Đế Vương Phản Diện Sinh Tồn Công Lược

Editor: camanlwoibieng

- ---------------%----------------

Hách Liên Thần hơi nheo mắt vừa nham hiểm lại trêu tức, nhàn nhã nhìn Độc Cô Ly. Mân mê cổ chân trắng nõn tinh xảo của người trong ngực, nắm lấy xương cổ tay, nhẹ nhàng xoa nắn, "Độc Cô công tử từ lúc chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ, hôm nay vì sao lại không ngại xa xôi đến Tấn Quốc ta làm khách?"

Độc Cô Ly chưa từng nói gì, khuôn mặt lạnh lùng thường ngày hướng về người trong lòng Hách Liên Thần.

Hình như hắn mặc hồng y, mặt cùng nửa người trên bị áo choàng màu đen che khuất không thể thấy rõ, mắt cá chân bị tay Hách Liên Thần chơi đùa. Trên xương mắt cá chân có treo một chiếc chuông vàng leng keng.

Độc Cô Ly đánh dấu trên người Lý Thanh Vân không ít thứ, Huyết Cổ, Ngự Hồn Linh... Bất kỳ thứ gì cũng có thể khiến cho y ở trong đám người nhận ra Lý Thanh Vân ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Bởi vì Huyết Cổ cảm ứng được huyết dịch, y thậm chí còn cảm giác rõ ràng Lý Thanh Vân hiện giờ không dễ chịu.

"Ta đến đây tìm một người." Độc Cô Ly lẳng lặng nhìn Hách Liên Thần, nói thẳng: "Ta muốn người trong ngực ngươi."

"Ồ?" Hách Liên Thần cười ra tiếng, ngửa người về phía sau, lười biếng nhìn y, "Đây chính là bảo bối cô thiên tân vạn khổ tốn rất nhiều tâm lực mới tìm được, sao phải đưa cho ngươi?"

"Thái tử điện hạ có thể lựa chọn giao hay không giao." Trong tay Độc Cô Ly phát ra ngân quang, tia sáng khiến Hách Liên Thần chú ý, y nâng mắt lên, trong ánh mắt hiện lên sát khí lạnh như băng, "Đương nhiên, ta cũng có thể lựa chọn ở nơi này giết Thái tử điện hạ."

Một trận gió thổi qua, thổi tung vạt áo hai người, trong ánh mắt đầy mùi thuốc súng.

Hách Liên Thần cười nhạo nhìn y: "Độc Cô Ly, ngươi có tư cách gì dám đại khai sát giới trên đất Tấn Quốc ta?"

Đúng là không. Độc Cô Ly tự nhận mình không thể một mình ngăn cản thiên quân vạn mã Tấn Quốc, nhất là khi phía sau còn cần phải lo cho an nguy của A Vân. Trong khoảng thời gian này, vết thương cũ của y chưa lành lại chồng chất, hao tổn hơn phân nửa công lực, nếu y ra tay, không những không bảo vệ được A Vân, ngược lại cả hai đều sẽ mất mạng.

Đôi mắt Độc Cô Ly lạnh xuống: "Thái tử điện hạ hẳn là đã nghe nói qua Trích Tinh Thiên Hạ Quan."

Nụ cười của Hách Liên Thần thu liễm lại.


Hắn mặt không chút thay đổi nhìn Độc Cô Ly: "Ngươi là người nào của Tinh Thần Lâu."

"Có thể hiệu lệnh cho người của Thất đại Sát Thủ Đường trong Tinh Thần Lâu." Giọng nói Độc Cô Ly rất nhạt cũng rất trầm, "Ta tin tưởng người thông minh sẽ không lựa chọn đối địch với Tinh Thần Lâu."

Hách Liên Thần biến sắc.

Tinh Thần Lâu là một truyền thuyết ở Cửu Châu, thế lực trải rộng khắp Cửu Châu thiên hạ, khắp nơi đều có thương nhân và tổ chức sát thủ của bọn họ, thời thời khắc khắc giám sát các nước ở Cửu Châu, hơi có chút gió thổi cỏ lay, bọn họ sẽ hiện thân cân bằng thế cục Cửu Châu, để Cửu Châu đạt được một thế cân bằng vi diệu.

Cũng bởi vì như thế, các quốc gia ở Cửu Châu ngàn năm qua mới có thể cùng tồn tại cho đến tận bây giờ.

Tinh Thần Lâu có trụ sở tại "Trích Tinh Thiên Hạ Quan", nơi đây không khác gì chốn đào nguyên, là một nơi thế nhân không tìm được. Thế lực của nó quá thần bí, không ai biết, sức mạnh cường đại, có thế lực đủ để lật đổ Cửu Châu.

Quân chủ các nước đều kiêng kỵ Tinh Thần Lâu.

Muốn làm chuyện gì cũng phải cân đo đong đếm, hậu quả có khả năng sẽ bị Tinh Thần Lâu diệt quốc.

Nhưng Tinh Thần Lâu cơ hồ đã gần trăm năm không hiện thế.

Quân vương các nước cũng quên mất sự tồn tại của Tinh Thần Lâu, một thế lực nắm quyền tuyệt đối tại Cửu Châu.

Hách Liên Thần thích nghiên cứu tinh thông các loại dị sự kỳ quái ở Cửu Châu. Tin tức về Tinh Thần Lâu, hắn đã đọc không ít tư liệu trong sách, biết được không ít thông tin. Cũng từng phái ra mật thám tìm hiểu tin tức, nhưng đều đi không trở về.

Nếu Độc Cô Ly quả thực là người của Tinh Thần Lâu, hơn nữa có thể hiệu lệnh người của Thất đại Sát Thủ Đường, như vậy địa vị của y ít nhất phải cao hơn Thất tinh Hộ pháp trưởng lão.

Cao hơn nữa chính là Tứ đại Tinh chủ-- Bọn họ tọa lạc ở bốn hướng Đông Tây Nam Bắc của Cửu Châu, lần lượt trông coi, cai quản các nước lớn nhỏ ở bốn hướng.

Bốn người bọn họ có thể coi là thủ lĩnh cao cấp nhất của Tinh Thần Lâu, trực tiếp phục tùng mệnh lệnh của một mình chủ tử. Cá nhân bọn họ đều là cao thủ ẩn thân bậc nhất trong Cửu Châu.


Trong nụ cười của Hách Liên Thần có một tia suy đoán cùng sợ hãi: "Tinh Thần Lâu có quy củ, tất cả người Tinh Thần Lâu đều không được tiết lộ thân phận của mình. Ngươi không sợ sẽ bị tôn chủ phát lệnh truy nã sao? "

Độc Cô Ly lạnh lùng nói: "Đây là chuyện của ta, không phiền Thái tử điện hạ nhọc lòng."

Đôi mắt Hách Liên Thần hiện lên một tia trêu chọc: "Cô hiểu rồi, vì sắc đẹp, ai cũng có một khoảnh khắc phấn đấu quên thân. Nếu Độc Cô công tử là người của Tinh Thần Lâu, cô cũng hiểu được mấy năm gần đây Ung Quốc hai ba lần chính biến là vì cái gì."

"Tinh Thần Lâu ra tay, Ung Quốc há có thể tiếp tục lớn mạnh?" Trong lúc nói chuyện vui vẻ, Hách Liên Thần bất giác đâm một nhát vào ngực Độc Cô Ly.

Dừng một chút, Hách Liên Thần tiếp tục nói: "Lúc trước Lý Thanh Vân làm đủ loại nhục nhã với Độc Cô công tử, hôm nay Độc Cô công tử cũng hiểu được người trong ngực ta là ai. Không bằng như vầy đi... Cô nghĩ ra một cách lưỡng toàn. Vừa có thể không đắc tội Độc Cô công tử, cũng có thể mỹ nhân trong lòng."

Độc Cô Ly khẽ nhíu mày, nếu không kiêng kỵ cơ quan phủ Thái tử Tấn Quốc, cùng với binh lực Tấn Quốc, y đã trực tiếp cướp người.

Ai ngờ lời nói tiếp theo của Hách Liên Thần, làm cho đồng tử Độc Cô Ly chợt co rút lại.

Hách Liên Thần xốc áo choàng đen che trên mặt Lý Thanh Vân lên, lộ ra khuôn mặt đỏ bừng, lấy tay nắm cằm hắn, cười nói: "Ngươi nhìn xem hắn hiện tại đã nhịn không được. Không bằng chúng ta ở chỗ này cùng nhau hưởng dụng hắn. Cũng vẫn có thể xem là vẹn toàn đôi bên."

Khuôn mặt cùng đồng tử lạnh như băng của Độc Cô Ly hắn có thể thấy được bằng mắt thường.

"Hắn chính là thánh tử Mỹ Nhân tộc, giả dụ là hai người chúng ta, hẳn là không có vấn đề gì." Hách Liên Thần nhẹ nhàng híp mắt.

"Thân thể Mỹ Nhân tộc này mềm mại trơn mịn như vậy, khẳng định thích hợp đùa bỡn với độ khó cao."

"Hắn không phải đồ chơi." Đôi mắt Độc Cô Ly càng ngày càng u ám, "Hách Liên Thần, giao người cho ta."

Hách Liên Thần thu liễm nụ cười, đôi mắt hắn tối ngầm: "Tinh Thần Lâu không quản được nhiều như vậy chứ? Độc Cô Ly, ngươi muốn độc chiếm hắn cũng quá ích kỷ đi. Hơn nữa nơi này là địa bàn của cô, do cô làm chủ. Ngươi muốn cướp người, trước tiên hỏi qua quân đội phủ Thái tử cô rồi nói sau!"

Vừa dứt lời, Độc Cô Ly liền động, một giây sau, cơ quan phủ Thái tử cũng kích phát, phi tiễn chằn chịt từ bốn phía bay tới trên người Độc Cô Ly.


Độc Cô Ly cầm trong tay một thanh trường kiếm băng tuyết lãnh ngọc phát ra ánh sáng lạnh lẽo, nhanh tay lẹ mắt ngăn trở từng đợt phi tiễn bay tới, cơ quan phủ Thái tử quá nhiều lại hung hiểm, toàn bộ sát khí hướng thẳng về phía Độc Cô Ly.

Độc Cô Ly vẫn bị mũi tên đâm đến trầy da, không bao lâu, bạch y liền dính vết máu loang lổ. Sắc mặt y càng ngày càng lạnh, ánh mắt càng ngày càng sắc bén.

Cơ quan phủ Thái tử lần lượt phát động, sau khi phi tiễn kết thúc, theo sau chính là những cây ngân châm tẩm độc bay tới tấn công Độc Cô Ly, dày đặc và vô cùng nhanh.

Độc Cô Ly kiếm pháp như thần, thân ảnh quỷ mị, áo bào trắng cùng tóc đen tung bay, nhưng cho dù kiếm pháp có lợi hại đến đâu, cũng không chống đỡ được sự công kích càng ngày càng tăng của châm độc.

Trong một khắc khi ngân châm đâm vào mu bàn tay phải, độc tố lập tức làm tê liệt cảm giác tay phải, trường kiếm trong tay thiếu chút nữa rơi xuống, nhưng rất nhanh liền đổi thành tay trái, tay trái y không mạnh bằng tay phải, cho nên động tác trên tay chậm lại.

Chính vì vậy, độc châm thâm nhập vào từng gốc rễ, tràn ngập toàn thân, trong miệng phun ra một ngụm máu, vết thương lại nặng thêm.

Đồng thời, cơ quan đã dừng lại.

Suốt nửa canh giờ.

Sắc mặt Hách Liên Thần khó coi, cơ quan phủ Thái tử bị hao tổn thành như vậy, càng tăng thêm tâm tư muốn giết chết Độc Cô Ly. Hắn trầm giọng hạ lệnh: "Triệu quân vào phủ, giết Độc Cô Ly!" Chỉ cần giết y ở đây, sau đó đem thi thể của y ném đến vào không người, Tinh Thần Lâu cho dù thần thông quảng đại cỡ nào cũng sẽ không nhanh như vậy tra đến trên đầu hắn.

Chốc lát trong phủ Thái tử tập kết một nhóm quân đội, ước chừng trăm người, tất cả đều xông về phía Độc Cô Ly.

Độc Cô Ly dùng tay trái chống kiếm xuống đất, đồng tử đỏ ngầu, lạnh lùng nhìn hàng trăm người đang cầm binh khí xông lên, y lại phun ra một ngụm máu, y quay đầu, chậm rãi nhắm mắt lại, lồng ngực đột nhiên truyền đến một cơn đau nhức.

Tâm tính bất ổn, điềm báo tẩu hỏa nhập ma.

Khi Độc Cô Ly lần nữa nâng đôi mắt lên, trong mắt đã không còn một chút cảm xúc nào, lạnh băng phảng phất như không phải là người. Y nâng trường kiếm, điên cuồng xuyên qua đội quân mấy trăm người trong phủ Thái tử.

Tay giơ kiếm hạ, máu bắn tung tóe, đầu người rơi xuống, giết hết người này đến người khác.

Bạch y nhẹ nhàng bay, giống như tử thần Tu La, dưới chân giẫm đạp núi thây biển máu.

Mấy trăm quân trong mắt y giống như cỏ rác, một kiếm đọat mạng, tốc độ cực nhanh, tàn nhẫn đến phát điên, giống như sát thần thu hoạch nhân mệnh.


Cho dù thân mang trọng thương, cho dù độc tố trong cơ thể lan tràn, cũng không ảnh hưởng đến sát chiêu của y.

Đó là sát pháp điên không muốn sống.

Ai dám chọc vào một kẻ điên?

Hách Liên Thần càng nhìn càng kinh hãi. Nụ cười của hắn cứng ngắc, đồng thời sát khí trong mắt nồng đậm: "Đều giết hắn cho cô! Đừng để hắn sống sót ra khỏi phủ Thái tử! Nhất định phải giết hắn! Chém đầu hắn xuống, chặt đứt tay chân hắn! Bất luận dùng phương pháp gì, đều tuyệt đối không thể để cho người này sống!"

Độc Cô Ly người này không chết, hắn ngày đêm đều ăn ngủ không yên.

Phải chết!!

Độc Cô Ly tuyệt đối không thể sống sót ra khỏi phủ Thái tử.

Hắn tuyệt đối không thể thả một quả bom như vậy ra khỏi đây.

Nhận được mệnh lệnh, tất cả tướng sĩ đều liều mạng tấn công về phía Độc Cô Ly.

Độc Cô Ly giống như một cỗ máy giết người lạnh lẽo, đắm chìm trong một mảnh giết chóc, đồng tử bị máu tươi nhuộm đỏ, áo bào trắng cũng nhiễm vết máu loang lổ, giống như đóa hoa Mai màu máu đỏ rực nở rộ. Y không ngừng công về phía Hách Liên Thần, nhưng vĩnh viễn chỉ có thể bị từng đợt tướng sĩ bức lui về phía sau.

Trận chiến này hấp dẫn các vị thị thiếp và nam sủng trong hậu viện phủ Thái tử, bọn họ ở xa xa nhìn đến kinh hãi, sắc mặt càng trắng hơn.

Thượng Quan Hạnh run rẩy nắm lấy góc áo, trong đôi mắt xinh đẹp đoan trang xưa nay hiện lên một tia sợ hãi: "Cửu Châu từ khi nào xuất hiện một vị sát thần này, sao Thái tử điện hạ có thể chọc phải loại người này."

Mấy nam sủng thị thiếp phía sau chưa bao giờ xem qua hình ảnh giết chóc đẫm máu như vậy, sắc mặt bọn họ tái nhợt, bởi vì quá mức sợ hãi, ngồi xổm trên mặt đất nôn khan.

Tóc Độc Cô Ly tán loạn, trường kiếm tay trái lại đâm vào cổ họng một người, nhanh chóng rút về, máu bắn tung tóe khắp nơi, dưới chân y đã có vô số thi thể nằm la liệt, trên người cũng đầy vết thương và máu, dù vậy vẫn đẹp đến kinh hồn, điên cuồng đến cực điểm.

Vẻ mặt Hách Liên Thần nặng nề.

Xem qua một trận giết chóc đẫm máu đẹp đẽ điên cuồng như vậy. Hắn tự nhận Cửu Châu đại lục tìm không ra người lợi hại hơn Độc Cô Ly, người sánh được với y cũng rất ít. Nếu hôm nay không diệt được Độc Cô Ly, hắn chính là chiêu cho mình một tử địch hùng mạnh.

Không đạt được mục đích thề không bỏ qua.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận