Đế Vương Sủng Ái

Lâu Thất làm gì so chuyện không để tâm đến dung nhan, nàng còn rất trẻ, nếu như bị biến thành người phụ nữ trung niên như thế này, sao có thể chịu đựng nổi? Nhưng quan trọng nhất bây giờ đó là bảo toàn tính mạng, giữ lấy cái mạng này về sau tìm cách phục hồi thanh xuân.

May mà Vân Hoa Trùng được giải triệt để rồi, giá phải trả là nửa cái mạng của nàng.

Vừa nghĩ đến việc này, nàng chỉ muốn lóc da,xẻ thịt uống máu của Nạp Lan Họa Tâm,ngâm xương cốt của cô ta thành phân bón để nuôi dưỡng Qủy Hoa của Loạn Tang Cương.

Thậm chí Quái Thuỷ bên trong dòng bây giờ nàng cũng chẳng buồn quan tâm.

Thân người nàng loạng choạng, Trần Thập và Lâu Tín ngay lập tức xuất hiện một trái một phải đỡ lấy nàng. Vịn vào tay của hai người đó, Lâu Thất tự cười nhạo bản thân: " Cũng có chút cảm giác được làm Thái Hậu ".

"Cô nương~"

Nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của nàng, Trấn Nhất và Lâu Tín đều cảm thấy khó chịu đến cứng nghẹn cổ họng, không biết phải nói sao.

Lão nhân nhìn Lâu Thất:" Tiểu cô nương, sao cô lại ở đây? Không muốn trở về Lâu gia sao?"

"Ông là người của Lâu gia?"

" Cũng không phải". Lão nhân lắc đầu, nhìn những nếp nhăn trên khuôn mặt nàng rồi nói: " Lần này ta đến là để cứu cô, sau này cô giúp ta một chuyện, được không?"

Lâu Thất nhìn ra được ban nãy ông ta dễ dàng nói giúp nàng như vậy là bởi vì tưởng là nàng sẽ chẳng lấy được linh quả gì gì đó nhưng lại chẳng ngờ rằng số nàng quá hên lại lấy được hết. Ông ta có muốn cứu nàng hay không vẫn còn đang đắn đo mãi, không cần nghĩ cũng biết nàng bị như này chẳng phải dễ cứu.

Tự bản thân nàng cũng biết

Bây giờ cũng chẳng thể coi là cứu mạng nữa, là khôi phục lại sinh cơ của nàng, lấy lại lực sinh mạng mà nàng đã hao đi. Thực ra trong lòng nàng cũng mơ hồ có một suy nghĩ, kể cả chẳng cần đến lão nhân này giúp đỡ thì nàng ở lại Thần Ma Cốc này nói không chừng có thể tìm được dược liệu quý hiếm nào đó cần dùng, kể cả dùng thuốc cường lực tẩm bổ lại cũng có khả năng. Bởi vì trong Thần Ma Cốc này quả thật có quá nhiều dược liệu.

Nơi đây là một kho tài nguyên dồi dào.

Cho nên, lúc này nàng ta cảm thấy không đến mức tuyệt vọng như vậy, chỉ cần bảo toàn tính mạng thì tất cả những thứ khác vẫn còn cơ hội.

Đương nhiên, có người nguyện giúp đỡ thì càng tốt.

Chỉ là, thế gian này không có bữa ăn nào miễn phí cả, điều này nàng hiểu rõ. " Lão nhân, ông định bẫy ta à? Nhỡ sau này ông bắt ta đi hủy diệt trái đất này thì ta làm sao mà làm được?"

Lão nhân:"..."

Việc quái gì ông ta phải bảo nàng đi huỷ diệt trái đất này cơ chứ?

"Thôi bỏ đi, ta không cần ông cứu đâu, để ta tự nghĩ cách được rồi." Lâu Thất lắc lắc đầu.

Lão nhân ngay lập tức đần mặt ra, sao lại có người cự tuyệt được cứu cơ chứ? Một cô gái trẻ như hoa như ngọc phải mang khuôn mặt già nua này thật sự chịu nổi sao?

Lâu Thất chẳng phải đang đùa cả ông, nàng giơ hai tay lên: "Tiểu Thập Tử, Tiểu Lâu Tử, dìu ai gia đứng dậy."

Trần Thập: "..."

Lâu Tín: "..."

Bọn họ đâu phải là thái giám ở hoàng cung Đông Thanh chứ, cô nương!

