Đế Vương Sủng Ái

Phạm Trường Tử hừ một tiếng, vào trong xe ngựa lấy y phục để thay.

Lâu Thất giao hai rương vàng cho Trần Thập sau đó ngồi xuống nghỉ ngơi trên một tảng đá, hì hục suốt một tối nàng cũng đã mệt, nhìn thi thể và tứ chi vương vãi khắp mặt đất, trong lòng cảm thấy có phần khó chịu. Lâu Tín đưa túi nước cho nàng, nàng uống một ngụm rồi ý một tiếng: "Rượu?"

Lâu Tín nói nhỏ: "Cô nương, không ngờ ở đó có cao thủ ủ rượu, hắn ta ủ rất nhiều rượu ngon, vò rượu chất đầy hai căn nhà gỗ! Mùi vị rượu này có được không?"

Đúng thật là rượu này rất thơm ngon, vào miệng cảm thấy nồng đượm, có hương thơm đặc biệt của lương thực, dư vị vô tận.

Lâu Thất lại uống một ngụm, hỏi: "Người đâu rồi?"

Lâu Tín tặc lưỡi: "Hàng trăm căn nhà gỗ đó có hơn bốn trăm người ở, một nửa nam một nửa nữ, cũng có cả trẻ nhỏ, nam nữ trưởng thành cơ bản đều trẻ tuổi khỏe mạnh, nhiều nữ tử đang mang thai, nam tử chân tay đều bị xiềng xích giống như phạm nhân, thuộc hạ đã quan sát rồi, chân tay họ đều có vết thương và có vết chai dày, chắc là người xây dựng thành trì."

"Độc Nhãn chắc đã chuẩn bị rất lâu, xây thành trì không đủ có muốn có người dân sống trong thành, vì thế hắn mới bắt nhiều người giúp mình xây thành lại bắt phụ nữ để sinh con phát triển nhân khẩu, đúng là cũng có chút mánh khóe." Trần Thập cũng nói.

"Đáng tiếc, đáng tiếc." Lâu Thất không khỏi thở dài. Nếu như không phải họ tới đây, Độc Nhãn đúng là sẽ xây dựng được một tòa thành, hơn nữa với công phu và khả năng kiếm tiền của hắn, sau này thành trì này nói không chừng sẽ trở thành thành trì giàu có nhất Phá Vực, vượt qua cả thành Phá Vực.

Nhưng đáng tiếc gặp phải nàng.

Là nàng bày mưu khiến Phạm Trường Tử nảy lòng bá chiếm tài sản của Độc Nhãn, còn nàng bắt đầu định cái chết cho Độc Nhãn và thủ hạ của hắn, điều nàng muốn chính là để Phạm Trưởng Tử giết hết bọn chúng. Nàng muốn tặng một phần đại lễ cho Trầm Sát, đương nhiên không thể khiến hắn sẽ phải hao binh tổn tướng khi tới tiếp quản thành trì này.

Nửa canh giờ sau, Nạp Lan Tử Lâm mới lê thân xác mệt mỏi trở về.

Hơn bốn trăm người, toàn bộ đều bị hạ nhuyễn cân tán, mặc dù thứ này gặp gió hít vào sẽ trúng chiêu, nhưng để đi hết hàng trăm căn nhà gỗ đó hắn cũng mệt phờ.

Bộ y phục màu trắng trên người hắn đã trở thành huyết y, bây giờ thấm thêm mồ hôi, mùi đó khiến người khác phải tránh xa.

Hắn đưa mắt nhìn Lâu Thất sau đó vội vàng chạy tới bên xe ngựa, Phạm Trường Tử đã thay đồ xong, liền ném y phục cho hắn, hắn vội vã vào rừng thay đồ, dưới sự hối thúc của Phạm Trường Tử, mấy người lại điên cuồng lên đường.

