly, bước đi có chút khập khiễng, chủ động dâng nụ hôn của mình cho đại mỹ nhân, ngược lại bị đại mỹ nhân giữ chặt đầu, xoay người một cái, Lý Thanh Vân bị Độc Cô Ly ôm ngồi trên bàn.

Lúc kịp phản ứng, Lý Thanh Vân vùng vẫy một hồi, hắn bị Độc Cô Ly ấn vào cái bàn có thể hỏng bất cứ lúc nào, sau đó lại bị y áp chế lên tường nhấm nháp hương vị ngọt ngào ngon miệng nơi đầu lưỡi.

"..."

Lý Thanh Vân luôn cảm thấy tình cảnh này ở đâu cũng không thích hợp. Hắn không nên bị đại mỹ nhân ấn vào tường hôn, quyền chủ đạo hẳn phải ở trong tay hắn mới đúng. Sau khi ý thức được, hắn liền giãy dụa đẩy Độc Cô Ly ra, vừa mới muốn há miệng nói chuyện, lại kịp thời ngăn cản mình lại.

- -Giờ này khắc này, hắn là thiếu niên câm Cửu Nhi, không phải Lý Thanh Vân.

Ngón tay Độc Cô Ly dần dần trượt xuống, chạm vào mắt cá chân mảnh khảnh của Lý Thanh Vân, sau đó dùng bàn tay thon dài nắm chặt. Tinh tế cảm nhận luồng dị hương bay trong không khí, hương thơm dâm diễm trên người thiếu niên lang giống như hương Anh Túc tản ra khí tức vừa độc vừa diễm, lướt qua cũng đủ khiến người ta nghiện, sau đó lún chân vào bùn sâu.

Lý Thanh Vân lấy Linh cổ ra đưa cho Độc Cô Ly. Sau đó viết trong lòng bàn tay của y:

[Giải độc]


Độc Cô Ly cầm bình sứ, nhẹ giọng hỏi: "Đây là cái gì?"

Lý Thanh Vân suy nghĩ một chút, ở trong lòng bàn tay Độc Cô Ly viết:

[Mua từ chợ, có thể giải bách độc.]

Lý Thanh Vân tay hơi dừng lại, tiếp tục viết:

[Muốn chữa khỏi đôi mắt của ngươi.]

Độc Cô Ly cầm bình sứ. Y khẽ cười nói: "Làm khó ngươi rồi, Cửu nhi." Độc Cô Ly không có mở bình sứ ra, mà là phủ lên đôi mắt của mình, giọng nói u nhã, "Nếu độc dược trên người được loại bỏ... Ta thật sự muốn nhìn xem bộ dáng của Cửu Nhi như thế nào. Có phải như Đoàn cô nương, thôn trưởng, Đoàn gia thôn nói trời sinh mỹ mạo không?"

"..." Trong mắt phượng Của Lý Thanh Vân cực kỳ bất đắc dĩ, hắn không nghĩ tới có một ngày mình sẽ bị nhân vật chính trêu chọc. Chuyện này tuyệt đối không thể, nhưng nể tình A Ly hai mắt bị mù, hắn có thể không so đo.

Lý Thanh Vân tha thiết nhìn y, đẩy đẩy tay y, ý bảo y nhanh chóng ăn Linh cổ này.

Độc Cô Ly tin tưởng Cửu Nhi, không chút do dự, đem cổ trùng màu lam trong bình nuốt vào trong bụng.

Lý Thanh Vân rốt cục yên tâm nở nụ cười, Linh cổ có thể giải trừ độc tố trên người Độc Cô Ly, đợi y hai mắt sáng tỏ. Hắn cũng có thể yên tâm hồi cung.

Nhưng mà... Khi cổ trùng tiến vào trong bụng bắt đầu phát ra lực lượng, nó ở gân mạch Độc Cô Ly bốn phía kịch liệt đâm thẳng tới, độc tràn ngập toàn thân. Làm cho tuyệt sắc đại mỹ nhân xưa nay thanh lãnh cấm dục, ánh mắt bỗng dưng nhiễm sắc đỏ tươi điên cuồng, tựa như tiên nhân dần dần điên cuồng tẩu hỏa nhập ma, bị kéo vào trong Địa ngục Vô gián, vọng niệm bị phóng đại vô hạn.

Hô hấp Độc Cô Ly càng ngày càng nặng, lực đạo nắm lấy mắt cá chân Lý Thanh Vân cũng càng lúc càng lớn, phảng phất như muốn bóp nát hắn.

Gân xanh trên mu bàn tay thon dài như ngọc nhanh chóng nổi lên. Dục niệm bẩn thỉu, ô uế theo đó xâm nhập vào tâm trí.

"Cửu Nhi. ngươi đi mau."

Độc Cô Ly một bên lý trí một bên tâm ma.

Y suy đoán nhất định là do tác dụng của cổ trùng kia. Không biết là thương nhân lòng dạ hiểm độc phương nào, đưa cho Cửu Nhi cổ độc này... rất giống tình cổ. Nhưng bây giờ truy cứu những điều này cũng vô dụng. Chỉ trong nháy mắt, y sắp phải đối mặt với sự sụp đổ ngập đầu. Dục niệm dơ bẩn trong đầu càng thêm nồng đậm, Độc Cô Ly biết rõ nếu để Cửu Nhi tiếp tục ở lại chỗ này, hắn nhất định sẽ xảy ra chuyện.


Lý Thanh Vân sắc mặt trắng bệch, hắn nhìn dáng vẻ hiện giờ của Độc Cô Ly, có chút kinh hồn bạt vía, lại không biết làm thế nào giúp y giảm bớt thống khổ.

Linh cổ không có hiệu quả? Sắc mặt A Ly sao lại khó coi như vậy?

... Cái tên Diệu Linh hỗn đản kia, chẳng lẽ là cho sai cổ?!

"Cửu Nhi, đi mau."

Lý Thanh Vân chợt phục hồi tinh thần lại.

Mắt cá chân của hắn bị Độc Cô Ly mạnh mẽ kéo một cái, cả người đều ngã trên đất. Lại thấy Độc Cô Ly đôi mắt đỏ ngầu, tóc đen dài tản mát, giống như người gặp tiên dược thần sắc quỷ dị. Y đứng trước mặt hắn từ trên cao nhìn xuống, sau đó chính xác nắm lấy cánh tay Lý Thanh Vân, liên tục kéo Lý Thanh Vân ra khỏi phòng, hung hăng đóng cửa lại.

A Ly!!

Lý Thanh Vân nhìn cửa phòng bị đóng lại, trong lòng lo lắng, không ngừng gõ cửa.

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Lý Thanh Vân xuyên thấu qua khe cửa quan sát tình huống trong phòng, cùng lúc đó, một mùi máu tươi nhàn nhạt truyền đến.

Hắn nhìn qua khe cửa, đồng tử hơi co lại. Hắn nhìn thấy Độc Cô Ly cầm lấy một thanh đao hung ác đâm vào cánh tay mình, huyết dịch chảy ra, có thể giúp cho Độc Cô Ly lấy được chút thanh tỉnh.

Môi Độc Cô Ly trắng bệch, trong nháy mắt đó y nghĩ rất nhiều. Y biết Cửu Nhi ở bên ngoài, y tự dưng nghĩ đến những dục niệm điên cuồng dơ bẩn. Y muốn xé nát quần áo Cửu Nhi, muốn làm đau Cửu Nhi, muốn đem những khinh nhờn dơ bẩn này làm trên người hắn.

Không được... Không có chuẩn bị, hơn nữa cổ này mang đến phản ứng mãnh liệt như thế, nhất định sẽ chết người.

Độc Cô Ly vô cùng thanh tỉnh, cổ trùng trong cơ thể mang đến cho y loại cảm xúc cực đoan, nhất định sẽ làm Cửu Nhi bị thương.

Đoàn Sơ Liễu chạy tới.


"Cửu Nhi!! Bên ngoài có hai huynh đệ song sinh mặc dị phục tìm tới, bọn họ muốn tìm người, nghe bọn họ miêu tả hình như là đang tìm ngươi. Ngươi có muốn đi xem hay không."

Thấy Lý Thanh Vân bị nhốt ở ngoài cửa, cô nghi hoặc nhìn vào trong phòng, "Cửu Nhi. Có chuyện gì vậy? Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Lý Thanh Vân rốt cuộc không giả câm nữa. Hắn kéo Đoàn Sơ Liễu, đi ra ngoài sân, giọng nói khàn khàn, "Liễu Nhi cô nương. A Ly hình như trúng cổ độc, tình huống rất không tốt, xin ngươi giúp ta trông chừng A Ly. Ta có một vấn đề quan trọng... cần đi tìm cặp huynh đệ song sinh kia. Ta sẽ quay lại sớm!"

"A, được." Đoàn Sơ Liễu gật đầu. Giây tiếp theo, cô nhận ra điều gì đó, "Cửu Nhi, ngươi nói chuyện được rồi!"

"Đừng nói với ai. Bao gồm cả Độc Cô Ly." Lý Thanh Vân hạ thấp giọng nói.

Dứt lời, hắn liền một đường chạy như điên ra ngoài.

"Ai, Cửu Nhi?"

Đoàn Sơ Liễu nhìn theo bóng lưng Lý Thanh Vân rời đi.

Cô cảm giác được một chút bất an, luôn luôn cảm thấy đã xảy ra chuyện lớn gì.

Nhưng mặc kệ phát sinh chuyện gì, Đoàn Sơ Liễu đều sẽ đem chuyện Lý Thanh Vân dặn dò làm thỏa đáng.

Lý Thanh Vân một đường lao nhanh ra khỏi Đoàn gia thôn, nháy mắt hắn liền đứng trước mặt hai huynh đệ song sinh cưỡi ngựa đến.

Diệu Linh cùng Thanh Dương nhìn thấy Lý Thanh Vân, sắc mặt biến đổi. Hai huynh đệ xuống ngựa, Diệu Linh cơ hồ là chạy về phía hắn.

Trong mắt Lý Thanh Vân nổi giận, hỏa khí cực lớn, hắn xách cổ áo Diệu Linh lên, giọng nói vừa lạnh vừa nặng vừa khàn khàn, "Diệu Linh, thứ ngươi cho ta đến tột cùng là cổ gì? Tại sao hắn lại trở thành như vậy?!"

"Xong rồi...". Ánh mắt Diệu Linh tràn ngập tuyệt vọng

"Đã... Ăn rồi sao? "Cả người Thanh Dương đều rét run.

"Có phương pháp giải cổ hay không?!" Lý Thanh Vân không muốn lãng phí thời gian, hắn xách cổ áo Diệu Linh, trong mắt phượng tràn đầy lửa giận, "Mau nói!"

Sắc mặt Diệu Linh tái nhợt, hắn đối mặt với lửa giận của Lý Thanh Vân, tự trách cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

Thanh Dương đứng ra nói: "Bệ hạ, Diệu Linh không cẩn thận đưa nhần Hợp Hoan Cổ-- Hợp Hoan Cổ chính là cấm cổ của Miêu Cương ta, thuộc về tình cổ, cũng là loại tình cổ mạnh nhất, bị cấm lưu hành. Hợp Hoan Cổ có tổng cộng một cặp gồm hai con đực cái, con Diệu Linh cho ngài chính là Hợp Hoan Cổ đực. Nếu Hợp Hoan Cổ mà Độc Cô Ly trúng là con đực, thì nhất định cần phải có một người ăn cổ cái, cùng giao hoan bảy ngày bảy đêm, mới có thể bức cổ đực ra ngoài."

"Nếu Hợp Hoan Cổ đực không được phát tiết. Trong vòng hai canh giờ, tất sẽ bạo thể mà chết."


"Đưa cho ta." Ánh mắt Lý Thanh Vân phiếm hồng, vươn tay về phía Thanh Dương, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói, "Một Hợp Hoan Cổ cái khác đâu? Đưa nó cho ta!"

Diệu Linh thấy ca ca muốn lấy cổ ra. Sắc mặt hắn trong nháy mắt trắng bệch, vội vàng ngăn cản tay cầm cổ của ca ca, lắc mạnh đầu nhìn về phía Lý Thanh Vân.

"Không được không được! Bệ hạ, cặp cổ trùng này là cấm cổ Miêu Cương, có nghĩa là thứ đồ này ăn vào có thể lấy mạng người a! Trùng đực không được phát tiết thì trong vòng hai canh giờ sẽ bạo thể mà chết. Nhưng con cái cũng không phải là người gì hay thể chất nào cũng có thể ăn được! Chỉ cần một chút bất cẩn thì cũng sẽ chết đấy!"

"Ở đại lục Cửu Châu này, chỉ có thân thể của Mỹ Nhân tộc mới có thể chịu được sức mạnh do con cái mang đến. Cũng chỉ có Mỹ Nhân tộc mới có ưu thế trời sinh có thể chịu được sự tàn phá qua bảy ngày bảy đêm, hơn nữa chỉ có duy nhất Mỹ Nhân tộc mới có thể hút trùng đực ra ngoài lúc tình đến nồng đậm! Nhưng... Cho dù có là Mỹ Nhân tộc mị cốt bẩm sinh, cũng không phải tất cả Mỹ Nhân tộc đều có thể hoàn toàn chịu được!"

"Bệ hạ! Ngài không được ăn! Mỹ Nhân tộc hiện giờ đã bị diệt sạch, chúng ta đi đâu tìm người?! Mà Mỹ Nhân tộc Đoàn Ngâm kia lại ở hoàng đô Ung Quốc xa xôi, từ đây đến hoàng đô Ung Quốc phải đi suốt một ngày một đêm! Trong vòng hai canh giờ, biết đi đâu tìm Mỹ Nhân tộc?"

Diệu Linh nói gì cũng không muốn để Lý Thanh Vân mạo hiểm.

"Chính là cô, không cần tìm." Lý Thanh Vân vươn tay, mắt phượng nhìn thẳng Thanh Dương, "Đưa cho ta."

Thanh Dương và Diệu Linh đều khiếp sợ đến không nói nên lời.

Thanh Dương vội vàng tìm cổ cái.

Diệu Linh vẫn không muốn ca ca lấy cổ ra. Một tay gắt gao ngăn cản Thanh Dương.

Đôi mắt đào hoa của hắn khiếp sợ nhìn Lý Thanh Vân: "Bệ hạ, ngài quả thực là Mỹ Nhân tộc?!... Vậy ngài có biết với thể chất Mỹ Nhân tộc, ăn con Hợp Hoan Cổ cái sẽ có kết quả gì không?"

"A Ly sắp chết ở đây rồi! Ngươi nói cô làm sao có thể bình tĩnh quản những thứ này?" Hốc mắt Lý Thanh Vân đều đỏ lên, hắn làm bộ muốn đi đoạt lấy, "Mau đưa cho ta!"

Diệu Linh cản lại, vội vàng nói: "Mỹ Nhân tộc vốn trời sinh mị cốt, hơn nữa Hợp Hoan Cổ cái độc tính mãnh liệt! Một khi ăn vào, thì cả đời cũng không giải được tính quyến rũ của con cái. Sau này nếu muốn sủng hạnh những người khác, sẽ chết ngay lập tức! Nếu bệ hạ muốn vì một mình Độc Cô Ly, thì vĩnh viễn chỉ có thể thư phục dưới thân nam nhân!"

Diệu Linh không ngừng nhắc nhở Lý Thanh Vân. Tuy rằng hắn thích mở miệng đùa giỡn, nhưng lại vô cùng hiểu rõ Lý Thanh Vân, người này đem tôn nghiêm cùng thắng thua xem trọng hơn bất cứ thứ gì. Để Lý Thanh Vân từ bỏ tôn nghiêm thuộc về một người nam nhân, điều này quả thực làm cho hắn không thể tưởng tượng nổi.

"Bệ hạ ngài là cửu ngũ chí tôn lại chỉ có thể ở dưới thân nam nhân thừa hoan, ngài thật sự cam tâm sao? Ngài chính là bệ hạ của Ung Quốc, bao nhiêu đôi mắt đang nhìn vào ngài. Nếu chuyện này bị truyền ra khắp Cửu Châu, thể diện của ngài đặt ở đâu, tôn nghiêm và lực uy lực ở đâu?"

Giọng Lý Thanh Vân khàn khàn, "Ta nguyện ý."

Hắn không thể quản lý nhiều như vậy. So với mạng của A Ly, cái gì cũng không đáng nhắc tới.

Diệu Linh thấy khuyên nhủ không thành cũng sắp tuyệt vọng: "Bệ hạ, ngài thật sự ngàn vạn lần phải suy nghĩ cho thật kỹ! Nếu ngài thực sự là Mỹ Nhân tộc, một khi nếm được quả dục vọng, là không thể dừng lại. Huống chi Hợp Hoan Cổ này có thể làm cho người ta đắm chìm trong loại chuyện kia..."

"Cô chỉ muốn cứu A Ly." Hốc mắt Lý Thanh Vân phiếm hồng, "Ngươi không cần nói nữa, đưa nó cho ta!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận