Editor: camanlwoibieng
- ---------------%----------------
Lý Thanh Vân bước nhanh về phía Ung Đô thành, tiện tay đội mũ, sắc mặt ngưng trọng, mắt phượng hơi lạnh. Bỗng dưng, hắn dừng bước, nhìn người xuất hiện trước mắt, hơi lạnh từ trong miệng tỏa ra: "Bạch Cảnh Sách."
Bạch Cảnh Sách thấy hắn vội vàng xông tới, nắm bả vai hắn, một bên kiểm tra máu trên người hắn, giọng nói khàn khàn: "Ngươi không sao chứ? Một mũi tên kia, một mũi tên kia..."
Bạch Cảnh Sách vừa áy náy vừa tự trách mình, vén mũ trùm của Lý Thanh Vân lên, sợ hãi khi nhìn thấy cả mặt hắn đầy máu, trái tim nhảy loạn, mắt muốn nứt ra: "Một mũi tên kia của ta làm mặt ngươi bị thương?!"
Lý Thanh Vân nhíu mày hất tay hắn ra: "Không phải máu của ta." Giọng nói u ám, "Là máu của Độc Cô Ly."
Bạch Cảnh Sách nuốt nước miếng: "Cho nên hắn..."
"Bàn tay của hắn bị mũi tên làm bị thương cộng thêm vết thương do cây trâm đâm vào lồng ngực. Nhưng cũng không có trí mạng, nếu bây giờ ngươi chạy tới cứu hắn nói không chừng vẫn còn kịp. Đừng ở đây cản đường ta!" Lý Thanh Vân đẩy Bạch Cảnh Sách ra, tiếp tục đi về phía Ung Đô thành.
Bạch Cảnh Sách còn có chút giật mình.
Lý Thanh Vân dừng bước, quay đầu lại, mắt phượng tản ra ánh sáng lạnh lẽo: "Bạch Cảnh Sách, một mũi tên kia ngươi bắn về phía ta, ngươi rõ ràng hơn ta. Ngươi và Độc Cô Ly cùng một giuộc, đừng để ta nhìn thấy ngươi trên đất Ung Quốc thêm lần nào nữa!"
Lý Thanh Vân! Tim Bạch Cảnh Sách bỗng dưng dừng lại, vẻ mặt áy náy, "Ta xin lỗi ngươi. Ta... Ba mũi tên kia, đều không phải do ta tình nguyện."
"Người nhìn không quen tác phong hành động của ta, mỗi ngày lập mưu muốn giết ta là ai?" Trong mắt phượng của Lý Thanh Vân chỉ còn hàn băng, "Bạch Cảnh Sách, ngươi không cần giả mù xin lỗi ta! So với Độc Cô Ly, ngươi càng làm cho ta ghê tởm hơn."
"Vân Hồ Sơn, hoàng cung, còn có mũi tên thứ ba vừa bắn xuống, cả món nợ lần trước ở khách điếm dưới chân núi Đoàn gia thôn ngươi có ý đồ ép buộc ta, chúng ta từng khoản từng khoản tính thật tốt!"
Sắc mặt Bạch Cảnh Sách hết xanh lại trắng. Nắm chặt nắm đấm, nhìn bóng lưng Lý Thanh Vân, nện một đấm vào vách tường bên cạnh, mu bàn tay chảy máu, trong mắt lộ ra tia ép buộc: "Lý Thanh Vân, ta sẽ không bỏ cuộc!"
Bạch Cảnh Sách vội vàng chạy tới, lần đầu tiên trong đời nhìn thấy bộ dáng Độc Cô Ly chật vật như thế.
Y giống như một con mèo hoang bị chủ nhân vứt bỏ.
Tay đầy máu nhưng vẫn nắm chặt góc áo màu đỏ, mái tóc dài màu mực nằm tán loạn trên mặt đất, cây trâm ở ngực đâm chính xác vào vị trí trái tim, vết thương cũ vừa mới chữa khỏi lại chồng thêm vết thương mới.
Cả khuôn mặt y tái nhợt như tờ giấy, đôi mắt đẹp mà trống rỗng nhìn lên bầu trời, nước rơi xuống từ khóe mắt lại là màu máu đỏ ngòm, bên môi rỉ ra vài giọt máu đỏ thẫm.
Bộ dáng vỡ vụn cả người đầy máu của đại mỹ nhân thật sự người gặp người thương, nhưng nó cũng không ngăn cản được sự thật người trước mắt là tình địch của hắn.
Bạch Cảnh Sách hít một hơi khí lạnh, không khỏi có chút vui sướng khi người gặp họa, lại che giấu không được phần khẩu khí nhảy cẫng kia: "Hắn quyết liệt muốn chấm dứt với ngươi rồi?"
Độc Cô Ly đối với tất cả mọi thứ bên ngoài mắt điếc tai ngơ, ánh mắt trống rỗng vẫn luôn nhìn lên bầu trời, lòng bàn tay nắm chặt y bào Lý Thanh Vân cắt xuống.
Cắt bào đoạn nghĩa, ân đoạn nghĩa tuyệt.
Lý Thanh Vân thật sự không cần y...
Bạch Cảnh Sách tiến lên phía trước một bước, cúi đầu đối diện với đôi mắt trống rỗng của Độc Cô Ly, "Trạng thái thất hồn lạc phách này của ngươi, nếu đám lão gia hỏa Tinh Thần Lâu nhìn thấy nhất định sẽ cao hứng muốn chết."
...
"... Độc Cô Ly, ngươi hết hy vọng sao?"
Ngữ khí Bạch Cảnh Sách có chút chờ mong, hai tròng mắt cũng có chút hứng thú.
Dù sao Độc Cô Ly thất hồn lạc phách như thế, phương thức Lý Thanh Vân dùng để cắt đứt với y lại quyết liệt như vậy, dù thế nào cũng nên hết hy vọng đi? Hết hy vọng, có nghĩa là hắn ta có cơ hội.
Độc Cô Ly từ đầu đến cuối đều không có phản ứng.
Bạch Cảnh Sách cười một tiếng.
Hắn nhìn thanh kiếm xinh đẹp hoa lệ ở một bên, biểu tình hơi khựng lại, biến ảo khó lường. Lại nhìn bộ dáng Độc Cô Ly bây giờ, đáy mắt đen nhánh hiện lên một tia sáng quỷ dị.
Trong mắt hắn có sát khí.
Với trạng thái bị đánh trúng nhược điểm này của Độc Cô Ly, có nghĩa là y nhất định không hề phòng bị chung quanh, chỉ cần giết y, chỉ cần ở chỗ này giết chết y--
Hắn hoàn toàn có thể nắm chắc được Lý Thanh Vân.
Bóng tối cùng ánh sáng trong mắt Bạch Cảnh Sách đan xen.
Cuối cùng, hắn nhặt thanh kiếm đó lên.
Độc Cô Ly từ đầu đến cuối vẫn duy trì trạng thái bất động.
Bạch Cảnh Sách cầm trường kiếm trong tay, mũi kiếm chỉa vào Độc Cô Ly, ngữ khí ảm đạm: "Độc Cô Ly, chỉ cần ngươi chết, Lý Thanh Vân chính là của ta."
Dứt lời, kiếm đâm về phía Độc Cô Ly.
Trong phút chốc, một bàn tay thon dài nắm chặt thân kiếm, máu tươi lần nữa chảy ra. Độc Cô Ly rút trâm ngọc ra, khẽ rên một tiếng, sau đó lấy thế sét đánh không kịp bưng tai cướp đi trường kiếm, thân kiếm vững vàng đâm vào vai trái Bạch Cảnh Sách.
Bạch Cảnh Sách sắc mặt trắng bệch, ôm vết thương trên vai trái, không thể tưởng tượng nổi nhìn y "Ngươi..."
Độc Cô Ly xoay tròn thân kiếm, ngữ khí lạnh nhạt: "Một kiếm này, có thể làm cho ngươi vĩnh viễn không cầm được cung tiễn."
"Độc Cô Ly!" Bạch Cảnh Sách phun ra một ngụm máu, quỳ gối trước người Độc Cô Ly.
Độc Cô Ly rút thân kiếm ra, loạng choạng lui về phía sau vài bước, dùng kiếm cắm xuống đất, khó khăn lắm mới có thể đứng thẳng người, sắc mặt càng thêm tái nhợt, năm ngón tay thon dài nắm chặt vết thương trước ngực, nhưng vết thương trong lòng càng nặng.
Mặc dù vậy, y vẫn nâng mắt lên lẳng lặng nhìn Bạch Cảnh Sách, "Bạch Cảnh Sách, ba mũi tên kia của ngươi đều có thể lấy mạng A Vân. Ngươi không xứng nghĩ về hắn, càng không xứng cầm cung tiễn."
Sắc mặt Bạch Cảnh Sách trắng bệch, đau đến trán đỗ mồ hôi lạnh. Hắn nghiến răng nghiến lợi trào phúng: "Ngươi thì xứng?! Ngươi nhàn nhã thoải mái hưởng thụ sự đối đãi tốt từ hắn, rồi lại ngấm ngầm âm mưu làm thế nào đoạt lấy ngôi vị Hoàng đế của hắn, mạng của hắn!"
Hắn lại cười lạnh một tiếng: "Độc Cô Ly, ngươi đừng quên thân phận và mục đích ban đầu của ngươi! Tinh Thần Lâu thiết diện vô tư, chỉ chiến đấu vì cân bằng thế cục Cửu Châu thiên hạ! Vị ân sư kia đối với ngươi có vô số ân đức! Ông ta đem Tinh Thần Lâu giao cho ngươi, cũng không phải để cho ngươi vì tư tình mà chiến đấu."
"Ngươi đi ngược lại với lý niệm của Lý Thanh Vân! Hắn chủ trương chiến tranh, ngươi duy trì hòa bình! Chẳng lẽ ngươi muốn vì hắn buông bỏ tín ngưỡng nhiều năm, chỉ vì một mình hắn mà chiến đấu sao?"
Khi Bạch Cảnh Sách hỏi ra những lời này. Hắn cảm thấy Độc Cô Ly nhất định sẽ vứt bỏ tư tình, nhặt lên đại nghĩa. Dù sao Độc Cô Ly xưa nay vô tư, nhiều năm sống trong hòa bình thấm nhuần dạy bảo, giữa thiên hạ và tư tình, y không thể lựa chọn Lý Thanh Vân.
Ván cược định sẵn sẽ thất bại, Độc Cô Ly nhất định sẽ không chọn.
Người như y a, chỉ biết lựa chọn làm chuyện mình cảm thấy chính xác, nếu thấy rõ sai lầm, y sẽ chỉ xóa bỏ sai lầm, để hết thảy trật tự trở về vị trí vốn có của nó.
Độc Cô Ly quá lý trí, quá tuyệt tình, quá bình tĩnh.
Y phải chọn Cửu Châu.
Độc Cô Ly nắm chặt chuôi kiếm, tóc mực tán loạn xõa xuống quanh người, áo bào trắng nhiễm vết máu loang lổ, gió thổi từng cơn, quần áo nnhẹ nhàng phấp phới. Y mở lòng bàn tay ra, trên tay là góc áo bị Lý Thanh Vân cắt đứt, giọng nói khàn khàn: "Ta chỉ cần Lý Thanh Vân. Nhưng Lý Thanh Vân không cần ta nữa."
"... Cái gì?" Bạch Cảnh Sách mở to hai mắt.
Độc Cô Ly chậm rãi nâng mắt lên, đôi mắt vốn trống rỗng ảm đạm dần dần lạnh như băng, "Giữa Cửu Châu và Lý Thanh Vân, ta chọn Lý Thanh Vân. Hắn không muốn ta, ta cũng sẽ bắt hắn trở lại, bất kể bằng bất kỳ phương pháp nào."
Hai mắt Bạch Cảnh Sách muốn trợn ngược: "Độc Cô Ly, ta thấy ngươi thật sự điên rồi."
Độc Cô Ly không đáp lời hắn, mà là cầm trường kiếm trong tay, chống đỡ một thân thương tích, mệt mỏi đi về phía trước. Thời gian trôi qua càng lâu, y càng không biết nên đi đâu, Lý Thanh Vân hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với y, y hiện tại cũng không dám gặp hắn trong tình trạng như vậy.
Khi hôn mê.
Y mơ về hồi nhỏ.
Về lúc y và ca ca song sinh mất sớm của mình sống nương tựa lẫn nhau-- Hơi lạnh cùng sự u ám bao trùm hoàng cung, không có người chiếu cố.
Sắc mặt Độc Cô Từ trắng như tờ giấy, ôm khăn tay màu trắng, ho đến trời đất tối tăm, ho đến lục phủ ngũ tạng đều muốn ho ra, ho đến nửa cái mạng đều mất đi, ho đến khăn tay đầy máu.
Hắn và bào đệ* có dáng dấp giống hệt nhau, khác biệt duy nhất chính là, ngực Độc Cô Từ không có nốt ruồi duyên màu đỏ, mà Độc Cô Ly có.
*bào đệ- bào huynh: em ruột- anh ruột
Chính vì vậy, Độc Cô Từ mới giống như người thoát ly khỏi thế tục huyên náo. Hắn luôn dùng ánh mắt chờ mong nhìn ra ngoài đại điện, dùng thanh âm khàn khàn nói: "A Ly, đệ nói xem phụ hoàng mẫu hậu khi nào mới có thể đến thăm chúng ta?"
"Không biết." Thanh âm Độc Cô Ly rất lạnh.
"Ta luôn có thể mơ thấy phụ hoàng cùng mẫu hậu hòa hợp, sau đó đến đón chúng ta trở về. Một nhà chúng ta hạnh phúc mỹ mãn, mỹ mãn." Thanh âm Độc Cô Từ có chút sa sút, "Chỉ tiếc nguyện vọng này cũng không thể thỏa mãn." Hắn cúi đầu, hốc mắt chứa đầy nước, "Phụ hoàng mẫu hậu vì sao lại mặc kệ chúng ta."
Độc Cô Ly chỉ là mặt lạnh lặng yên đốt lửa nấu thuốc, không trả lời một câu.
Nếu Độc Cô Ly như băng như tuyết, tính tình lạnh lùng tuyệt tình vô tâm.
Vậy thì Độc Cô Từ chính là ôn nhu chân chính, cười rộ lên tựa như thiên sứ, ánh mắt cũng trong suốt, làm cho người ta liếc mắt một cái liền kìm lòng không được rơi vào trong đôi mắt ôn nhu thuần thiện kia.
Chỉ tiếc, người như vậy, lại là một người bệnh từ nhỏ đến lớn, gió thổi liền ngã, đi đường ba bước liền thở không nổi, che khăn tay ho đến sắp mất mạng.
Ngày Độc Cô Từ chết, bầu trời Tuyết Quốc tuyết rơi một ngày.
Bởi vì không trị mà chết, tuổi trẻ đã chết sớm.
Độc Cô Từ quay đầu, nhìn chằm chằm vào cảnh tuyết trắng bên ngoài điện, khuôn mặt tái nhợt khẽ cười nói: "A Ly, ta nghĩ ta có lẽ cũng phải đi rồi, sau khi ta đi, đệ cũng đừng vì ta mà thương tâm... Dù sao cái mạng này của ta kéo dài đến bây giờ, đã rất không dễ dàng."
Độc Cô Ly lẳng lặng nhìn hắn.
"A Ly, khả năng chúng ta sinh ra từ đầu đến cuối chính là sai lầm đi." Độc Cô Từ khẽ than, giọng nói của hắn càng ngày càng nhẹ, "Tương lai A Ly nếu gặp được người mình thương nhất định phải bắt lấy, không nên theo gót mẫu hậu..."
Độc Cô Từ nhẹ nhàng giơ tay lên muốn sờ mặt đệ đệ, nhưng hắn đã không còn khí lực.
Trước mắt đã mơ hồ, hô hấp đã đình trệ, bàn tay vươn ra lại chậm rãi buông xuống bên giường. Đôi mắt nhắm lại, yên tĩnh tường hòa.
Hắn đã vĩnh viễn thiếp đi.
Độc Cô Ly lẳng lặng nhìn hình ảnh bào huynh chết đi, trên mặt không có bất kỳ biểu tình gì, thậm chí tự tay chôn hắn, cũng không rơi một giọt nước mắt.
Chỉ đến một ngày thật lâu về sau, trong mộng bừng tỉnh, mới phát giác trong lòng đau đến sắp hô hấp không thông.
Nhiều năm trước, y đã không thể giữ người thân duy nhất của mình.
Nhiều năm sau, y muốn giữ lại người mình yêu.
Độc Cô Ly không biết đi bao lâu, trước khi ngất xỉu, y nhìn thấy một thân ảnh áo trắng sạch sẽ gọn gàng cùng với bộ râu hoa trắng. Sau đó, vì mất máu quá nhiều mà ngất đi.
"Ai, đa tình tự cổ không dư hận* a!"
*Chữ không có nghĩa là chỉ (only) chứ không phải không (not). Vì thế câu này hiểu là "Kẻ đa tình tự ngàn xưa chỉ còn lưu lại mối hận."