Phạm Trường Tử trong lòng sốt ruột, thời gian tiếp tới dọc đường họ đều đi nhanh như bay, ngựa không dừng bước, đi cả ngày lẫn đêm về phía Thần Ma Cốc. Lâu Thất cũng rất phối hợp, vì nàng cũng muốn sớm tìm được Tử Kim Đằng và gặp gỡ cô nàng Nạp Lan Họa Tâm tuy chưa gặp mặt nhưng bụng dạ xấu xa muốn hãm hại nàng.

Thu lạnh.

Gió thu xơ xác.

Người ở Cửu Tiêu Điện đều biết thời gian này tâm trạng của Đế Quân rất không vui, tâm trạng không vui tình khí cũng không thể dễ chịu được.

Sảnh nghị sự, một tiếng thét thảm thiết vang lên, một người bị đạp bay ra, rậm một tiếng đập xuống nền nhà, lăn vài vòng cuốn theo cả một đám lá.

Thị nữ hậu bên ngoài sợ hãi run rẩy, có người liếc nhìn vừa hay thấy người đó đang hộc máu, hai chân mềm nhũn.

Ám vệ Địa Nhị ẩn thân ở một góc khẽ hỏi: "Đây là tên quỷ xui xẻo thứ mấy trong mười ngày qua vậy?"

Thiên Nhất bình tĩnh giơ lên năm ngón tay.

"Năm rồi cơ à, aizzz, Thiên Nhất, ngươi nói xem nếu Đế Quân cứ tiếp tục giết thế này, thuộc hạ còn có ai có thể dùng được nữa?"

"Ba ngày trước Đế Quân dẫn người san bằng hai sơn trại, những người đó không phải là người sao?" Thiên Nhất hỏi.

Địa Nhị cạn lời. Hắn đang nói về quản sự, Thiên Nhất thì nói về thị vệ thân binh, căn bản không cùng một vấn đề.

"Đế Quân sẽ có cách của mình!" Thiên Nhất liếc nhìn hắn, thân là ám vệ không cần lo chuyện bao đồng.

Những người này vốn dĩ đáng chết.

Trong sảnh nghị sự, từ sáng tới giờ không khí vô cùng căng thẳng.

Vốn dĩ hai lần hành động của ba ngày trước đều giành thắng lợi, mọi người phải vui mừng mới đúng, nhưng mấy ngày này các quản sự đều sợ hãi hốt hoảng.

Nguyên nhân là do ba đạo chỉ ý ban bố mười hôm trước, sau khi chỉ ý được ban ra, người đề bạt lên là ba phó quản sự. Ba phó quản sự này chính là người viết ba bản tấu sớ, vì chế độ quân thần của Cửu Tiêu Điện chưa hoàn thiện nên lúc đầu đã nói quản sự và phó quản sự đều có thể trình tấu sớ, nhưng nửa năm qua, các phó quản sự không có ai thực sự dám dâng tấu, dưới trướng một quản sự có bốn quản sự, địa vị của họ thực ra không hề cao, vì thế nếu có ý tưởng có kiến nghị vẫn phải bẩm báo lên cấp trên của mình rồi sau đó cấp trên mới dâng tấu sớ lên.

Nhưng lần này ba vị phó quản sự đã thương lượng trước, mỗi người dâng một bản tấu sớ và đã được Đế Quân chú ý tới, để họ phụ trách việc nói trong bản tấu sớ.

Lập ra tam ty lục bộ, các quan chức quan hàm, chế định quốc lễ, chọn quốc hiệu khắc quốc tỉ, trưng quân xây thành, định thuế suất, những việc này đều là những việc quan trọng vậy mà không giao cho quản sự ngược lại lại giao cho phó quản sự, những chủ sự kia sao có thể phục được? Thế là người đầu tiên xông lên tranh cãi với Trầm Sát bị hắn một chưởng đánh bay, bãi miễn chức vụ quản sự.

Người thứ hai ôn hòa hơn, đi theo đường vòng, tìm một nhóm mỹ nữ mãi nghệ nhảy vũ điệu dị vực, dạy họ khi khiêu vũ phải quyến rũ bằng được Đế Quân, sau đó lại thì thầm bên gối, chỉ cần nói xấu ba người kia và nói vài lời tốt đẹp về hắn.

Hắn nghĩ bây giờ Lâu Thất đã bỏ đi, Đế Quân tạm thời bên cạnh không có nữ nhân nhất định sẽ không từ chối tận hưởng hoan lạc cá nước với những mỹ nữ phong tình dị vực kia, đương nhiên việc tuyển phi gì đó hắn ta chưa bao giờ nghĩ tới.

Đáng tiếc Đế Quân của họ không thể dùng góc độ của đàn ông bình thường để suy nghĩ. Các mỹ nhân vừa được đưa vào Nhị Trùng Điện, Trầm Sát vốn dĩ đang nghe người bên dưới nói về việc trong cung cũng cần phải nuôi nhạc cơ, nhìn thấy họ liền đồng ý để họ múa thử một khúc, kết quả những nhạc cơ mỹ nhân kia vừa nhìn thấy Đế Quân trẻ tuổi tuấn tú đầu óc liền trở nên mụ mị, quyến rũ quá đà muốn ngồi lên đùi hắn, kết quả là bi kịch xảy ra. Không chỉ mỹ nhân đó bị giẫm gãy hai ngón tay, tới hắn cũng bị ra lệnh giam vào nhà lao.

Hoa thống lĩnh mặt lạnh cũng không biết uống nhầm thuốc gì, câu đầu tiên xét hỏi hắn là: "Nghe nói ngươi muốn để Lâu cô nương của chúng ta bị cắm sừng?"

Cái gì? Cái gì?

Tiếp đó, người thứ ba trực tiếp đoạt quyền của một vị phó quản sự cũng vào nhà lao, vị thứ tư giả bệnh để thu hút sự chú ý bị Đế Quân phái thần y tới, sau đó thì đúng là bệnh không dậy nổi.

Người lần này...

Dùng năm trăm lạng vàng để bán chức quan, lại còn ai ra giá cao sẽ bán cho người đó. Họ sao không biết, quan chức còn chưa hoàn toàn chế định xong, lấy đâu ra quyền cho hắn được bán quan chức kiếm tiền.

Bán quan chức cũng đã đành, hắn còn bán một loại khác, trên tới Đế Quân, dưới tới thị vệ, chính thất thậm chí là tiểu thiếp, tì thiếp, ai trả tiền hắn cũng đảm bảo sẽ bố trí cơ hội. Đừng nói chứ, thực sự có tiểu thiểp của vài vị quản sự chính là hắn nhận tiền và sắp xếp.

Đây đúng là thủ đoạn kiếm tiền chưa từng nghe thấy bao giờ.

Trầm Sát nghe xong đùng đùng nổi giận, một chân đạp thằng hắn bay ra ngoài.

Quản sự đó nằm bò trên mặt đất thổ huyết, hồi lâu cũng không ai quan tâm, hắn tự bò lên nhưng không bò được, một lúc sau có một thiếu nữ xinh đẹp dịu dàng bước tới, nhìn ra xung quanh, răng khẽ cắn nhẹ môi son, bước tới bên quan sử, cúi người xuống.

"Thiên Nhất, ngươi nói xem cô ta muốn làm gì?" Địa Nhị lại lên tiếng.

"Nhìn là biết thôi."

Thiếu nữ đó lấy ra một chiếc khăn tay, đưa tay ra giúp quản sự lau máu trên miệng, dịu dàng hỏi: "Ngươi không sao chứ?"

"Cô, cô nương là ai?"

"Ta là Phố Ngọc Hà."

Cái tên Phố Ngọc Hà này mọi người ở Cửu Tiêu Điện đều có nghe nói, thực sự là vì nữ tử xuất hiện bên cạnh Đế Quân của họ sẽ đều được mọi người chú ý. Mặc dù Phố Ngọc Hà này khi trước cùng về với Đế Quân và Lâu Thất, cũng không có ai giới thiệu cô ta là ai, nhưng Đế Quân cho cô ta sống trong Nhị Trùng Điện, không ra lệnh cho cô ta đổi tên thành Nhị Ngọc, Nhị Hà gì hết, như vậy thì không coi là thị nữ.

Sau này Đế Quân bận rộn, ngày ngày bàn công chuyện với các quản sự ở sảnh nghị sự, họ cũng không tiện hỏi hắn nên sắp xếp Phố Ngọc Hà ra sao, sau khi hỏi ý kiến của Tuyết vệ thì chỉ để mặc cô ta ở đó, cho cô tự do đi lại ở Nhị Trùng Điện, không được tới Nhất Trùng Điện cũng không được vào Tam Trùng Điện.

Người hầu bên dưới không biết chân tướng sự việc cũng luôn miệng gọi "Ngọc Hà cô nương, Ngọc Hà cô nương."

Không thể không nói, điều này khiến tâm tư của Phố Ngọc Hà có phần bay bổng và xuất hiện chút ít hi vọng, cô ta vốn tưởng rằng tưới để làm thị nữ, nhưng theo như tình hình hiện tại có khi nào Đế Quân cũng thích cô ta nhưng phải đợi tới khi xong việc mới có thể tới sủng hạnh cô ta?

Nhưng nghĩ tới lời dì nói, cô ta lại không thể không làm, vì thế bây giờ cô ta mới xuất hiện ở đây, nói chuyện với gã đàn ông kinh tởm này.

Nếu không phải nhất định phải nghe lời dì, sao cô có thể tiếp cận gã đàn ông ghê tởm này chứ, hắn ta có điểm nào sánh bằng Đế Quân khôi ngô tuấn tú? Lại còn khiến Đế Quân nhà cô ta giận dữ?

"Thì ra là Ngọc Hà cô nương." Dưới sự giúp đỡ của Phố Ngọc Hà, quản sự này cuối cùng cũng đã ngồi dậy được, hắn nhìn Phố Ngọc Hà: "Ngọc Hà cô nương thật xinh đẹp."

Phố Ngọc Hà đã có đàn ông tưới mát đã không còn vẻ non nớt của thiếu nữ, đôi mày có thêm chút phong tình, điều này khiến gương mặt vốn xinh đẹp của cô ta lại thêm sinh động vài phần, đủ để khiến quản sự này si mê điên đảo. Hơn nữa, trong tình hình hiện tại, hắn ta vốn tưởng sẽ chết chắc bây giờ lại giống như vớ được một ngọn cỏ cứu mạng: "Ngọc Hà cô nương hãy cứu ta với."

"Sao ta cứu ngươi được? À, đúng rồi, đây là thuốc trị nội thương, ngươi uống mau đi." Phố Ngọc Hà lấy ra một chiếc bình nhỏ trong tay áo, lại đổ ra một viên thuốc đưa tới trước mặt hắn ta.

Ngửi mùi hương của thuốc cũng có thể khiến người ta cảm thấy dễ chịu, quản sự kia cho rằng cô ta hoàn toàn không cần thiết phải hại mình liền lấy thuốc uống luôn. Chả mấy chốc có một luồng khí ấm áp lan tỏa ra từ đan điền, hắn ngay lập tức cũng không thấy đau ngực nữa, mặc dù không tới mức nội thương hồi phục hoàn toàn nhưng đã không còn khó chịu nữa, hiệu quả không tồi! Đan dược như vậy giá cả cực cao, hắn không ngờ Phố Ngọc Hà lại có thể cho hắn một viên mà không thấy tiếc! Hắn liền vui mừng ra mắt: "Đại ân của Ngọc Hà cô nương ta sẽ ghi nhớ trong lòng!"

Phố Ngọc Hà khẽ thở phào, như vậy có phải cô ta đã bước đi được một bước rồi hay không, trong Phá Vực cô ta cũng đã lôi kéo được một người! Nói chung cũng không uổng dì cho cô ta loại thuốc này. Khi đó dì nói thuốc này rất đắt tiền, bà ta cũng không có nhiều, cho cô ta một bình tổng cộng năm viên, bây giờ đã dùng mất một viên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui