Đế Vương Phản Diện Sinh Tồn Công Lược

Editor: camanlwoibieng

- ---------------%-----------------

"Chỉ riêng những chuyện ngươi từng làm trước đây, ta rất khó để tin tưởng ngươi."

Trong mắt Lý Thanh Vân, Tiêu Tử Nghĩa mặc dù luận về mưu trí hay võ công đều không sánh bằng Độc Cô Ly, nhưng kỳ thực hắn đáng tin cậy hơn so với Độc Cô Ly nhiều. Những hành động trong quá khứ của Độc Cô Ly đều khiến cho toàn bộ tín nhiệm của Lý Thanh Vân đối với y biến mất sạch.

Huống hồ Độc Cô Ly tâm mưu lược quá cao, Lý Thanh Vân ở phương diện này không thể không đề phòng y.

Đôi mắt như lưu ly của Độc Cô Ly lẳng lặng nhìn hắn, "Ta sẽ làm cho A Vân tin tưởng ta một lần nữa."

Lý Thanh Vân mắt phượng mỉm cười, nghiêng đầu, thấp giọng lẩm bẩm: "Hi vọng là vậy." Trên thực tế, niềm tin trước kia đã sớm bị mài mòn, hắn cũng sẽ không thật sự cố gắng tin tưởng Độc Cô Ly.

Độc Cô Ly bị nụ cười của hắn làm choáng váng, cười nhẹ nói: "A Vân thật đẹp."

"Cửu Châu thiên hạ đệ nhất mỹ nhân không phải ta."

"Trong lòng ta chính là A Vân." Độc Cô Ly ôn nhu nhìn hắn.

"Trong lòng ngươi, ta là nam nhân ghê tởm có sở thích đoạn tụ, là tên hôn quân độc ác máu lạnh vô tình, ta là ác nhân nên bị ngàn vạn người chửi bới đến chết." Đôi mắt Lý Thanh Vân híp lại, "Độc Cô Ly, ngươi từng bao lần bày mưu tính kế muốn ta chết muốn lấy mạng ta, tự bản thân ngươi không đếm được sao?"

Độc Cô Ly nhìn đống lửa, mái tóc đen dài xõa xuống, đường quai hàm hoàn mỹ tinh xảo. Y mím môi không nói được lời phản bác nào.

Lý Thanh Vân nghiêng mặt nhìn những giọt mưa tí tách bên ngoài miếu, mắt phượng hơi xuất thần: "Lần đầu tiên gặp nhau ở Tuyết Quốc, ta liền đối với ngươi nhất kiến chung tình, sớm biết ngươi là một khối lãnh ngọc không thể ủ ấm, lẽ ra ta nên dừng lại kịp thời, thả ngươi đi càng sớm càng tốt. Nhưng ai bảo ta thích ngươi, ai bảo ta yêu ngươi? Ngay cả khi biết rằng ngươi có thể không bao giờ thích ta, biết rằng ngươi thậm chí có thể tạo ra mối đe dọa cho đất nước của ta, ta vẫn hy vọng rằng một ngày nào đó có thể làm tan chảy tảng băng trôi là ngươi. Thực tế, ta là người đã phạm sai lầm hết lần này đến lần khác."

"Ta từng nằm mơ thấy ngươi cùng Tô Ngọc, Hách Liên Thần liên thủ tiêu diệt đất nước của ta, đó là một lời cảnh báo, ông trời nói cho ta biết ta nên giết ngươi diệt khẩu, hoặc là đề phòng ngươi, nhưng ta đều bỏ qua."

"Khi biết rõ ngươi có thể hủy diệt ta và Ung Quốc, ta cũng chưa bao giờ muốn giết ngươi." Lý Thanh Vân nói ra những gì có thể nói.

"A Vân..." Giọng nói Độc Cô Ly run rẩy.

"Độc Cô Ly, khi đó ngươi hẳn là đang ngày ngày suy nghĩ làm thế nào để trộn lẫn độc dược vào thức ăn của ta, làm sao để đẩy ta vào tử cục, liên thủ với mấy hoàng huynh tốt của ta mưu đoạt hoàng vị." Lý Thanh Vân bình tĩnh nhìn y.

Độc Cô Ly va phải ánh mắt bình tĩnh của hắn, trong lòng nhất thời hoãn loạn. Tiếng nói của y khàn khàn: "Ta xin lỗi, ta biết tâm ý của mình quá muộn."

"Đúng vậy, đã quá muộn, sai lầm tại một đoạn thời gian, chứng tỏ chúng ta vốn là nghiệt duyên, vốn dĩ không nên ở cùng một chỗ." Lý Thanh Vân nhìn thẳng vào y, "Hơn nữa sau lưng ngươi là Tinh Thần Lâu, xét theo khía cạnh nào đó, nó là thế lực tạo ra nhằm kiềm chế các nước khác cân bằng thế cục Cửu Châu, cho nên Tinh Thần Lâu nhất định phải thiết diện vô tư. Ta và các ngươi lý niệm bất hòa."

"Hiện tại ta đã thông suốt, ngươi ta nên là kẻ thù, nên mỗi người một ngã." Lý Thanh Vân nói.

"Không phải như vậy." Hai mắt Độc Cô Ly ửng đỏ, "Ta có thể vì ngươi, vứt bỏ Tinh Thần Lâu, vứt bỏ hết thảy Tinh Thần Lâu, chỉ là A Ly của ngươi. Ngươi là ác nhân, ta cũng là ác nhân, ngươi muốn quyền thế, ta sẽ vì ngươi mưu quyền, chúng ta có thể là người trên một con đường."

"Cho dù con đường này không có tương lai?" Lý Thanh Vân hỏi ngược lại.

"Nơi có ngươi mới có tương lai." Độc Cô Ly đối diện với hắn.

Lý Thanh Vân lạnh lùng đảo mắt, nhìn bầu trời đen kịt bên ngoài miếu, giọng nói hơi trầm xuống: "Không có ý nghĩa, Độc Cô Ly, điều này không có ý nghĩa."

"Chỉ cần ngươi công nhận, điều này có ý nghĩa." Độc Cô Ly nói.

Lý Thanh Vân lạnh lùng nói: "Ta không đồng ý."

Đầu ngón tay Độc Cô Ly run lên, y cười khẽ một tiếng, sớm đã nghĩ đến Lý Thanh Vân sẽ nói như vậy. Y kiên nhẫn nhẹ nhàng nói: "Không sao, ta sẽ làm A Vân chấp thuận, A Vân cuối cùng sẽ trở về bên cạnh ta."

Mắt phượng Lý Thanh Vân rất lạnh: "Không có khả năng."

Độc Cô Ly thấp giọng đáp: "Ta sẽ chờ."

"Ngủ thôi."

Lý Thanh Vân không muốn nói tiếp với y nữa.

Hiển nhiên Độc Cô Ly còn muốn cùng hắn nói chuyện suốt đêm, dù sao thời gian hai người ở riêng với nhau đã không còn nhiều, trong lúc ở cạnh Lý Thanh Vân, y có rất nhiều chuyện muốn nói với hắn, nhưng Lý Thanh Vân đã không còn muốn tiếp tục nói nữa.

Lý Thanh Vân trải chiếu rơm rồi nằm xuống.

Độc Cô Ly lặng lẽ nhóm lửa, yên lặng nhìn bóng lưng Lý Thanh Vân, nhớ lại khoảng thời gian ở chung với Lý Thanh Vân, y hỏi: "A Vân, đã ngủ chưa?"

Lý Thanh Vân không trả lời, chỉ mở mắt ra.

Độc Cô Ly biết, hắn đương nhiên đã tỉnh, liền nhẹ giọng nói: "Tuyết Quốc không phải là nơi đầu tiên ta và ngươi gặp nhau."

Lý Thanh Vân nhíu mày, có chút khó hiểu, không phải ở Tuyết Quốc, vậy thì lúc nào?

"Ký ức khi ta còn nhỏ cũng rất mơ hồ. Lần Tuyết Quốc đến thăm hỏi Ung Quốc, khi đó ngươi vẫn là Cửu Hoàng tử, mẫu phi ngươi gặp nguy hiểm, ngươi khóc lóc tìm ta cầu cứu, nhưng cuối cùng ta lại bị người hầu bên cạnh mang đi..." Độc Cô Ly ngừng một chút, trong đầu hiện lên một hình ảnh.

Tiểu Hoàng tử phấn điêu ngọc mài đau đớn vì mất đi mẫu thân, ở trong ngực y khóc đến thiên hôn địa ám*. Dùng bàn tay nhỏ bé nắm lấy cổ áo y, nước mắt đều cọ xát lên mặt y.

*trời đất âm u tăm tối: Tình trạng tối tăm, mờ mịt, đầy rắc rối, phức tạp, khó tìm phương hướng, khó lòng tháo gỡ, giải quyết

Đang lúc Độc Cô Ly không hiểu chuyện gì, một hình ảnh khác chợt xuất hiện trước mắt y.

Ung Quốc bị diệt, Lý Thanh Vân bị đầu độc chết trong lao ngục, hai tròng mắt y vô thần, thất hồn lạc phách ôm thi thể lạnh như băng của Lý Thanh Vân.

Khi ngước mắt lên, y nhìn thấy một bóng người mơ hồ, cùng một dòng chữ không thể lý thích được: "A Ly, đây chính là số mệnh, ngươi chấp nhận đi."

Sắc mặt Độc Cô Ly lập tức tái nhợt, nốt chu sa mỹ nhân ở mi tâm càng thêm đỏ rực, y theo bản năng sờ sờ nốt chu sa ấy, từ từ đứng dậy, nhẹ nhàng đi tới phía sau Lý Thanh Vân, vươn tay chạm lên mặt hắn.

Y chậm rãi hỏi: "A Vân, nếu con người đoán trước được tương lai, liệu có thể thay đổi tương lai hay không?"

Lý Thanh Vân từ từ mở mắt, không trả lời.

Độc Cô Ly không quan tâm đến chuyện hắn phớt lờ mình, chỉ ngồi ở phía sau hắn, lẳng lặng nhìn đống lửa, nhớ tới hình ảnh chợt hiện lên trong đầu, y càng trở nên trầm mặc.

Lửa cháy kêu tanh tách, chẳng mấy chốc đã tàn, Độc Cô Ly từ phía sau ôm lấy thân thể đã có chút lạnh của Lý Thanh Vân, ôm chặt cả người vào trong ngực, nhìn gáy hắn khẽ cười nói: "A Vân, ta yêu ngươi."

Đêm nay, Lý Thanh Vân ngủ rất sâu.

Độc Cô Ly lại ngủ không yên.

Chuyện trong mộng phát triển theo hướng y không muốn nhìn thấy, lúc y vội vàng chạy tới lao ngục cứu Lý Thanh Vân, nhìn thấy bộ dáng hắn đã chết. Giấc mộng này quá đáng sợ, Độc Cô Ly bừng tỉnh rồi không muốn ngủ nữa.

Y gắt gao ôm lấy Lý Thanh Vân, nước mắt không ngừng rơi xuống, nếu Lý Thanh Vân thật sự chết trong lao ngục như trong mộng, vậy y phải làm sao bây giờ?

Độc Cô Ly bất an ôm Lý Thanh Vân, cẩn thận nhìn hắn, tựa hồ phải xác nhận Lý Thanh Vân hiện tại vẫn an toàn mới có thể an tâm.

Nước mất nhà tan, chết không nhắm mắt.

Cho dù đây chỉ là một giấc mơ, cũng đủ khiến cho người ta hoảng sợ.

Mưa to tí tách rơi xuống mặt đất suốt cả đêm, sáng sơm vẫn còn từng hạt mưa bụi.

Lý Thanh Vân mơ mơ màng màng mở mắt ra, lại nhìn thấy Độc Cô Ly gần trong gang tấc. Hắn chậm rãi đứng dậy, nhìn bầu trời đã sáng lên, thở phào nhẹ nhõm.

Độc Cô Ly cũng đã tỉnh lại, chỉ là trước mắt có chút đen, y thu dọn sạch sẽ chiếu rơm, dập tắt tàn lửa còn sót lại, khoác xiêm y cho Lý Thanh Vân, "Sáng sớm thời tiết lạnh, mặc nhiều hơn một chút."

"Chúng ta nên xuất phát rồi." Lý Thanh Vân nói.

Độc Cô Ly gật đầu.

Hai người vừa mới định rời khỏi miếu hoang, trước mặt liền chạy tới một đám người ngựa, hai người dẫn đầu coi như tuấn tú, mang theo đại khái một trăm người, hướng về phía miếu hoang. Bọn họ nhìn thấy Lý Thanh Vân cùng Độc Cô Ly, ánh mắt sáng ngời, vội vàng lại gần hỏi: "Hai vị, có biết làm sao để tới Linh Đô không?"

Độc Cô Ly và Lý Thanh Vân nhìn nhau.

Độc Cô Ly lịch sự hỏi: "Dám hỏi huynh đài, sao lại đến Linh Đô?"

Người nam tử dẫn đầu gãi gãi đầu, cười cười nói: "Ngại quá! Chúng ta cũng là người từ Ung Quốc tới Việt Đô để kinh doanh, kết quả bây giờ Tấn Quốc lại lệnh phong cấm toàn bộ, chúng ta muốn đi Linh Đô để rời thành, nghe nói ở Lạc Thành có quân đội, chúng ta cũng không dám qua đó, liền muốn tìm đường khác tới Linh Đô! Ở đó cũng coi như an toàn!"

"Chúng ta cũng tính đi Linh Đô, có thể đi cùng nhau." Độc Cô Ly vòng tay qua eo Lý Thanh Vân, giới thiệu, "Đây là nội tử củ ta. Chúng ta đã nghỉ ngơi ở đây được một đêm và đang chuẩn bị xuất phát."

Nam nhân cầm đầu cười nói: "Tại hạ tên là Lục Tuấn, người bên cạnh ta là Vương Nhị, hai người bọn ta là ông chủ, hai vị có thể gọi thẳng tên chúng ta, nếu hai vị không ngại, có thể đợi chúng ta một lát hay không."

Độc Cô Ly gật đầu đồng ý.

Hai mắt Lý Thanh Vân đảo một cái, cũng ngầm chấp nhận.

Một đường đi nhiều người, nếu trên đường đến Linh Đô gặp phải quan binh truy bắt, cũng tiện che mắt người khác hơn.

Độc Cô Ly kéo Lý Thanh Vân lại gần, chậm rãi ngồi xuống.

"Hai người là phu thê?" Lục Tuấn nhìn trái nhìn phải, có chút tò mò.

"Đúng vậy, chúng ta là người Tấn Quốc, vừa mới thành hôn, muốn tới Ung Quốc kinh doanh." Độc Cô Ly đáp lời.

"Đi Ung Quốc à!" Thần sắc Lục Tuấn có chút ngưng trọng, "Hai vị phải cẩn thận một chút, Ung Quốc gần đây có thể xảy ra chiến loạn." Dứt lời, hắn lại ho một tiếng, nói, "Tấn Quốc kỳ thật cũng không yên."

"Chiến loạn?" Lý Thanh Vân nghi hoặc hỏi.

Lục Tuấn cười cười: "Ừ, ta đoán thế, Ung Quốc lúc trước đã trải qua nhiều lần biến cố, hết đợt này đến đợt khác, Hoàng đế đổi tới đổi lui, trong triều đình trong cung đều thay đổi một nhóm nhân mã, hiện tại an ninh Ung Quốc cũng kiểm soát rất chặt chẽ, ta luôn cảm thấy Ung Quốc không bình yên, có lẽ sắp xảy ra chiến loạn."

Độc Cô Ly nói: "Không hẳn, Ung Quốc trước mắt tương đối hòa bình."

Lục Tuấn hơi sững sờ, nhíu mày: "Hòa bình?"

Mấy nhóm người chen chúc trong miếu, nghe nói vậy, nhất thời có chút im lặng.

Lục Tuấn cười lắc đầu: "Đế vương Ung Quốc tàn bạo bất nhân, hai vị biết rất rõ, cẩu Hoàng đế kia hiện giờ ngồi ở địa vị cao, có lẽ trong mấy năm này sẽ có thể hòa bình, nhưng qua vài năm nữa hắn sẽ lại chinh chiến các nước khác, vậy sẽ không còn hòa bình nữa."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui