Editor: camanlwoibieng
- ----------------%-----------------
"Người đâu, khởi động tất cả cơ quan phủ Thái tử!" Ánh mắt Hách Liên Thần dữ tợn, sát khí nổi lên bốn phía, "Cô muốn Độc Cô Ly chết ở đây!"
Đôi mắt Độc Cô Ly lạnh lẽo, hơi hạ xuống, máu tươi trên mặt chậm rãi chảy xuống cằm. Trong lòng y biết không thể tiếp tục kéo dài như vậy nữa, sớm muộn gì cũng sẽ bị trận chiến này tiêu hao hết thể lực.
Kiếm lại giơ lên, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, hung hăng công tới phía trước. Y không để ý đến đao kiếm chung quanh, thẳng tắp công kích Hách Liên Thần.
Hách Liên Thần lập tức bắt Lý Thanh Vân chắn ở trước người, đem lưng hắn chĩa về phía kiếm Độc Cô Ly.
Kiếm đi chệch hướng, đâm vào khoảng không bên cạnh. Độc Cô Ly nắm chặt tay Lý Thanh Vân, sau một hồi đối đầu với Hách Liên Thần, y khó khăn lắm mới có thể đem kiếm đâm vào vai phải của Hách Liên Thần.
Y thừa dịp Hách Liên Thần bị thương đoạt Lý Thanh Vân đi, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cùng hô hấp của hắn sau lưng, trong nháy mắt an tâm lại.
Không thể ham chiến nữa.
Sợi đàn màu bạc trong tay y bay ra, vững vàng đóng đinh trên vách tường, y cõng Lý Thanh Vân, vận dụng khinh công nhảy một cái lên trên bức tường cao, dưới sự tấn công của vô số người, thân pháp của y quỷ dị đến vô ảnh, nhanh chóng rời khỏi phủ Thái tử.
Trong phủ Thái tử.
Hách Liên Thần ôm bả vai phải không ngừng chảy máu, khóe môi rỉ máu, ánh mắt hắn âm u, nhìn thi thể hỗn độn phía trước, giọng nói tàn nhẫn: "Triệu tập binh mã toàn thành Việt Đô tìm kiếm Độc Cô Ly, ban lệnh phong cấm toàn bộ Tấn Quốc! Cô muốn giết Độc Cô Ly!!"
"Vâng!"
Lệnh được ban hành.
Toàn bộ Tấn Quốc bị phong cấm, bất luận kẻ nào cũng không được ra vào. Cả thành bị quân đội bao vây chật như nêm cối, dân chúng đều không dám ra khỏi thành, ở nhà, âm thầm kinh hãi.
Tấn Quốc xuất động binh lực toàn diện như vậy chỉ vì giết một người.
Trận chiến lớn như thế, dân chúng Tấn quốc chưa từng nghe qua.
Độc Cô Ly cõng Lý Thanh Vân trên lưng, vận dụng khinh công trốn vào một căn phòng gác mái, trong phòng tràn ngập hương thơm ấm áp, sương khói lượn lờ, lộ ra một cỗ khí tức bất thường.
Phấn sa lay động theo gió, ngoài phòng có giọng nói dịu dàng chào đón khách nhân: "Ôi chao, Trần công tử, ngươi tới rồi! Nhược Nghiên của chúng ta đã tắm rửa thay đồ xong, đang chờ ngài đến!"
"Trần công tử, ta chờ ngươi đã lâu."
Nữ tử ở phòng bên cạnh giọng nói vô cùng kiều mị.
"Ha, tiểu lãng hóa, lại đây để ca thương ngươi nào."
Cửa phòng cách vách bị đóng lại, hồng lâu sở quán này cách âm không tốt lắm, từ phòng bên cạnh có thể nghe được những thanh âm mơ hồ.
Độc Cô Ly dán lên cái trán nóng hổi của Lý Thanh Vân, nhìn đôi mắt thần trí không rõ của hắn. Y nhớ người này đến sắp phát điên, nhưng lúc này không phải là thời điểm tốt để ôn chuyện cũ, giọng nói của y khàn khàn: "A Vân, ngươi cảm thấy thế nào? Hách Liên Thần đến tột cùng đã hạ cái gì cho ngươi?"
Trên trán Lý Thanh Vân đổ mồ hôi, sắc mặt đỏ tươi, tóc đen lộn xộn, môi đỏ mọng hơi hé, hắn gắt gao nắm lấy vạt áo Độc Cô Ly, cả người run rẩy, thanh âm mỏng manh đứt quãng truyền ra từ trong cổ họng.
"A Vân, ngươi còn có thể nhìn ra ta là ai không?" Thấy hắn không trả lời, Độc Cô Ly vô cùng lo lắng, cau mày, không ngừng lay tay hắn.
Bên ngoài có quân đội vây quanh, ma ma và các cô nương bên ngoài hiển nhiên là bị dọa sợ, tiếng bước chân không ngừng vang lên, chúng nối tiếp nhau.
"Ôi chao! Quân gia, sở quán nhà ta đều là những cô nương như hoa như ngọc, không có tội phạm nào. Thực sự không có gì để kiểm tra, các cô nương vẫn đang tiếp khách, ngài như vậy... Là đang làm hỏng việc kinh doanh của chúng ta."
"Bớt nói nhảm! Thái tử điện hạ muốn tra người, dân chúng toàn thành Việt Đô đều phải phối hợp điều tra!" Giọng nói của tướng sĩ kia cực kỳ lạnh lùng.
Độc Cô Ly ôm Lý Thanh Vân lên giường, đắp chăn lên người cả hai, che đi vết máu quanh thân của bọn họ, tóc họ rối bời, từng lọn tóc đen như sa đan vào nhau. Độc Cô Ly giữ tay Lý Thanh Vân, mười ngón tay gần như giao triền.
Các tướng sĩ ngoài cửa kiểm tra từng phòng một.
"Ôi chao! Quân gia! Ngài nhìn xem, cô nương Nguyệt Nhi và khách nhân đều đang ở bên trong."
Ma ma bất lực vừa lo lắng nói: "Chỗ này của chúng ta thực sự không có giấu người đâu."
Độc Cô Ly nhìn thân ảnh y ngày đêm mong nhớ, vươn tay vuốt ve gò má hồng hào lại nóng bỏng của người đó. Giờ đây y đã sắp không chịu nổi nữa.
Giọng nói của y khàn khàn: "A Vân, xin lỗi, ta lại phải làm chuyện có lỗi với ngươi."
Quân đội bên ngoài phòng đã kiểm tra đến căn phòng này.
Cánh cửa gần như bị đá văng.
Trong phòng tràn ngập hương thơm, gần như che lấp mùi máu tươi kỳ lạ, sĩ quan kia bị mùi hương này hun đến không dời được mắt.
Độc Cô Ly chỉ để lại sườn mặt bị tóc mực phủ kín, ánh mắt hung ác, trầm giọng nói: "Không thấy đang bận sao?"
Sĩ quan này “chậc” một tiếng, híp mắt, lộ ra một nụ cười tà đạo: "Thật biết chơi a, huynh đệ, cẩn thận mất mạng người đấy."
Ma ma phía sau mở to hai mắt nhìn hai người đột nhiên xuất hiện trong phòng, há miệng, tim đập thình thịch, không dám nói chuyện.
Sĩ quan vẫy vẫy tay, đóng cửa, lại tới phòng khác lục soát. Ma ma cười tạ lỗi rồi đi theo tên sĩ quan kia lục soát từng phòng một.
...
Lý Thanh Vân bị làm cho ngất xỉu.
Độc Cô Ly tắm rửa sạch sẽ cho hắn, bởi vì quân đội bên ngoài không ngừng lùng sục, nên y liền ôm Lý Thanh Vân nặng nề thiếp đi trong gian phòng này.
Y lại bị trúng độc, độc tố của độc châm đã bị y ức chế, vì mất máu quá nhiều, y hôn mê rất lâu.
Lý Thanh Vân tỉnh dậy trước. Hắn cứng ngắc nhìn bàn tay đặt trước ngực, cách bài trí của căn phòng, hương thơm trong phòng, làm hắn mơ hồ nhớ tới sự xâm phạm vừa rồi. Hắn kinh ngạc nhìn vết đỏ trên cổ tay, hắn cảm thấy cơ thể mình vô lực như muốn tan rã.
Dược của Hách Liên Thần đã được giải.
Cũng chứng tỏ vừa rồi đích xác là bị...
Lý Thanh Vân phóng tầm mắt đến người bên cạnh, vén tóc người kia lên, thoạt nhìn liền thấy nốt chu sa mỹ nhân màu đỏ ở mi tâm, cùng một khuôn mặt tái nhợt.
Giọng nói của hắn hơi trầm khàn: "Độc Cô Ly."
Bên ngoài phòng.
Ma ma gõ cửa, giọng điệu coi như khách khí: "Hai người chơi đủ chưa? Ta vào được không?"
Lý Thanh Vân không trả lời.
Ma ma đã bước vào, tình cờ nhìn thấy đôi môi nứt nẻ của Lý Thanh Vân, hai tròng mắt ửng đỏ, gương mặt ẩm ướt, vết đỏ trên cổ nhìn thấy mà giật mình. Nàng chậc chậc lắc đầu, ngồi xuống: "Ta mặc kệ các ngươi đã đắc tội gì với Thái tử điện hạ, nhưng xin các ngươi nhanh chóng rời khỏi nơi này, nếu không, đừng trách ta khai các ngươi ra!"
Sự xuất hiện của người ngoài đánh thức Độc Cô Ly.
Y đứng dậy chắn trước người Lý Thanh Vân, đôi mắt đỏ tươi, lạnh lùng nói: "Xin lỗi, chúng ta chỉ mượn quý địa một ngày, sau một ngày, chúng ta lập tức rời đi."
Ma ma thở dài nói: "Trông các ngươi cũng không được tốt. Thái tử điện hạ tính tình bất định, trước kia hắn cũng thường đưa nam nhân tới điều giáo, chuyện của hoàng tộc ta cũng không muốn phán xét. Dù sao chỉ cần các ngươi yên tĩnh ở lại chỗ này, đừng gây phiền toái cho ta, ta liền A Di Đà Phật."
"Đa tạ." Giọng nói Độc Cô Ly khàn khàn.
Ma ma đưa cho họ một số loại thuốc và băng gạc, còn có một ít quần áo sạch sẽ, một ít lương khô, có chút không khách khí nói: "Các ngươi tự xử lý đi, chúng ta đã đồng ý rời khỏi đây sau một ngày."
Nói xong, nàng liền rời đi, đóng cửa lại.
Sau khi ma ma rời đi, căn phòng rơi vào sự im lặng kỳ lạ.
Độc Cô Ly hơi cụp mắt xuống, không dám quay đầu lại.
Y sợ lại nhìn thấy đôi mắt lạnh như băng của Lý Thanh Vân.
Thật lâu sau.
Độc Cô Ly mới khàn giọng nói: "A Vân... Ta, ta không cố ý, ngươi bị trúng thuốc, ta..."
Máu trên môi y chảy xuống, y đưa tay lên lau.
Lý Thanh Vân dời mắt đi, chỉ nói một câu: "Đa tạ."
Độc Cô Ly quay đầu lại, nhìn khuôn mặt không gợn sóng của Lý Thanh Vân, trong mắt tràn đầy chua xót.
Y chậm rãi vươn tay, muốn sờ sờ mặt hắn, rồi lại chậm rãi buông xuống.
... Chung quy, y không dám chạm vào hắn nữa, sợ hắn lộ ra biểu tình chán ghét.
Y cũng mở mắt ra, nhẹ nhàng nói: "Ngươi không cần nói cảm ơn, là ta có lỗi với ngươi."
Lý Thanh Vân không nói gì mà nhìn sang phía bên kia, hồng y làm nổi bật sắc mặt diễm lệ vô song của hắn, hắn nghĩ đến chuyện lần này ở Tấn quốc, đôi mắt hơi lạnh.
Độc Cô Ly gần như tham luyến nhìn sườn mặt Lý Thanh Vân, khóe môi hiện lên một nụ cười thỏa mãn nông cạn. Y còn có thể yên lặng nhìn hắn như vậy, còn có thể cảm thụ hương vị trên người hắn, có cơ hội ở một mình với hắn như vậy, thật tốt a.
Y nhớ Lý Thanh Vân, lúc này y muốn ôm chặt lấy hắn, muốn hôn mặt lên môi hắn.
Nhưng y không dám.
Lý Thanh Vân đã nói rõ sẽ đoạn tuyệt với y, đồng thời hắn cũng tỏ ra rất chán ghét y. Hơn nữa trước đó y ở Ung Quốc bắt hắn nhốt vào lồng vàng càng làm cho Lý Thanh Vân phẫn nộ.
Độc Cô Ly gần như có thể tưởng tượng ra Lý Thanh Vân chán ghét mình đến mức nào.
Mới vừa rồi y vì tác dụng của dược và việc quân đội Tấn quốc truy lùng mà chiếm tiện nghi lớn như vậy, cũng không tính là ý nguyện của Lý Thanh Vân.
Độc Cô Ly ngay cả đụng vào góc áo Lý Thanh Vân cũng không dám.
"A Vân..." Độc Cô Ly khẽ gọi một tiếng.
Lý Thanh Vân nghi hoặc quay đầu, trên mặt không có nụ cười hay cảm xúc gì.
Độc Cô Ly nhìn mặt hắn, nhớ tới dáng vẻ Lý Thanh Vân nói nói cười cười với Tiêu Tử Nghĩa trong cung đêm y đến hoàng cung Ung Quốc, bọn họ còn sắp ôm hôn nhau.
Y ngơ ngác nhìn mặt hắn, nhưng rốt cuộc cũng không dám hỏi thẳng ra miệng.
Độc Cô Ly quay đầu đi, nhịn xuống đau đớn trong lòng, đổi phương thức khác hỏi: "Ngươi muốn giải Huyết Cổ không?"
"Muốn." Lý Thanh Vân nói.
Độc Cô Ly cười cười, ho khan một chút, máu bên khóe miệng trượt xuống, y lấy khăn tay ra lau sạch sẽ, mặt ngửa ra, hai mắt vô thần nhìn về phía trước: "Cho nên, ngươi đã nghĩ kỹ rồi."
Ngươi nghĩ kỹ rồi, ngươi muốn ở bên Tiêu Tử Nghĩa sao?
Lý Thanh Vân không rõ nguyên nhân, nhíu mày nói: "Nếu không thì sao?"
Giữa bọn họ đã sớm cắt đứt từ lâu, giữ lại mấy thứ này, còn có ý nghĩa gì sao?
Độc Cô Ly nói không rõ đây là cảm xúc gì, hoặc có lẽ là đủ loại cảm xúc, phức tạp, mất mát, tuyệt vọng, khó chịu, tất cả đan xen cùng một chỗ, ẩn giấu trong lòng, hình thành từng vết thương đẫm máu.
Hắn muốn giải trừ Huyết Cổ như vậy, tiện cho việc ở cùng Tiêu Tử Nghĩa đi.
Y khàn giọng: "Muốn giải cổ này không phải chuyện một sớm một chiều, cần chuẩn bị trước."
"Ừm." Lý Thanh Vân cũng không sốt ruột, quân đội Tấn Quốc bên ngoài bất cứ lúc nào cũng có thể điều tra ra bọn họ.
Dứt lời, trong phòng lại rơi vào tĩnh lặng.
Ánh mắt Độc Cô Ly cơ hồ là dán chặt trên mặt Lý Thanh Vân.
Y nhìn Lý Thanh Vân thế nào cũng không đủ.
Trước kia chướng mắt người, ngày ngày tránh không gặp, hiện giờ y muốn đụng cũng không dám đụng, cầu xin người đừng rời đi, cũng không lay động được hắn.
Lăn lộn đến tình trạng này, y cũng chỉ có thể tự cười nhạo, mắng mình một tiếng đáng đời.
"Ngươi đừng nhìn chằm chằm vào ta nữa." Lý Thanh Vân rốt cuộc nhịn không được, bất kể là ai bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm cũng sẽ không được tự nhiên.
Độc Cô Ly dời mắt, nhẹ giọng nói: "Thực xin lỗi. Chỉ là ta quá nhớ ngươi."
Mắt phượng Lý Thanh Vân khép hờ. Hắn đang suy nghĩ tình huống hiện tại, tiếp theo phải làm như thế nào. Hắn cho rằng, chí ít Tiêu Tử Nghĩa hẳn là đến Tấn Quốc trước.
Độc Cô Ly thấy hắn không nói gì, liền cúi đầu, nhìn vết thương trên người, chậm rãi đứng dậy, cởi xiêm y, những vết thương chằng chịt dần lộ ra, có chỗ còn chảy máu đen. Ngoài ra còn có một ít vết thương do đao kiếm để lại, thậm chí trên ngực còn có một vết sẹo.
Y hơi cau mày, xử lý vết thương trên người, cố gắng vận dụng nội lực bức ra độc tố trong cơ thể.
Máu bẩn phun ra, độc tố trong cơ thể cũng gần như được thanh lọc sạch sẽ.
Mọi việc gần như đã xong, y chỉ cần mấy canh giờ ngắn ngủi, liền nhanh chóng khôi phục về trạng thái đỉnh phong, còn có thể đi ra ngoài cùng quân đội Tấn Quốc liều mạng, thoát khỏi vòng vây.
Giọng nói của Lý Thanh Vân vang lên: "Ngươi không cần phải làm chuyện này vì ta, Độc Cô Ly, ta sẽ không cho ngươi thứ ngươi muốn."
Động tác trên tay Độc Cô Ly hơi dừng lại, y mặc xiêm y xong quay người lại, nhìn Lý Thanh Vân, nhẹ giọng nói: "Là ta muốn bảo vệ ngươi, không cần hồi đáp. Ta chỉ muốn ở bên ngươi, van cầu để được ở bên ngươi."
Dứt lời, y rũ mắt xuống, ngữ khí khó hiểu nói: "Tiêu Tử Nghĩa không bảo vệ được ngươi."
"Ít nhất hắn là Tướng quân của Ung Quốc ta, trung thành với ta." Lý Thanh Vân nói.
Độc Cô Ly hơi hơi nâng đôi mắt lên, che đi sự ghen tị trong lòng, vì sao Tiêu Tử Nghĩa có thể nhận được sự tín nhiệm và khen ngợi củ hắn? Vì sao Tiêu Tử Nghĩa có thể nhận được tình yêu của hắn? Tại sao?
Y chậm rãi đi đến mép giường, quỳ một gối xuống.
Hai mắt y trong veo: "Ta cũng có thể làm lưỡi kiếm của ngươi, thần tử của ngươi, trung thành với mình ngươi, bày mưu tính kế vì ngươi và Ung Quốc, vì ngươi ra chiến trường giết địch. Ngươi muốn giết ai, ta sẽ giết người đó; ngươi muốn nước nào, ta liền đoạt nó cho ngươi; bất kỳ thứ gì ngươi muốn, ta đều sẽ lấy giúp ngươi."
"Vì ngươi, cúi đầu tận tụy, đến chết mới thôi."
"A Vân." Đôi mắt Độc Cô Ly hạ xuống, "Ngươi không nhận ta làm phu quân, cũng nên chấp nhận ta làm thần tử của ngươi."
Đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân chăm chú nhìn y, lúc này hắn mới bắt đầu nhìn thẳng Độc Cô Ly, cũng đang nghĩ đến tính chân thật trong lời nói của Độc Cô Ly.
Với võ công tuyệt đỉnh cùng tài trí hơn người của Độc Cô Ly trước kia, quả thật y có thực lực ra chiến trường giết địch, khống chế thiên hạ, ở điểm này Lý Thanh Vân có một chút nhìn không thấu.
Nếu bỏ qua chuyện phản bội và âm mưu bức thoái vị trong quá khứ, thu y làm chư hầu của Ung Quốc, có thể khiến hắn và Ung Quốc như hổ mọc thêm cánh, như có thêm thần trợ công.
Nhưng đã hoài nghi thì không dùng, đã dùng thì không được hoài nghi.
Lý Thanh Vân không thể quên hết mọi chuyện trong quá khứ, hắn không cách nào tín nhiệm Độc Cô Ly, nên không có khả năng toàn tâm giao phó một số việc quốc gia chính sự cho y.
Độc Cô Ly nhìn đôi mắt lạnh lùng thăm dò của Lý Thanh Vân liền biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì.
Y bất đắc dĩ cười nói: "Trước kia Miêu Cương từng cung cấp một loại cổ trùng có thể khống chế người, ngươi có thể dùng nó khống chế ta, tuyệt đối sẽ không sinh ra tâm tư phản bội nào."
Lý Thanh Vân nói: "Đã cho Ôn Lâm Sơn ăn rồi. "
Độc Cô Ly hơi giật mình, chợt cười nói: "Không sao, A Vân, trên người ta còn có một loại cổ, nó tên là Thiên Tàm Cổ, là cổ nhỏ máu nhận chủ, chỉ cần một giọt máu của ngươi nhỏ lên trên, nó sẽ nghe lời ngươi, trồng ở trên người ta, ta liền vĩnh viễn không thể phản bội ngươi, không thể cãi lại ý chí ngươi, ngươi có thể dựa vào ý chí kiểm soát toàn bộ mọi thứ về ta."
"Một khi ta có tâm tư phản bội ngươi, sẽ bị vạn cổ cắn trả, không được chết dễ dàng."
"A Vân, ngươi nói ngươi thích nắm trong tay mọi thứ, cái này có làm ngươi thấy thoải mái không?"
Độc Cô Ly lấy ra bình ngọc trong suốt, bên trong là một con cổ trùng màu xanh, y đưa cho Lý Thanh Vân.
Lý Thanh Vân nghi hoặc: "Ngươi không phải người Miêu Cương, lấy đâu ra nhiều cổ trùng như vậy."
Sắc mặt Độc Cô Ly trắng bệch, khẽ cười nói: "Trước kia ta tới Miêu Cương đã sưu tầm được rất nhiều cổ trùng quý hiếm."