Lão nhân thấy nàng thật sự muốn đi, ngay lập tức vòng ra trước mặt nàng chặn nàng lại: "Ê ê ê, tiểu cô nương thiên tài của Lâu gia này, cô nương đừng vội đi mà, chúng ta vẫn có thể thương lượng lại."

"Tiểu cô nương thiên tài?"

"Cô nương không biết sao? Lâu gia có thể luyện thành bản mệnh huyết chú là bởi vì nguyên căn huyết mạch, nói trắng ra chính là tử tôn thiên tài nhất của Lâu gia." Lão nhân dò xét nàng một lượt: "Cô nương nhất định là phòng nào đó ở Lâu gia tòi ra, chả trách mà bản gia Lâu gia cũng không hề biết được là có thiên tài số một này, nếu biết~~"

Lời ông ta nói tới đây liền ngắc ngứ.

Lâu Thất nhìn khinh khỉnh: "Ta đây ghét nhất kiểu người nói chuyện mập mà mập mờ."

Lão nhân cười ha hả nói: "nếu như cô nương đã lưu lạc bên ngoài thì liệu có từng nghĩ muốn quay về không?"

"Không." Lâu Thất trả lời vô cùng nhanh gọn: "Huống hồ, chưa chắc cứ họ Lâu thì là người nhà Lâu gia mà ông nói đâu."

"Cô nghĩ như vậy là sai rồi, có thể luyện được bản mệnh huyết chú thì nhất định chính là người nhà Lâu gia. Nếu bây giờ cô nương cũng chẳng muốn về nhà thì ta có nói nữa cũng vô ích. Có điều, ta xin cô đấy, sau này ta cũng không cần cô phải giúp ta huỷ diệt trái đất này đâu, chỉ cần cô giúp đỡ trong phạm vi khả năng của cô mà thôi, cô thấy thế nào?"

"Trong phạm vi khả năng ta làm được và cũng không làm trái với ý nguyện của ta?"

"Vị tiểu cô nương này, cô lại còn biết mặc cả nữa cơ đấy~" Lão nhân nhìn nàng lại định đi thì chỉ đành xuống nước: "Được rồi được rồi được rồi, ta đồng ý ta đồng ý, bây giờ cô nương có thể để ta cứu được chưa?"

Ựa, sao mà cảm giác chuyện này cứ quái dị sao vậy, người ra tay giúp đỡ lại còn phải đi cầu xin đối phương cho mình cứu họ?

Điều khiến ông ta muốn hộc máu vẫn còn ở đoạn sau.

Lâu Thất lắc lắc đầu nói: "Bây giờ ta vẫn còn việc quan trọng phải làm, đợi ta làm xong thì sẽ tìm ông cho ông cứu."

Trần Thập: "..."

Lâu Tín: "..."

Lão nhân: "..." Này, tiểu cô nương, lạnh lùng hất người cứu giúp mình ra như vậy thật sự ổn sao?

Sau đó ông ta lại nghe thấy giọng của mình cất lên: "Cô nương định làm gì vậy, có cần ta giúp không?"

Cái mồm chết tiệt! Có thể thu hồi lại không~~

"Tất nhiên là được! Việc này thì lão già ông nói không chừng giúp được đó." Mắt Lâu Thất sáng lên.

Nói cứ như là ông ta vô dụng lắm vậy, cứ như là cuối cùng cũng tìm được việc để ông ta có thể giúp vậy. Lão nhân trề môi nói: "Cô nương nói ra xem nào."

"Chẳng phải ông nói là ở Thần Ma Cốc này lượn lờ cả mấy tháng nay rồi sao? Thế chắc ông phải biết Tam Hàn Thu Giao ở đâu chứ đúng không?"

Tam Hàn Thu Giao? Hoá ra cô ta muốn nhắm đến vật này? Lão nhân ngây người ra một lúc, ông ta nghĩ một hồi, tặc lưỡi thôi đành, tuy ông ta cũng muốn lấy vật đó thật đấy nhưng không phải là nhất định phải chiếm lấy nó, coi như ông ta cho cô một món nợ ân tình đi. "Ta biết chứ, có điều Tam Hàn Thu Giao phải tới tối mai mới xuất thổ."

Kịp đấy!

"Ông đưa bọn ta đi đường gần nhất tới đó đi."

"Này, ta nói tiểu cô nương ngươi quả thật là không biết khách khí chút nào, sao ngươi lại biết ta sẽ đưa các ngươi đi chứ?" Lão nhân thổi phì râu trợn mắt lên.

"Đợi ta lấy được Tam Hàn Thu Giao xong thì cái ông muốn ta sẽ giúp ông tìm."

Một canh giờ sau, lão nhân dẫn dắt ba người họ lên đường cuối cùng cũng không nhịn nổi phải hỏi Lâu Thất: "Sao cô biết ta muốn tìm đồ?"

Lâu Thất liếc xéo ông ta một cái ra vẻ rất khinh miệt.

Vài năm trước từng tới đây, lần này lại đến đây loanh quanh cả nửa năm ròng, không phải tìm cái gì đó thì chẳng lẽ ông ta thích Vân Hoa Trùng ở đây chắc? Tuy ông ta nói tìm loại quả đó nhưng sau khi biết bị nàng ăn mất lại chỉ thấy có chút tiếc nuối xót ruột chứ tâm trạng không hề đau đớn tức giận mãnh liệt gì cả, rõ ràng mục đích chính của ông ta hoàn toàn không phải loại linh quả đó.

Dĩ nhiên bất luận là cái gì, Lâu Thất đã hứa giúp ông ta tìm ra thì nàng bảo đảm nhất định sẽ tìm được. Câu này tất nhiên nàng không nói ra.

Phía bên trong Thần Ma Cốc còn lớn hơn cả tưởng tượng của nàng, tuy nói là con đường ngắn nhất nhưng bọn họ để đi được đến đích phải mất tới một ngày.

Đây có lẽ chính là địa đới trung tâm nhất của Thần Ma Cốc rồi, các loại cây với hình thù kỳ dị, các loại quả trái thơm lừng đang đơm hoa kết trái.

"Những loại quả này rất nhiều loại là có độc, các ngươi tốt nhất là đừng có ăn linh tinh." Lão nhân nhắc nhở một câu.

Bọn họ chọn nơi có nhiều cây quả nhất để nghỉ ngơi, và cũng là để chờ đợi. Giờ Tí đêm nay, ba cây Tam Hàn Thu Giao đó đều sẽ xuất thổ, bây giờ chỉ có thể chờ đợi.

Hai canh giờ trôi qua, Nạp Lan Hoạ Tâm mới tới được nơi này, lại còn xuất hiện trước mặt bọn họ. Quả nhiên lão nhân đã chỉ đường đi gần nhất, đến sớm hơn bọn họ nhiều.

Lâu Thất nhìn thấy Nạp Lan Hoạ Tâm hơi thở của nàng lập tức lạnh buốt. Nàng và Nạp Lan Hoạ Tâm giờ đây đã chẳng còn chỉ vì mối quan hệ với Trầm Sát mà trở thành địch thủ của nhau nữa rồi. Âm mưu hãm hại nàng, hãm hại Trần Thập của Nạp Lan Hoạ Tâm nàng đều nhớ mồn một trong lòng. Trần Thập suýt chút nữa đã chết bởi cái cách mà khiến con người ta phải cảm thấy ghê tởm sợ hãi, nàng cũng bị ép phải dùng bản mệnh huyết chú, mạng sống mong manh, tiêu hao sinh cơ biến thành một phụ nữ trung niên bốn năm chục tuổi, nếu không phải trùng hợp gặp được lão già quái dị kia, thêm vào đó là số nàng may mắn hái được năm trái linh quả thì nàng lúc này đã đi tong rồi.

"Cô nương, quân tử báo thù, mười năm không muộn." Trần Thập nhìn thấy Nạp Lan Hoạ Tâm cũng cảm thấy căm hận tột cùng nhưng hắn lại lo ngại Lâu Thất lúc này muốn tìm ả ta báo thù.

Lâu Thất thu hồi lại ánh mắt, nàng tiếp tục nghịch thuốc trong tay: "Cô nương nhà các người không phải quân tử, có điều ngươi cứ yên tâm, ta không phải người manh động như vậy đâu."

Nạp Lan Hoạ Tâm tu vi không hề kém nàng, tuy nàng còn có chiêu khác đại loại như là chú quyết nhưng đằng sau Nạp Lan Hoạ Tâm là cả Vấn Thiên Sơn, Vấn Thiên Sơn với độ cao như vậy lại tồn thế lâu đến thế ắt hẳn bên trong còn mạnh hơn nàng. Trông lần này bọn họ có thể lấy ra được các loại dược hoàn tránh độc tránh chướng, lại còn biết cách làm thế nào để đối phó với Vân Hoa Trùng đủ để thấy trên người Nạp Lan Hoạ Tâm chắc chắn có rất nhiều bảo bối và bùa hộ mệnh.

Còn một điểm khác nữa, nếu nàng giết chết Nạp Lan Hoạ Tâm vào lúc này thì đại trưởng lão của Vấn Thiên Sơn nhất định sẽ liều mạng với nàng, nàng chưa từng gặp vị đại trưởng lão đó, không biết tu vi của ông ta thế nào, kẻ cứ nhắm mắt đâm đầu rước hoạ sát thân vào người là đồ ngốc. Vấn Thiên Sơn lúc này đều biết nàng bị Phạm Trường Tử đưa tới Thần Ma Cốc, Nạp Lan Hoạ Tâm mà mất mạng ở đây thì không cần nghĩ cũng biết đối phương nhất định sẽ đổ mọi trách nhiệm lên đầu nàng.

Muốn giết thì cũng phải đợi đến khi ra khỏi Thần Ma Cốc, lúc mà nàng phủi sạch mọi sự hiềm nghi của bản thân cái đã.

Huống hồ bây giờ tình cảnh của Trầm Sát cũng khó khăn, nàng cũng phải cố gắng không gây thêm phiền phức cho chàng.

Nạp Lan Hoạ Tâm khôn hề phát hiện ra bọn họ, bởi vì hai bên còn cách nhau một đoạn, hơn nữa thì bọn Lâu Thất là bên đến trước nên cũng đã chọn vị trí đẹp nhất. E là Nạp Lan Hoạ Tâm cũng chẳng ngờ rằng bọn họ vẫn còn sống sót.

Chỉ là không biết cô ta tới giây phút cuối cùng quan trọng nhất có tiếc hay không khi Vấn Kiếm và Vấn Mặc đã bị lộ ra thân phận, không thể quay về Phá Vực cũng Lâu Tín nữa.

Vấn Kiếm cúi đầu đi bên cạnh Nạp Lan Hoạ Tâm, trông bộ dạng của hắn thì xem ra Nạp Lan Hoạ Tâm quả nhiên không biết đã dùng cách gì ép được Vân Hoa Trùng ra rồi, nhưng chắc là nó chỉ có công hiệu chống đỡ nhất thời, nếu không thì Vấn Kiếm không thể nào bình tĩnh như vậy.

Chắc là đợi đến lúc sau khi lấy được Tam Hàn Thu Giao thì mới về Vấn Thiên Sơn tìm người nghĩ cách.

Có điều Nạp Lan Hoạ Tâm nàng tạm thời không giết được nhưng Vấn Kiếm và Vấn Mặc nhất định nàng phải giết chết chúng, nếu không trút cơn giận này trước thì nàng quá có lỗi với bản thân.

Bởi lúc này vẫn sớm nên Lâu Tín đi tìm cái ăn, Lâu Thất lấy dược liệu lúc trước đào được ra sắp xếp phân loại, cái nào có thể bảo quản được thì cho vào hộp đựng, cái nào không bảo quản được thì chế làm dược hoàn, thu dọn xong nàng lại cầm túi vải đi đào tiếp dược liệu ở chỗ này. Trong một canh giờ nàng lại đào thêm được dược liệu quý giá đựng đầy hai túi vải to đùng, thu hoạch đầy ắp khiến tâm trạng của nàng khá lên rất nhiều.

Rất nhanh thôi, buổi tối đã tới.

Ở giữa có một miếng đất trống, một ngọn cỏ cũng không mọc được, thổ nhưỡng đen xì, trông nó có vẻ xốp, chỗ này muốn tìm thì cũng dễ tìm nhưng hoàn toàn không biết cái mảnh đất trống này rốt cuộc là để làm gì.

Đó chính là nơi mà Tam Hàn Thu Giao sinh trưởng.

Cái rắc rối ở chỗ Tam Hàn Thu Giao chỉ có một cành, nó chỉ mọc một đêm, lúc sinh trưởng không được gặp ánh lửa nhưng không nhìn thì lại không biết tình hình sinh trưởng của nó. Đã vậy lại còn phải tranh cướp với Nạp Lan Hoạ Tâm, độ khó rất cao bởi đám người Nạp Lan Hoạ Tâm đông hơn họ.

Con ngươi Lâu Thất chuyển động một hồi, có ngay chủ ý. Dù sao thì giờ Tí cũng chưa tới, tranh thủ lúc này đi diệt luôn mấy người họ!

Nhờ vào ánh trăng mờ mờ, lão nhân đi theo góp vui thấy đôi mắt nàng phát sáng, ông ta không nén được sự tò mò: "Cô nương muốn làm gì vậy?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui