Đế Vương Sủng Ái

Ba trăm kỵ binh ngày đêm không nghỉ, đi nhanh như bay. Không tới hai ngày đã tới được Mãnh Hổ Sơn.

Khi thấy bãi đất trống rộng lớn có tường thành trăm mét bao quanh, Trầm Sát và mọi người vô cùng kinh ngạc.

"Á đù!" Ưng không nhịn được học theo cách nói của Lâu Thất, "thế giới này huyền ảo quá!"

Họ thực sự không ngờ có người có thể xây thành ở Phá Vực Hoang Nguyên. Đây đúng là một việc không hề đơn giản, với sức lực của một người không thể làm được mới đúng, nếu như nhiều người thì động tĩnh sẽ rất lớn, họ không thể nào không nhận được tin tức gì.

Mãnh Hổ Sơn là địa bàn của Độc Nhãn, Trần Thập và Lâu Tín biết vậy, Trầm Sát, Nguyệt và Ưng sao có thể không biết.

"Nói như vậy tức là trong tay Độc Nhãn có của cải tương đương với một nước nhỏ là thật?" Nguyệt lập tức nắm bắt được trọng điểm, ánh mắt hắn lập tức phát sáng, vội quay ra nhìn Trầm Sát: "Chủ tử, đại lễ mà Lâu Thất nói!"

Không cần hắn nói Trầm Sát cũng đã ngay lập tức nghĩ tới điều đó. Đại lễ Lâu Thất nói, đây chính là đại lễ mà Lâu Thất nói! Trời ơi, đúng là một phần đại lễ!

Họ thực sự đã bỏ qua Độc Nhãn, cho rằng hắn bị treo thưởng truy sát khắp nơi, bên người chắc chắn không có nhiều của cải tới vậy, phải rụt đầu ẩn nấp mọi người để giữ mạng mới đúng, hoàn toàn không thể ngờ rằng hắn ta to gan tới vậy, căn bản không chịu ẩn nấp, còn có hành động lớn là xây thành!

Đã xây được thành rồi vậy thì của cải có thể ít được sao?

Họ cũng nhìn thấy hàng trăm nhà gỗ ở bên kia.

"Chủ tử, thuộc hạ đi coi xem sao."

"Không sao, cùng đi." Trầm Sát hai chân huých ngựa tiến về phía trước, hắn nói: "Thất Thất đã đi qua rồi!"

Ý là Thất Thất đều đã xem rồi, đây chính là đại lễ của Lâu Thật vậy thì còn phải sợ cạm bẫy, nguy hiểm gì sao? Không có, hết rồi.

Ưng nghĩ cũng đúng, lập tức cảm thấy vô cùng vui mừng, cười ha ha nói: "Lâu Thất quả nhiên rất lợi hại, rất lợi hại!"

Hai trăm người bao vây khu vực này lại, Trầm Sát và mọi người phi ngựa về phía trăm căn nhà gỗ kia, còn chưa kịp lại gần thì trong nhà đã có người lũ lượt bước ra, nhìn thấy họ đều là những người dân bình thường, còn có cả phụ nữ mang thai, người già dắt trẻ nhỏ, ai nấy cũng rụt rè nhìn bọn họ, sau đó lại đồng loạt gọi Đế Quân, động tác rất chậm chạp và không có sức lực, giọng hô cũng rất yếu ớt và nhỏ.

"Đế Quân tới rồi, Đế Quân tới rồi, chúng ta được cứu rồi."

Trầm Sát ghìm cương lại, nhìn đám đông đang quỳ phía trước, hỏi: "Các ngươi là ai? Làm vậy là có ý gì?"

Trong đám đông có một số thanh niên trai tráng, hai người trong số họ mạnh dạn hơn một chút, một người ngẩng đầu lên nói: "Đế Quân, chúng thảo dân đề trúng nhuyễn cân tán, vốn dĩ không có sức bò dậy, e rằng sẽ có nhiều người phải chết đói ở đây. Nào ngờ sáu ngày trước có một con chim bồ câu đưa thư bay tới bên cạnh thảo dân, trên chân có buộc một ống trúc nhỏ, trong ống trúc có thư, trong thư viết rõ rằng người hạ độc chúng thảo dân là tam trưởng lão của Vấn Thiên Sơn, ân nhân bị hắn canh chừng không thể giúp chúng thảo dân giải độc được, nhưng trước khi nàng ấy đi từng để lại một túi nước ở cách đây không xa, bên trong có thuốc giải nhuyễn cân tán, dùng nước hòa tan ra có thể làm giảm vài phần độc tính cho mọi người. Đồng thời có đính kèm một chiếc kim, dùng kim này đâm vào huyệt đạo như trong thư nói, thảo dân quả nhiên đã hồi phục được một chút sức lực, tìm được túi nước."

Một nam nhân khác tiếp lời: "Ân nhân còn nói, chỉ cần đợi thêm vài ngày nữa, Đế Quân của Cửu Tiêu Điện thành Phá Vực sẽ tới cứu chúng thảo dân."

Trầm Sát nghe người thanh niên lúc trước thuật chuyện rất rõ ràng, lời nói cũng rất mạch lạc, liền hỏi: "Ngươi là ai?"

"Thảo dân là Hồ Huống Chi, người Đông Thanh, nhà làm ăn buôn bán, nhưng không tai bay vạ gió, gặp phải Độc Nhãn, cha mẹ già trong nhà đã bị giết hại, thảo dân và phu nhân còn cả quản gia Hồ Đồ trước đây của thảo dân," Hồ Huống Chi chỉ vào người đàn ông bên cạnh mình, nói tiếp: "Chúng thảo dân đều bị bắt tới đấy giúp Độc Nhãn xây dựng thành trì."

Trầm Sát vung tay: "Hoa Vu Tồn, nơi này giao cho ngươi, xác nhận không vấn đề gì xong thì giải độc cho họ."

Hoa Vu Tồn lập tức đáp lời: "Tuân lệnh!"

Trầm Sát quay đầu ngựa nhìn về Mãnh Hổ Sơn.

Ưng có chút thất vọng: "Lẽ nào mấy trăm người này là đại lễ mà Lâu Thất tặng?"

Trên thực tế, dân thành Phá Vực không hề ít, nếu như cần dựng nước thì không thể nào chỉ có người dân một thành! Những người này tới lúc đó chắc có một số sẽ chọn ở lại, người, họ cần, thanh niên cũng có thể làm lính, nhưng đây không thể gọi là quà lớn bất ngờ được.

Trầm Sát chậm rãi nói: "Đại lễ mà Thất Thất nói không thể chỉ có cái này, lên núi." Nói xong hắn liền quát một tiếng, Phi Ngân lập tức lao lên núi.

Nguyệt và Ưng dẫn theo mấy chục cận vệ lập tức đi theo.

Họ đương nhiên cũng nhìn thấy hầm hào đào dưới chân núi, mắt đều phát sáng, điều này có nghĩa là trên núi có đồ quan trọng hơn.

"Đi!"

Phi Ngân đi trước, phi nhanh như bay lên núi. Đường núi rất dốc nhưng không có gì đáng sợ đối với họ.

Trong lòng bọn họ rất mong ngóng, không biết đại lễ Lâu Thất để lại cho họ là gì.

"Mùi máu nồng nặc quá." Nguyệt nhíu mày.

Ưng nhổ nước bọt: "Chết tiệt, mùi gì thối thế!"

Mọi người đều không chịu được phải bịt mũi lại.

Tiếp theo đó họ nhìn thấy cảnh tượng như chiến trường tu la. Đâu đâu cũng là thi thể, đâu đâu cũng là chân tay bị chặt chém, máu nhuộm đỏ đất, vết máu đã khô lại trở thành màu đen sậm, mùi máu và mùi hôi thối bắt nguồn từ đâu thì không cần phải nói nữa.

"Ọc!"

Có thị vệ không chịu nổi nữa bắt đầu nôn ói, không phải vì sợ chỉ vì nhìn thấy cảnh tượng đó cảm thấy không được dễ chịu cho lắm, và cả thứ mùi kia cũng khiến họ không thể kìm nén được.

"Cái cô Lâu Thất này!" Ưng tức giận, không phải đây chính là đại lễ của cô ta chứ? "Chủ tử, cô ta không phải đang báo thù chúng ta bắt cô ta đi tìm Tử Kim Đằng đấy chứ?" Tới việc này hắn ta cũng nghĩ ra, vốn dĩ mới đầu không nghĩ rằng Lâu Thất sẽ giận nhưng sau đó uống rượu Nguyệt có nói, Lâu Thất có lẽ đã giận họ rồi.

Vì Phạm Trường Tử của Vấn Thiên Sơn ép buộc nàng tới Thần Ma Cốc gì đó, họ không hề hỏi ý kiến của nàng, chỉ nghĩ đừng để Cửu Tiêu Điện đắc tội với Vấn Thiên Sơn nên đã đẩy nàng ra.

Hắn nghĩ cũng đúng, trong lòng còn buồn bã mất mấy ngày.

Nhưng bây giờ cô ta chắc không phải muốn báo thù chứ?

Trầm Sát nhảy xuống ngựa, bước vào trong: "Nhìn thấy gì không, những thi thể này không bị thối rữa."

"Sao?" Ưng sững người, những thi thể này không bị thối rữa thì có liên quan gì?

Ánh mắt Nguyệt vụt lóe sáng, nói: "Đúng vậy! Chắc Lâu Thất đã rắc thuốc bột gì lên!"

Sau nhiều ngày như vậy, mặc dù thời tiết rất lạnh nhưng thi thế cũng nên thối rữa rồi mới đúng, nhưng ở đây thi thể không hề thối rữa, ngoại trừ máu trở nên cứng và thối ra toàn bộ thi thể đều còn nguyên vẹn. Trừ Lâu Thất ra ai có thể làm được việc kỳ quái thế này?

Lúc này, Trầm Sát nhìn thấy một miếng vải được xé ra nhét ở khe cửa, hắn giật ra nhìn, bên trên quả nhiên có bút tích của Lâu Thất.

Hắn đọc từ đầu tới cuối, hoàn toàn không bỏ lỡ một chữ nào, khóe miệng bất giác nở nụ cười vui vẻ.

"Chủ tử, Lâu Thất lại viết gì vậy?" Ưng tò mò hỏi.

Trầm Sát đưa mảnh vải cho hắn.

"Trầm Sát bạo quân, khi chàng nhìn thấy những thi thể này chắc vẫn có thể chấp nhận được, dù sao thì chàng cũng là người có thể một chưởng đánh nát đầu người khác. Không nói dài dòng nữa, thi thể thối rữa sợ sẽ có dịch bệnh, nhưng ta không kịp xử lý nữa rồi, chỉ có thể rắc chút thuốc bột bảo quản mười ngày không thối rữa. Nếu như khi chàng tới thấy xác chết đã thối rữa thì hãy nhớ kĩ đừng chạm vào, phải bảo vệ toàn thân, bịt mũi, dùng lửa để đốt. Nếu như còn chưa thối rữa thì hãy đào hố chôn thi thể đi, mặt đất phải rửa sạch, bảo thần y làm thuốc bột chống dịch bệnh rắc khắp lượt. Đồ ở trong khố phòng, mau chuyển hết đi, ta đã lừa Phạm Trường Tử, hắn ta cùng lắm sau nửa tháng nữa sẽ tới để chuyển đi, chàng hãy chú ý một chút, tới khi đó đánh chết không chịu thừa nhận hay chối bỏ thế nào thì tùy chàng. Vậy nhé, hẹn gặp lại..."

Chữ viết rất vội vã, có thể tưởng tượng ra rằng khi đó nàng viết vội tới mức nào.

"Chủ tử, Lâu Thất nói đồ ở trong khố phòng!" Ưng lập tức xông vào trong.

Nguyệt lắc đầu nói với thị vệ: "Dẫn người đào hố chôn hết những xác chết này." Mọi người đều nhanh chóng hành động, mặc dù khiến người ta khó chịu nhưng cũng may xác chết không thối rữa."

Trầm Sát bay người qua các thi thể vào trong nội viện, hắn ta dường như không cần nhìn, không cần tìm kiếm, chỉ dựa vào suy đoán cũng có thể tìm được vị trí của khố phòng.

Khi hắn dùng nội lực để mở cửa khố phòng, ánh sáng ngập phòng sắp khiến lóa mắt.

"Ối trời ơi!" Ưng lẩm bẩm kêu lên.

Nguyệt cũng nín thở, không thể nào giữ được bình tĩnh: "Gã Độc Nhãn này đúng là một nhân tài." Sau đó hắn lập tức vui mừng phát điên, họ đang thiếu ngân lượng, thiếu ngân lượng!

Vàng bạc châu báu, kỳ trân dị bảo trong khố phòng này đúng là đang nắng hạn thì gặp trời mưa! Trời ơi.

Trầm Sát nhìn thấy những thứ đó, trầm ngâm một hồi, đột nhiên lên tiếng: "Phần đại lễ này của Thất Thất rất quan trọng đối với Phá Vực, ghi một công."

"Nên ghi nên ghi!" Ưng cũng lặp đi lặp lại.

Trầm Sát lại nói: "Không mất một binh một tốt đánh hạ Mãnh Hổ Sơn, ghi một công."

Liền lúc ghi cho nàng hai đại công? Có điều cũng có thể khiến mọi người khâm phục. Nguyệt đang chuẩn bị gật đầu lại nghe Trầm Sát nói tiếp: "Lâu Thất thu phục hàng trăm bá tính, có công lao to lớn trong việc xây dựng thành thứ hai của Phá Vực, ghi một công."

Nguyệt và Ưng đều sững sờ: "Ba công?"

"Thành thứ hai của Phá Vực?"

Trong lồng ngực Trầm Sát lúc này đang dâng trào tình cảm, nếu như Lâu Thất lúc này ở trước mặt hắn, hắn nhất định sẽ nhấn chặt nàng vào trong cơ thể mình, hòa nhập với xương máu của mình.

Liên tục ghi ba công cho nàng!

Như vậy nàng đã có năm công rồi, còn một nửa nữa hắn sẽ có thể phong nàng làm phi! Nàng sẽ là nữ nhân của hắn!

Nguyệt hồi thần trở lại, nghĩ tới tường thành hàng trăm mét dưới núi, trong lòng không khỏi phấn chấn, "Không sai, nơi này rất thích hợp xây thành, đá gỗ đều đã có người chuẩn bị cho chúng ta, tới thành trì cũng đã xây dựng được hàng trăm mét, như vậy cũng coi như Lâu Thất đoạt được một thành."

Không tốn một binh một tốt có thể đánh hạ Mãnh Hổ Sơn và đoạt được một tòa thành, có thể coi là một việc hay không, họ cũng không suy xét kỹ, Đế Quân nói là ba công thì là ba công!

Vì lần này công lao và cống hiến của Lâu Thất thực sự quá lớn!

"Ba ngày sau, bổn Đế Quân sẽ tế trời, năm ngày sau, xây dựng Thất Thành." Ngón tay Trầm Sát khẽ lướt nhẹ trên một cuộn gấm lưu vân, trong lòng nghĩ, gấm vóc đẹp thế này, hắn sẽ giữ lại cho nàng, may xiêm y cho nàng, những nữ nhân khác không xứng đáng được mặc.

"Thất, Thất Thành?"

Trầm Sát liếc nhìn hắn: "Có ý kiến gì sao?"

Ưng giật mình, vội vã lắc đầu: "Thuộc hạ không dám."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui