Đế Vương Sủng Ái

Lâu Tín không hiểu tại sao bây giờ phải đi đốt khu rừng tre, nhưng lời nói của Lâu Thất là mệnh lệnh, hắn chỉ cần chấp hành là được. Lo âu nhìn Trần Thập bị mất đi vẻ tỉnh táo, hắn bay vào rừng tre, tốc độ nhanh chóng đốt cháy khu rừng.

Và ngay lúc này, thân hình của Trần Thập cũng động đậy.

Hắn bay thẳng về phía của Lâu Thất, cây kiếm dài chỉa thẳng vào ngực nàng, kèm theo sát khí.

Lâu Thất hừ một tiếng, thân hình không né không tránh, đợi đến khi hắn đến gần tay vung lên, một nắm thuốc bột ném qua đó. Trần Thập hít phải bột mang mùi tanh, đột nhiên giật mình, thần thái trở về trong đôi mắt, lập tức phát giác tự mình đang cầm kiếm chỉa vào Lâu Thất, bỗng dưng sợ hãi, nhanh chóng rút kiếm về, toàn thân vã mồ hôi lạnh hạ quỳ: "Cô nương tha tội!"

Thoáng chốc hắn đã hiểu ra hồi nãy mình đã bị khống chế thần trí.

"Đứng dậy." Lâu Thất: "Đi giúp Lâu Tín châm lửa."

"Vâng." Tuy không biết tại sao phải châm lửa, nhưng Trần Thập biết đây là mệnh lệnh, lập tức chạy đi phụ châm lửa.

Âm Nguyệt giáo chủ không nghe được Lâu Thất bảo họ làm cái gì, nhưng thấy Lâu Thất vừa ra tay đã khiến Trần Thập tỉnh táo trở lại, trong lòng nổi lên từng cơn kinh hoảng.

"Cũng có chút lợi hại đó chứ."

"Không chỉ có chút lợi hại không đâu, sơn cả con người của bà còn được nữa cơ." Lâu Thất cười hi hi, ánh lửa sáng bắt đầu lóe lên, bèn ôm vai lùi vài bước: "Lão bà già, ta xem thử ngươi có thể trốn đến bao giờ."

Mùa thu, trời khô vật hạn, rừng tre muốn đốt lên không khó, rất nhanh, ánh lửa đã soi sáng cả màn đêm tăm tối, mang theo khói bay cuồn cuộn. Theo hướng gió này, khói nồng kia đang bay về hướng khe giữa của đường đi, dường như định che lấp đi vầng trăng tròn trịa kia.

"Cạc cạc."

"Cạc cạc cạc."

Không phải là tiếng cười, chẳng biết bên trong kia có gì đang bị thúc ép ra ngoài. Trần Thập và Lâu Tín vừa nhảy lên, trở về bên cạnh Lâu Thất. Rừng tre rất nhanh chóng chạy ra nhiều bộ khung hài cốt đếm không xuể, có một ít bị đốt cháy. Âm thanh đó chính là tiếng động đậy của xương cốt khớp xương. Trông có vẻ thật ớn lạnh.

"Lâu Thất!"

Đường hẹp trước mặt nơi tối tăm có một thân hình màu trắng chạy ra, ho vài tiếng, có chút nhếch nhát.

Nhưng khi nhìn rõ người này, Trần Thập và Lâu Tín vẫn không nhịn được để lộ sắc mặt lo sợ thân hình kéo căng. Âm Nguyệt giáo chủ cả người mặc y phục màu trắng, làn da trắng không giống với người bình thường, nhan sắc không tệ lắm, môi đỏ như lửa, nhìn khoảng ba mươi tuổi, nhìn thêm lần nữa lại giống hai mươi mấy tuổi. Nhưng hơn bốn mươi năm về trước Âm Nguyệt giáo chủ đã nổi danh thiên hạ khi vừa chạm tuổi đôi mươi rồi, vậy thì hiện giờ bà ta chí ít khoảng sáu mươi tuổi mới đúng.

Một bà già sáu mươi tuổi mang khuôn mặt của nữ nhân hai ba mươi tuổi, điều này thật khiến người khác hoảng sợ có đúng không? Điều này cho thấy, lời đồn không sai, "Minh Vương phải lòng Âm Nguyệt giáo chủ, cho nên ban cho bà ta dung nhan bất lão."

"Nói bừa. Nếu trên đời này thật sự có Minh Vương, hắn phải lòng cũng thuộc dạng như Nạp Lan Họa Tâm."

Lâu Thất cười tưng bừng. Trú Nhan Thuật, cũng không phải không có, chỉ cần tìm đủ dược liệu dưỡng nhan và hoa quả, kiên trì lâu dài, kéo lùi bước chân của thời gian không phải không được. Huống chi bản thân Âm Nguyệt giáo chủ có bệnh.

"Cái gì?" Trần Thập và Lâu Tín hoảng sợ, Âm Nguyệt giáo chủ và Nạp Lan Họa Tâm hợp tác với nhau?

Nếu không phải hợp tác, danh tiếng của Lâu Thất đâu có nổi trội gì đâu, không đến nỗi truyền đến Thần Ma Cốc, Âm Nguyệt giáo chủ làm sao biết được tên của nàng?

Lần trước nàng đã nghi ngờ Nạp Lan Họa Tâm không phải lần đầu tiên đến Thần Ma Cốc, nếu không làm sao biết rõ tình hình ở nơi đây, với lại, đó giờ ít người bước chân vào phía trong của Thần Ma Cốc, cô ta làm sao biết được ở trong đây có Tam Hàn Thu Giao? Trừ khi có người nói cho cô ta biết.

Và Âm Nguyệt giáo chủ thuộc thể loại già đáng chết thích chơi xương cốt thì chỉ thích những nơi tối tăm, trốn ở Thần Ma Cốc là một chuyện hết sức bình thường.

Nghĩ lại, là quỷ binh của Âm Nguyệt giáo chủ phát hiện ra tung tích của bọn họ, và nói cho Nạp Lan Họa Tâm biết, Nạp Lan Họa Tâm bèn giao dịch với bà ta, để bà ta diệt trừ mình.

"Không biết Nạp Lan Họa Tâm đã cho bà được lợi ích gì?"

Âm Nguyệt giáo chủ từng bước tới gần, các bộ hài cốt binh đều đứng phía sau lưng bà ta, và khi bà ta đến gần chút, bọn Lâu Thất mới thấy rõ, sau lưng bà ta còn có bốn thanh niên trai tráng, bọn họ chỉ khoác chiếc áo khoác màu đen, bên trong chẳng mặc gì cả, bởi vì bọn họ đều đi chân đất. Khuôn mặt của bốn người đều rất trắng bệch, ánh mắt đờ đẫn, nhưng có một điểm, đó là cả bốn người đều rất khôi ngô.

Sắc mặt của Trần Thập thay đổi vạn lần, đột nhiên hắn nhớ ra gì đó, nếu lúc nãy hắn không tỉnh lại được, có phải cuối cùng sẽ trở thành bộ dạng như bốn người kia?

Chỉ là hắn không biết được bốn nam tử khôi ngô kia có tác dụng gì, khi hắn nghe được lời nói của Lâu Thất liền hiểu ra ngay.

"Không phải chứ, thân là thánh nữ của Vấn Thiên Sơn, Nạp Lan Họa Tâm chấp nhận hành nghề buôn phấn bán son sao? Dâng tặng cho ngươi bốn chàng đẹp trai để sưởi ấm giường chiếu cho ngươi à?"

Trần Thập nghe được lời này sắc mặt liền đỏ bừng, sau đó đen xì.

Đích thực Trần Thập rất ưa nhìn, nếu ở thời hiện đại đi làm ngôi sao nam cũng chẳng có gì quá đáng, dung nhan đẹp, thân hình ngon lành, ngay cả Lâu Tín cũng đâu kém gì mấy.

Âm Nguyệt giáo chủ liếc Lâu Thất: "Sưởi ấm giường chiếu cho bổn giáo chủ là phước phận cho bọn họ."

Vốn dĩ Trần Thập cũng có ý sợ hãi đối với bà ta, nghe được lời này liền nhịn không được mắng lên: "Đồ chết tiệt! Cái thứ già đáng chết! Nhìn mặt của ngươi ta đã phát ói!"

"Phụt." Lâu Thất mắc cười.

Vỗ vỗ vai của Trần Thập: "Vậy mới đúng chứ."

Lâu Tín bỗng dưng suy nghĩ, đi theo chủ tử đã lâu, bọn họ sẽ thay đổi có phải không.

Lời nói của Trần Thập khiến Âm Nguyệt giáo chủ phẫn nộ, ánh mắt sắc lạnh của bà ta nhìn bọn họ: "Vậy thì, ba người bọn ngươi để mạng lại đây! Bổn giáo chủ sẽ chế tạo các ngươi thành bộ hài cốt lợi hại nhất, phục vụ cho ta! Lên!"

Cái đám hài cốt màu trắng rùng rợn ép sát gần họ từng bước từng bước một.

"Coi chừng xương tay của bọn chúng, đều thoa thuốc vào." Lâu Thất nói. Vừa nãy Trần Thập bị trúng chiêu như vậy, bị xương cốt kia sờ lên vai, đã cho hắn dùng dược phẩm khống chế thần trí.

Nàng nắm Phá Sát trong tay, nhìn cốt binh trên trăm mạng, cũng chả biết những thứ này Âm Nguyệt giáo chủ làm sao chế tạo ra được, nếu là xác chết có sẵn, vậy thì làm sao phục hồi, nếu là con người sống sờ sờ chế tạo, thành bộ xương cốt thì làm sao hành động được?

Nhưng ở thế giới này thì không thể lấy tri thức của thời hiện đại để phán xét, nàng cũng chả để tâm vấn đề này, Âm Nguyệt giáo chủ, người khác sợ bà, nàng thì chả sợ đâu. Bởi vì nàng nghe lão đạo sĩ thối nói về nữ nhân này, công phu của mình chả cao hơn ai, nhưng học được rất nhiều bản lĩnh tà đạo, như là Chế Cốt Binh, Trú Nhan Thuật, Hái Dương Bổ Âm, lung ta lung tung. Còn bản thân bà ta cũng có bệnh, cái nguồn gốc bệnh đó lão đạo sĩ thối cũng không rõ nên gọi là gì, mô tả cho Lâu Thất nghe, Lâu Thất liền vỗ đùi, chẳng phải là bệnh bạch tạng hay sao?

Kết quả trắng bệch như ma, vừa vặn khiến người khác cảm thấy bà ta ghê rợn khí quỷ.

Cũng chả trách bà ta núp thân ở Thần Ma Cốc, tìm một nơi nặng âm khí như vậy. Cũng thật vất vả cho Nạp Lan Họa Tâm, có mối giao hảo với bà yêu quái già này, việc này truyền ra ngoài, Vấn Thiên Sơn ít nhiều cũng bị mất mặt. Thánh nữ thánh khiết, Vấn Thiên Sơn đó giờ luôn tự cảm thấy mình tiếp cận với từ tiên nhất, không ngờ thánh nữ có sự hợp tác với Âm Nguyệt giáo chủ, còn tặng cho bà ta bốn thị vệ tuấn tú.

"Bụi cát về với đất trời, bọn ngươi chết rồi còn bị lão già yêu quái luyện thành cốt binh nghe bà ta sai bảo, thật là tội nghiệp." Trong miệng thì nói tội nghiệp, nhưng Lâu Thất xuất chiêu chẳng có tí thủ hạ lưu tình, thân hình bay nhẹ tựa bông gòn, những nơi quét qua bộ hài cốt đều bị nàng tháo gỡ thành đống xương vụn rơi rải rác trên sàn đất.

Đống cốt binh này không dữ tợn như trong tưởng tượng của người khác, chỉ là một số người nhìn thấy bộ khung xương cốt thì trong tâm lý sẽ có cảm giác sợ hãi trước tiên, sau đó Âm Nguyệt giáo chủ bôi thuốc độc lên tay của bọn chúng, bị chúng chạm vào sẽ gây thần trí không tỉnh táo, với lại sự truyền âm bí mật bằng cách hát hò dụ dỗ lòng người của Âm Nguyệt giáo chủ, tạo nên một khung cảnh rất đáng sợ, như vậy mới đồn rằng Âm Nguyệt giáo chủ rất lợi hại.

Trên thực tế nếu bà ta lợi hại như lời đồn, thì đâu cần phải trốn ở Thần Ma Cốc, cần Nạp Lan Họa Tâm tặng cho bà ta vài người nam nhân.

Lâu Thất đoán mò bệnh bạch tạng của bà ta lại trở nặng nữa, cộng với tuổi tác đã lớn, sớm không còn dũng khí đi lang bạt chốn giang hồ rồi.

Trần Thập và Lâu Tín chém nát vài bộ cốt binh cũng đã giảm bớt sự sợ hãi trong lòng, cảm thấy cốt binh cũng chỉ được như vậy, liền lập tức càng giết càng hăng say.

Lúc này, Lâu Thất luôn chăm chú để ý Âm Nguyệt giáo chủ thì phát hiện sau lưng bà ta có một thanh niên đang âm thầm giơ tay ra, trong tay nắm một chiếc xương được mài nhọn hoắc, đang từ từ giơ lên, chỗ sắc bén đang đâm vào chiếc cổ của Âm Nguyệt giáo chủ mãi chăm chú theo dõi trận chiến.

Ánh mắt của Lâu Thất chớp lấy, Phá Sát đâm vào xương khớp của cốt binh, cổ tay vừa động, Phá Sát trực tiếp xoắn tan bộ hài cốt kia.

Lúc này chiếc xương nhọn hoặc đó đâm vào cổ của Âm Nguyệt giáo chủ, phụt một tiếng, máu tươi phun điên cuồng.

"Ngươi."

Âm Nguyệt giáo chủ bịt cổ lại, không dám tin vào mắt mình nhìn chặt thanh niên đó.

"Đi chết đi!" Thanh niên nổi cơn hung tàn, dùng lực ấn mạnh chiếc xương đó vào cổ của bà ta, phụt một tiếng xuyên qua đầu bên kia.

Bà ta vừa chết, ánh mắt của ba thanh niên còn lại đều khôi phục lại vẻ tươi tỉnh.

Âm Nguyệt giáo chủ như vậy chết trong tay của một nam nhân mà bà ta chuẩn bị hái dương bổ âm, làm sao cũng khiến Trần Thập và Lâu Tín cảm thấy thật khó tin.

Nhưng cái chết của bà ta là sự thật, khi chiếc xương nhọn hoắc kia đâm thủng, chết không thể nào chết tiếp được nữa. Khiến người khác rùng rợn, đó là khi bà ta chảy hết một nửa máu, bộ dạng của bà ta nhanh chóng trở nên già nua, khuôn mặt vốn dĩ mịn màng liền phủ dày nhăn nheo.

"Chậc, quả thật là lão yêu quái, dùng máu để dưỡng dung nhan." Lâu Thất nhìn muốn buồn nôn.

Bây giờ cốt binh đều bị bọn họ giết sạch, tàn thể vương vãi đầy đất, trông rất rợn người. Nhưng nàng cũng chả có lòng tốt đem chôn cất thỏa đáng cái đống kia đâu, rất phí thời gian đó.

"Chúng ta đi."

"Cô nương!"

Thanh niên kia dắt theo ba người còn lại ngăn trước mặt của họ, đậy chặt áo khoác, sắc mặt vẫn rất trắng bệch.

"Xin cô nương dắt bọn tôi theo!"

"Dắt bọn ngươi theo?" Lâu Thất nhíu mày, "Ta dắt các ngươi theo để làm gì?"

"Thuộc hạ Vấn Kim, đây là Vấn Cầm, Vấn Thư, Vấn Mực. Bọn tôi vốn dĩ là thị vệ của thánh nữ Vấn Thiên Sơn, đáng lẽ trung thành cực kì, nhưng không ngờ thánh nữ vì việc tư của mình, xem chúng tôi như đồ vật dâng cho Âm Nguyệt giáo chủ! Thánh nữ các chúng tôi quyết tâm không trở về nữa, xin cô nương hãy cho phép bọn tôi đi theo bên cạnh!"

Trần Thập nén giọng nói: "Thị vệ của Vấn Thiên Sơn có tên chữ Vấn đều là cao thủ trong cao thủ, và còn là thị vệ của Thánh nữ các, có lẽ biết được không ít chuyện của Nạp Lan Họa Tâm, cô nương hay là..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui