Đế Vương Phản Diện Sinh Tồn Công Lược

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Editor: camanlwoibieng

- ---------------%-----------------

Trong cung điện rộng lớn, lư hương hoa lệ, huân hương thắp lên, sương khói mông lung, đàn hương che lấp một loại hương thơm kỳ lạ khác.

Lý Thanh Vân đang phê duyệt tấu chương.

Trong đôi mắt phượng tràn đầy nghiêm túc, trên lông mày tựa như tuyết đọng.

Thế cục trong triều đình đã cấp bách.

Hắn đã lệnh cho Đại Lý Tự đi điều tra nguyên nhân cụ thể vụ ám sát ở khu săn bắt Vân Hồ Sơn, điều tra ra được mấy quan viên có dính líu đến đợt ám sát kia, một khi chứng cứ xác thực, không cần đế vương thượng tấu, trực tiếp giết chết không tha.

Chuyện ám sát ở Vân Hồ Sơn liên quan rất rộng, đã có nhiều quan viên bị lấy xuống mũ ô sa*, cách chức quan, đầu trên cổ cũng khó mà giữ được. Tội trạng nghiêm trọng, liên lụy đến cửu tộc, tội trạng nhẹ, cả nhà lưu đày, biến thành nô lệ.

Trong triều nghênh đón một trận đại thanh tẩy.

Hắn biết, bây giờ trong triều đình người người cảm thấy bất an, mà người trong thiên hạ lại càng mắng thành một mảnh.

Lý Thanh Vân trong lòng đại khái hiểu được, ai muốn giết hắn, ai đóng vai trò gì trong bố cục này. Hắn cũng không sốt ruột, chậm rãi xử lý đám thần tử này, từng bước từng bước bẻ gãy vây cánh của Tam Vương. Đối với thế cục trong triều, Lý Thanh Vân vẫn có thể nắm trong tay.

Nhưng trước mắt chuyện duy nhất làm hắn lo lắng chính là, Ngọc tỷ hắn treo ở cổ bị mất trên bãi săn Vân Hồ Sơn, không biết đã đi đâu, có phải bị tiều phu sơn dã nào nhặt được hay không.

Nghĩ đến chỗ xấu - Nếu bị người của Lý Túc hoặc Lý Huyền nhặt được, rồi dùng để uy hiếp hắn, nặng thì nguy hiểm đến ngôi vị Hoàng đế.

Ngọc tỷ Ung Quốc chính là vật của thiên tử, rất nhiều minh lệnh ám lệnh, công văn, các loại văn thư trọng yếu quốc gia đại sự, đều cần Ngọc tỷ đóng dấu.

Hắn làm mất Ngọc tỷ, đã là một chuyện lớn.

Hiện tại hắn đã phái Tiêu Tử Nghĩa đi tìm kiếm khắp Vân Hồ Sơn.

Chỉ mong mọi chuyện có thể đi theo hướng tốt.

Lý Thanh Vân phê duyệt tấu chương xong, Lục Công công liền cười cười đi tới, xoa bóp bả vai cho hắn, muốn nói lại thôi. Lý Thanh Vân liếc mắt nhìn Lục Công công một cái, liền biết hắn có chuyện muốn nói: "Nói đi. Có chuyện gì?"

Lục Công công cười nói: "Nô tài đến có hai chuyện muốn nói với bệ hạ."

"Việc đầu tiên, chính là Hoàng đế Chu Quốc phái người đưa tới một món báu vật có giá trị liên thành tuyệt thế vô song. Một tiên phẩm tên là Cửu Tiêu Hoàn Bội*, nó là một cây cổ cầm ngàn năm. Chu Hoàng muốn dùng bảo bối này lấy lòng bệ hạ, để được gặp Lạc Trần điện hạ.

*là một cây cổ cầm từ thời Đường. Hiện tại nó đang nằm trong viện bảo tàng Cố Cung ở Bắc Kinh

"Cửu Tiêu Hoàn Bội?" Cây cổ cầm ngàn năm tuổi.

Lý Thanh Vân nghe vậy, liền cảm thấy danh cầm vô song này rất hợp với mỹ nhân tinh tài tuyệt diễm.

"Đồng ý," Lý Thanh Vân hỏi, "Chuyện thứ hai thì sao?"

Ý cười trên môi Lục Công công phai nhạt dần: "Độc Cô Ly hồi cung cầu kiến bệ hạ."

Lời này vừa nói ra, bút trong tay Lý Thanh Vân lập tức rơi xuống bàn.

Hai tròng mắt Lý Thanh Vân ửng đỏ: "Hắn bày ra sát cục ở khu săn bắn Vân Hồ Sơn, còn có mặt hồi cung?"

Lục Công công cau mày: "Bệ hạ, lúc ở Vân Hồ Sơn ngài không nên liều mạng đi cứu hắn. Bây giờ để cho hắn có mạng trở về, lắc lư trước mắt bệ hạ ngài, chỉ sợ là động cơ không thuần khiết. Có cần nô tài giết Độc Cô Ly thay ngài không?"

Hắn thực sự rất muốn giết chết Độc Cô Ly.

Bệ hạ hắn yêu thương sủng ái nâng niu trong lòng bàn tay, từ nhỏ đến lớn, hắn đều nhìn rất chặt, tuyệt đối không ai dám có tâm tư phạm thượng.

Hiện giờ lại bị Độc Cô Ly chiếm tiện nghi, Lục Công công đích thị là có tâm tư đem Độc Cô Ly thiên đao vạn quả.

"Không cần." Mắt phượng của Lý Thanh Vân hơi ảm đạm. Hắn nói, "Lục Tiểu Hoa. ngươi thay cô đi truyền lời, nói-- Lúc trước cô đồng ý để hắn cùng đến bãi săn Vân Hồ Sơn, hắn sẽ đáp ứng cô một cái nguyện vọng. Hiện giờ, nguyện vọng của cô chính là hy vọng hắn rời cung, không cần trở về."

Giọng Lục Hoa khẽ run lên: "Bệ hạ, ngài nghĩ thông suốt rồi sao?"


"Cô muốn nghe một chút. Hắn trả lời thế nào." Lý Thanh Vân nói.

"Vâng. Nô tài đi ngay." Lục Hoa hành lễ, liền vung phất trần rời đi.

Sau khi rời khỏi đại điện, biểu tình Lục Hoa thay đổi lộ rõ vẻ âm tàn. Ánh mắt hung ác nham hiểm, phảng phất như Diêm La Vương có thể ăn thịt người. Các cung nữ thái giám đi ngang qua bên cạnh hắn, nhìn thấy đều sợ hãi hắn ba phần, khó khăn lắm mới hành lễ xong, liền chạy đi.

Trong cung bởi vì bệ hạ mấy ngày gần đây tính tình cực kém, rất khó hầu hạ. Cho nên trên dưới hoàng cung đều run sợ, không dám chọc giận bệ hạ. Cho dù là đi lại trong cung cũng là kiễng mũi chân rón rén đi lại.

Gỗ Tử Đàn đỏ tươi chạm khắc hình một con Rồng và một con Phượng uốn lượn hai bên cửa cung hoàng cung Ung Quốc. Cấm Vệ quân mặc áo giáp giống như từng ngọn núi lớn đứng ở hai bên, cửa cung mở rộng, bên ngoài cửa cung, nam nhân cao lớn thon dài khoác cẩm bào màu lam nhạt dắt ngựa lẳng lặng đứng thẳng.

Độc Cô Ly mặt mày lãnh đạm đến cực điểm, ánh mắt lạnh như băng, giống như một tòa điêu khắc tuyệt mỹ, dòng sông băng không người nào có thể hòa tan, không thể chạm đến.

Lục Công công nhìn người này trong lòng hừ lạnh một tiếng. Hắn hất cầm lên, dùng ánh mắt bễ nghễ* lại khinh thường nhìn y, âm dương quái khí nói: "Độc Cô công tử, thật sự là khách quý a! Hoan nghênh ngươi đại giá quan lâm!"

*nhìn nghiêng, liếc mắt (có ý khinh thường hoặc không phục)

Độc Cô Ly lẳng lặng nhìn Lục Công công. Giống như nhìn vào một vật chết. Y quá hiểu Lục Hoa, người này-- Âm hiểm xảo trá, ngu xuẩn ngu trung, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, một tên hoạn quan có quyền có thế, lão thái giám Ung Quốc này không có việc ác gì không làm, cũng khó trách tiếng dân sinh ai oán khắp nơi.

"Ta muốn gặp bệ hạ." Độc Cô Ly cất giọng.

Lục Hoa liếc mắt một cái liền nhìn ra sự lạnh nhạt cùng xem thường trong đáy mắt Độc Cô Ly. Hắn cười lạnh nói: "Chỉ bằng ngươi? Ngươi cũng xứng với bệ hạ sao? Độc Cô công tử thử cân nhắc xem mình cân nhắc mấy cân mấy lượng? Ngươi muốn gặp bệ hạ, nằm mơ đi!"

Độc Cô Ly hơi nhíu mày: "Bệ hạ chính vì có hạng người nịnh nọt như ngươi bên cạnh, mới khiến Ung Quốc bị dân chúng oán giận như thế."

Lục Hoa híp mắt: "Độc Cô công tử lớn quá nhỉ! Cũng dám giáo huấn tạp gia!" Hắn chậm rãi đi vào, giọng nói trầm thấp lại tàn nhẫn, "Ở bãi săn Vân Hồ Sơn không thể giết chết ngươi, thật sự là một chuyện đáng tiếc!"

Độc Cô Ly không nhìn về phía Lục Hoa. Y từ đầu đến cuối đều bình tĩnh. Hai người âm thầm giao phong có bao nhiêu giết người không thấy máu, chỉ có bọn họ tự mình biết. Cuối cùng, Độc Cô Ly thản nhiên mở miệng: "Khiến Lục Công công thất vọng rồi. Tại hạ vẫn còn sống trở về."

"Đó còn không phải vì...", Lục Công cất cao giọng, lời còn chưa nói xong hắn liền vội vàng ngăn miệng mình lại. Không khỏi muốn tát mình, sao có thể không cẩn thận đem chuyện bệ hạ muốn giấu diếm phun ra.

"Vì cái gì?" Con ngươi Độc Cô Ly trong trẻo.

Lục Công công cười lạnh nói: "Ngươi không cần biết!" Hai mắt hắn hung ác nham hiểm, tiếp tục nói, "Độc Cô Ly, bệ hạ để ta đến đây, chính là muốn để ta truyền một câu. Bệ hạ đồng ý để Độc Cô công tử cùng đến bãi săn Vân Hồ Sơn, Độc Cô công tử liền đáp ứng một tâm nguyện của bệ hạ. Có phải hay không?"

"Phải."

"Bệ hạ nói, tâm nguyện của ngài là muốn Độc Cô công tử rời khỏi Ung Quốc, càng xa càng tốt!" Lục Công công đem nguyên văn của Lý Thanh Vân thêm mắm thêm muối một phen. Đối với hắn mà nói, loại nhân vật nguy hiểm như Độc Cô Ly đương nhiên nên cách càng xa càng tốt.

"Bệ hạ thật sự nói như vậy?" Thanh âm Độc Cô Ly hơi nhạt. Y cảm thấy với tính tình cố chấp lại không đạt được mục đích của Lý Thanh Vân, thể nào cũng sẽ không dễ dàng buông tay.

Nếu Lý Thanh Vân thật sự muốn y rời khỏi nơi này, Độc Cô Ly ngược lại cảm thấy không sao cả. Y có biện pháp khuấy đảo thế cục Ung Quốc.

"Đúng, thật sự nói như vậy." Lục Công công gắt gao nhìn chằm chằm Độc Cô Ly.

Hắn có ý đồ từ muốn đọc được một tia biểu tình trên mặt nam nhân xinh đẹp lạnh như băng trước mắt này, cho dù chỉ có một tia khổ sở hoặc không nỡ, dù chỉ là một tia. Thật không may, chẳng có gì cả. Độc Cô Ly giống như một khúc gỗ, ánh mắt xa cách lạnh lẽo như băng.

Độc Cô Ly thật sự không thèm để ý bệ hạ.

Lục Hoa cười lạnh một tiếng.

"Đã như vậy, Lục Công công để ta trở về Dao Hoa Cung thu thập đồ đạc đi." Độc Cô Ly nói xong, lại thấy ánh mắt Lục Hoa không tốt, y lạnh nhạt nhìn hắn, "Lục Công công, sao vậy, không lẽ ta ngay cả đến Dao Hoa Cung lấy đồ của mình cũng không được sao?"

Lục Hoa cười như không cười: "Được, rất được là đằng khác, chỉ hy vọng Độc Cô công tử đừng quấy rầy bệ hạ."

"Ta có cái gì cần phải đi quấy rầy hắn." Ngữ khí Độc Cô Ly hơi lạnh. Lý Thanh Vân không đến quấy rầy y là tốt rồi.

Lục Hoa hừ lạnh một tiếng. Đi ở phía trước, Độc Cô Ly đi ở phía sau, một đường đi tới Dao Hoa Cung.

Lúc này Dao Hoa Cung vẫn tráng lệ như cũ, nơi ở của các phi tử được sủng ái qua nhiều đời, xưa nay là nơi thường xuyên lui tới nhất của bậc đế vương, các cung nữ thái giám nghiêm túc quét dọn cung điện, ánh Mặt Trời đầu Xuân chiếu vào trong tòa cung điện này, tăng thêm vài phần tươi đẹp.

Các cung nữ vừa thấy Độc Cô Ly, vội vàng hành lễ: "Nô tì bái kiến Độc Cô công tử."

"Không cần hành lễ này, sau này ta cũng sẽ không tới nữa." Độc Cô Ly cũng không phải rất thích loại lễ nghĩa hành lễ với hậu phi này.

"Cái này..." Các cung nữ hai mắt nhìn nhau.


Độc Cô Ly vào trong đại điện. Ngay từ cái nhìn đầu tiên đã thấy cây đàn mà y từng đánh cho Lý Thanh Vân nghe. Y chậm rãi thu lại ánh mắt, cầm lấy một ít vật phẩm trọng yếu, sau đó gọi Thiên Mặc tới.

Lục Công công ngữ khí không tốt: "Độc Cô công tử khi nào thu thập đồ đạc xong rồi rời đi?"

Độc Cô Ly không để ý tới hắn. Mà là nhìn về phía Thiên Mặc.

Thiên Mặc tràn đầy kích động, nước mắt lưng tròng quỳ gối trước người Độc Cô Ly, "Chủ tử, ngài đã trở về! Thuộc hạ cho rằng, thuộc hạ cho rằng..."

"Ta sẽ đi, ngươi đi theo ta." Độc Cô Ly thản nhiên nói.

Thiên Mặc hơi sững sờ: "Bệ hạ cứ như vậy thả ngài đi?"

"Ừm." Độc Cô Ly nhẹ giọng đáp lại. Y ở lại trong cung cũng không tiện, lần này rời khỏi Đoàn gia thôn, y có rất nhiều việc phải làm, tìm kiếm Cửu Nhi, âm thầm tham dự cuộc đảo chính tại Ung Quốc, Những việc này, y có thể xuất cung làm, đương nhiên thuận tiện hơn rất nhiều.

Thiên Mặc kiên định nói: "Thuộc hạ nguyện đi cùng chủ tử!"

Độc Cô Ly gật đầu.

Các cung nữ thái giám thấy Độc Cô Ly muốn rời đi, nhao nhao ngăn cản, quỳ gối trước người Độc Cô Ly, hốc mắt rơi lệ: "Độc Cô công tử, các nô tì ngày đêm ngóng trông ngài trở về. Tâm tình bệ hạ chỉ có ngài mới có thể trấn an, nếu ngài đi rồi, trong cung sợ là sẽ yên tĩnh đến đáng sợ."

"Đúng vậy, công tử. Ngài đừng đi..."

Độc Cô Ly nói: "Ta cũng không phải lương chủ của các ngươi, cũng sẽ không trở lại Dao Hoa Cung nữa. Các ngươi có thể tìm kiếm chủ mới, không cần cố chấp với một mình ta."

Cung nữ lau nước mắt: "Ngài đi rồi. Bệ hạ sẽ xử lý chúng ta như thế nào? Bệ hạ thật sự có thể tha cho chúng ta sao?"

Sắc mặt Độc Cô Ly khẽ biến.

Y đã quên điều đó. Đêm qua mới lưu truyền ra sự tích Lý Thanh Vân lạm sát người vô tội. Nếu y đi rồi, đám cung nữ vô tội này, cũng không biết Lý Thanh Vân sẽ xử trí thế nào.

Lục Hoa ác thanh ác khí chỉ vào các nàng: "Cái đám không biết tự mình lựa lời này, xem tạp gia trở về làm sao xử lý các ngươi!" Hắn nhìn về phía Độc Cô Ly, ánh mắt hơi tàn nhẫn, "Đi thôi! Độc Cô công tử."

Độc Cô Ly trầm mặc không nói.

Y cùng Lục Công công rời đi.

Thô bạo như thế, lạm sát như thế, thật sự là đáng chém.

Khi đi đến Ngự Hoa Viên, phía trước lại xuất hiện kiệu của đế vương.

Chỉ là hôm nay chiếc kiệu này có chút kỳ quái, kiệu đế vương bình thường đều lộ ra, hiện giờ lại phủ một lớp màn che màu đỏ thẫm, thiên kim quý thể bên trong như ẩn như hiện.

Ngược lại không giống như đế vương nghi giá, mà giống như tiểu thư nuôi ở khuê phòng không thể gặp người.

Các cung nữ thái giám chung quanh đồng loạt quỳ rạp xuống đất, đầu dán lên mặt đất, không ai dám nhìn thẳng vào bệ hạ trong kiệu. Nếu để bệ hạ nhìn thấy có người nhìn chằm chằm mặt hắn, người nọ nhất định gặp xui xẻo.

Lục Hoa tươi cười dừng lại, tiến lên, xuyên qua màn lụa đỏ hỏi: "Bệ hạ, ngài sao lại đến đây?"

Lý Thanh Vân không trả lời, mà xuyên thấu qua màn che màu đỏ, nhìn về phía Độc Cô Ly đang đứng bên ngoài.

Độc Cô Ly chắp tay hành lễ, giọng nói vẫn lạnh như trước: "Tham kiến bệ hạ."

Sau khi chứng kiến y đối xử với Cửu Nhi có bao nhiêu ôn nhu, lại bỗng dưng nghe thấy y đối xử với mình vĩnh viễn là bộ dáng lạnh lùng xa cách, thậm chí còn chán ghét như vậy. Lý Thanh Vân nhất thời có chút không thích ứng.

Lý Thanh Vân cũng không biết vì sao mình lại tới đây. Nhưng hắn không nhịn được cám dỗ trong lòng, vẫn đến, được nhìn thấy Độc Cô Ly như ý nguyện, giọng hắn hơi trầm: "A Ly sau khi rời khỏi hoàng cung chuẩn bị đi đâu?"

Giọng nói chậm rãi truyền ra từ trong màn che, không hiểu sao lại có vài phần hương diễm khí tức khó hiểu.

Mí mắt Độc Cô Ly khẽ động. Trong lòng quái dị, nhíu mày nói: "Trời đất rộng lớn, tự có chỗ cho ta dung thân."

Lý Thanh Vân cười một tiếng, nhẹ giọng nói: "Được."


Hắn sai người đem Cửu Tiêu Hoàn Bội do Hoàng đế Chu Quốc tặng đến trước người Độc Cô Ly.

"A Ly, Cửu Tiêu Hoàn Bội này là danh cầm thiên cổ, cô đem nó tặng cho ngươi, cứ xem là lễ vật từ biệt đi. ngươi phải nhận nó đấy." Lý Thanh Vân nói một phen, đã khiến người khác không thể không nhận lấy cổ cầm kia.

"Vậy, đa tạ bệ hạ." Độc Cô Ly nhận Cửu Tiêu Hoàn Bội.

"Ngươi đi đi." Giọng Nói của Lý Thanh Vân đã hơi thấp, dường như đang đè nén cái gì đó.

Độc Cô Ly phảng phất như chưa từng nghe thấy, ôm Cửu Tiêu Hoàn Bội, lướt qua kiệu của Lý Thanh Vân, xa xa rời đi.

"Bệ hạ, Độc Cô công tử đã mang theo đồ đạc của hắn rời đi..." Lục Hoa có chút lo lắng tình trạng của Lý Thanh Vân.

- ---------------%-----------------

Trở lại Long Tiên Cung.

Lục Hoa xốc màn che lên, nhìn thấy nước mắt trên mặt bệ hạ, không khỏi thở dài.

"Lục Tiểu Hoa, ngươi yên tâm, cô biết chừng mực. Cô vì A Ly, đã nhượng bộ quá nhiều lần, chỉ sợ hắn còn có lai lịch và mục đích khác, cô không có thăm dò rõ ràng, cũng không muốn dưỡng hổ di hoạn nữa."

Giọng nói của Lý Thanh Vân khàn khàn.

"Bất quá chỉ là một nam nhân mà thôi."

Độc Cô Ly ôm danh cầm Lý Thanh Vân tặng cho y, đi ra ngoài cung, gọi một chiếc xe ngựa.

Thiên Mặc mắt đầy kinh diễm nhìn cổ cầm này, nói: "Lý Thanh Vân thật đúng là người có quyền, tặng lễ vật từ biệt xa hoa như thế. Đây chính là thiên hạ đệ nhất cổ cầm, thế gian chỉ có một cây này, độc nhất vô nhị. Giá trị liên thành, ngay cả Tinh Thần Lâu cũng khó có thể lấy được cổ cầm này."

Độc Cô Ly vuốt ve Cửu Tiêu Hoàn Bội, y ở phương diện này rất tinh thông, cũng có thể hiểu được Cửu Tiêu Hoàn Bội trân quý thế nào. Chỉ là Lý Thanh Vân đem vật này tặng cho y làm lễ vật từ biệt, khiến y không cách nào mở miệng từ chối.

Chỉ là đáng tiếc.

Những gì y cần, là một cây đàn có thể giết người vô hình.

Cửu Tiêu Hoàn Bội mặc dù trân quý, nhưng chung quy chỉ có thể ném vào trong phòng trữ vật không quan trọng, vươn đầy bụi bặm.

Độc Cô Ly mang theo Thiên Mặc đi tới một phủ đệ trong hoàng cung Ung Quốc.

Mở cửa ra--

Chính là Bạch Cảnh Sách đến nghênh đón, hắn liếc mắt đã nhìn thấy cổ cầm được Thiên mặc ôm trong ngực, rất biết nhìn hàng, liền híp mắt nói: "Đây là Cửu Tiêu Hoàn Bội?"

"Ừm." Độc Cô Ly tiến vào phủ đệ, bảo Thiên Mặc đem Cửu Tiêu Hoàn Bội bỏ vào trong phòng trữ vật.

"A?" Thiên Mặc có chút không nỡ chà đạp cổ cầm này, "Chủ tử, phòng trữ vật kia kết thành mấy tầng mạng nhện, bên trong bám đầy bụi bặm, bẩn thỉu, ngài thật sự muốn đem cổ cầm quý giá như vậy để ở nơi đó sao?"

"Cũng chỉ là một cây đàn mà thôi." Độc Cô Ly vào sảnh chính, chậm rãi ngồi xuống, uống một ngụm trà.

Thiên Mặc thở dài một hơi, không nỡ để danh cầm bị chà đạp như thế, nhưng cũng chỉ có thể tuân theo mệnh lệnh của chủ tử, đem cầm ném vào phòng trữ vật bẩn thỉu.

Bạch Cảnh Sách ngồi đối diện Độc Cô Ly, nhếch môi cười khẽ: "Thế nào? Lý Thanh Vân có làm khó ngươi không?"

"Không có." Độc Cô Ly thản nhiên nói.

"Hắn có giữ ngươi lại hay không?"

"Không có."

"Hắn không ép ngươi ở lại trong cung sao?"

"Là Lý Thanh Vân muốn ta đi." Độc Cô Ly nói.

Bạch Cảnh Sách bắt chéo hai chân, nhếch môi cười khẽ: "Vậy ngươi đi coi như thoải mái rồi. Chúc mừng ngươi đã thoát khỏi khổi ải."

Độc Cô Ly nhíu mày.

Chính là bởi vì rời đi quá dễ dàng, không có chướng ngại vật, cái này thậm chí cũng không giống như lạt mềm buộc buộc chặt. Lý Thanh Vân thật sự muốn y rời đi. Cho nên Độc Cô Ly mới cảm thấy cái gì cũng không thích hợp, cũng bởi vậy mà cảm thấy trong lòng nặng nề vài phần.

"A Ly, tên bạo quân Lý Thanh Vân thả ngươi đi rồi, sao ngươi còn không vui?" Bạch Cảnh Sách hai tròng mắt rãnh rỗi nhìn qua Độc Cô Ly.

Độc Cô Ly phục hồi tinh thần: "Đừng đề cập đến việc này nữa, Cảnh Sách, ngươi đã gặp qua diện mạo của Cửu Nhi, trong số những người đến đây nhận lãnh, có hành tung của Cửu Nhi không?"

Nói đến việc này, Bạch Cảnh Sách cũng có chút không vui: "Không có. Cửu Nhi giống như là bốc hơi khỏi nhân gian vậy, biến mất vô tung vô ảnh." Hắn nhìn sắc mặt Độc Cô Ly, hỏi, "Thật sự không cần dùng thế lực bên kia tìm sao?"

"Tìm một Cửu Nhi, dễ dàng rút dây động rừng." Độc Cô Ly nhíu chặt mày, "Nhiều thế lực chú ý đến thế lực bên kia như vậy, nếu bị người phát hiện thế lực bên kia dùng để tìm kiếm một thiếu niên câm, tất nhiên sẽ mang đến phiền toái cho Cửu Nhi."

"Ngươi nghĩ thật chu đáo." Bạch Cảnh Sách che đi sự nghi ngờ nơi đáy mắt, "Nếu không tìm được Cửu Nhi thì sao? Nếu... Ta tìm thấy Cửu Nhi đầu tiên thì sao?"


"Vậy thì cạnh tranh công bằng." Độc Cô Ly thần sắc nhàn nhạt, tựa như quân tử.

Bạch Cảnh Sách cười ha ha một tiếng, chỉ có chính hắn biết, Độc Cô Ly không để ý tới một thứ còn tốt, nếu đã chăm chú vào một thứ, thì ai dám đoạt thức ăn trong tay y, không khác gì tự mình tìm chết.

Nhưng hắn vẫn phải vì Cửu Nhi mà tranh thủ một phen.

Những ngày này, hắn nhớ Cửu Nhi đến sắp phát điên.

Bạch Cảnh Sách hận mình ngày đó ở trong khách điếm không có khi dễ Cửu Nhi đến cùng, thầm hận chính mình mềm lòng, chỉ mới nhìn thấy nước mắt Cửu Nhi đã dừng động tác.

Hắn nên xé nát xiêm y của Cửu Nhi, nắm chân ngọc của hắn, sau đó nhìn biểu tình hắn không biết xấu hổ khóc cầu xin tha thứ.

Bạch Cảnh Sách đã vô số lần bày mưu tính kế cho bức họa xuân xinh đẹp này.

Hắn và Cửu Nhi quen biết chưa đầy một tháng còn như vậy.

Bạch Cảnh Sách có thể tưởng tượng ra, Độc Cô Ly có bao nhiêu mơ tưởng, nhất định còn điên hơn hắn. Nếu không cũng sẽ không sốt ruột như vậy.

Mà thứ càng làm Bạch Cảnh Sách cao hứng chính là, Cửu Nhi thế mà không có tiếp nhận ngọc bội định tình Độc Cô Ly tặng.

Điều đó có nghĩa là hắn ta có cơ hội.

Bên này Bạch Cảnh Sách đang phát tán suy nghĩ.

Độc Cô Ly đã đem dục vọng cùng đố kỵ trong đáy mắt Bạch Cảnh Sách nhìn đến rõ ràng. Y lặng lẽ thu hồi ánh mắt, che đi một phần tĩnh lặng trong đáy mắt. Nể tình hắn có thể giúp mình mà nhận ra diện mạo của Cửu Nhi, Độc Cô Ly vẫn chấp nhận cùng Bạch Cảnh Sách mưu tính đại sự.

Bạch Cảnh Sách vô cớ cảm giác được một trận rét run.

Hắn ngoài cười trong không cười nói: "Không đề cập đến cái này nữa. Không đề cập đến nó nữa. Nói về những chuyện khác đi."

Bạch Cảnh Sách ngồi ngay ngắn, nói chuyện chính sự, trên mặt hắn đều là lãnh khốc cùng tiêu điều: "Ta đã gặp lại Lý Túc. Lý Túc cũng nói cho ta biết về tình hình trong cung hiện nay. Trong cung hiện nay mỗi người đều cảm thấy bất an, đêm qua Lý Thanh Vân không biết vì sao lại nổi điên giết một Thái y, đã khiến cho người người oán trách."

"Lúc này. Lý Túc đã nghe theo bố cục trận pháp ta cho hắn, âm thầm mưu đồ bí mật hết thảy, quân trên ván cờ, cũng đến lúc rơi xuống rồi."

Bạch Cảnh Sách xoa xoa tay, cả người kích động. Giết bạo quân, phụng minh chủ, một chuyện thành toàn đại nghĩa như vậy, có thể lưu danh thiên cổ, nghe thôi đã làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào.

"Ngươi ở bên cạnh Lý Túc không được bại lộ thân phận." Độc Cô Ly nói, "Còn nữa, vạn sự không thể hành động thiếu suy nghĩ."

Bạch Cảnh Sách cười như một con rắn độc, phun lưỡi răn, "Ta làm việc, ngươi yên tâm. Bảo đảm trận nội chiến Ung Quốc này, làm cho bọn họ nguyên khí đại thương. Theo ngươi... Vị Vương gia nào của Ung Quốc nên leo lên đế vị nhất?"

Bạch Cảnh Sách hiếu kỳ chờ Độc Cô Ly trả lời.

Bởi vì quan điểm của Độc Cô Ly rất quan trọng.

Điều này liên quan đến tình hình phát triển ở Cửu Châu.

Độc Cô Ly dừng một chút, nói: "Chí ít Lý Thanh Vân, Lý Túc và Lý Huyền, đều không phải là một quân vương tốt."

"Lý Hoằng?" Bạch Cảnh Sách có chút không đồng ý, "Nhưng hắn thuộc phái Bảo Hoàng, hơn nữa hắn theo phe Lý Thanh Vân. Huống chi, lúc trước hắn còn vì Lý Thanh Vân đến ám sát ngươi, muốn đưa ngươi vào chỗ chết. Hắn ta có thể đồng ý ngồi lên vị trí đó sao?"

"Ngay cả khi hắn ta đồng ý, thì ngươi có thể bất chấp cả hiềm khích trước đây sao?"

Năm ngón tay thon dài của Độc Cô Ly chậm rãi cầm lấy chén trà, ánh mắt trầm tĩnh: "Quy củ của Tinh Thần Lâu, công bằng công chính là nguyên tắc, ai thích hợp làm quân chủ nhất, ai nên làm nhất. Lý Hoằng không đồng ý, cũng phải buộc hắn đồng ý."

"Lần này Ung Quốc chính biến, Lý Hoằng chính là đáp án chính xác."

"Nếu đã có đáp án chính xác, liền không có khả năng lựa chọn đáp án sai."

Bạch Cảnh Sách á khẩu không nói nên lời.

Đúng vậy, Độc Cô Ly chưa bao giờ làm sai.

Giống như chuyện Tuyết Quốc bị diệt, nó nên bị diệt, cho dù trong Tuyết Quốc đều là thân nhân của y, y cũng bàng quan lạnh lùng nhìn Tuyết Quốc diệt vong, thậm chí còn ở sau lưng thêm một mồi lửa.

Một người lý trí đến cực hạn như vậy, lại còn có tâm cơ và mưu trí, quả thực vô cùng đáng sợ.

- ---------------%-----------------

Editor: Lý trí đến đâu thì sao này bị conditinhyeu nó quật cũng phải ngu thôi.

Mà tình bằng hữu giữa Độc Cô Ly vs Bạch Cảnh Sách cũng thật là cảm...lạnh:)).

*Mũ ô sa hay còn gọi là Mũ cánh chuồn



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận