Đế Vương Sủng Ái

Phòng ngủ của đại thị nữ nằm ngay trong thiên điện của tẩm cung vị Đế quân nào đó.

Bởi vì Đế quân nói, nơi này gần, độc trên người hắn còn chưa giải, không ai dám chắc từ lúc này tới hôm mười lăm khi nào sẽ phát tác, để nàng càng gần càng tốt. Hắn còn sai người lấy thêm một chiếc giường lớn từ trong kho ra cho nàng, trải đệm mới lên, những thứ vật dùng hàng ngày khác đợi tới khi trời sáng rồi từ từ mua thêm.

Những thị vệ dọn nhà, và đám thị nữ đang thu dọn đồ đạc nhìn đế quân, hắn đứng xem toàn bộ quá trình, họ ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Ngày đầu tiên của đại thị nữ.

Lâu Thất nghĩ rằng nàng sắp phát điên rồi.

Trời còn chưa sáng, nàng đã bị người ta bắt rời giường, bởi vì vị Đế quân nào đó mỗi ngày đều phải dậy sớm luyện công, thân làm đại thị nữ, nàng phải theo hầu bên cạnh hắn.

Theo hầu thì theo hầu, dù sao nàng vốn dĩ cũng không phải người thích ngủ nướng, nhân lúc hắn bay lên bay xuống bay tới bay lui luyện công, nàng cũng chọn một nơi thích nhất để luyện chút công phu mèo cào của nàng.

Cái này có thể nhịn, nhưng cái tiếp theo lại không thể nhịn được.

Vì sao có thị nữ của Nhị Trùng điện tới hầu hạ đại gia hắn rửa mặt, đại gia hắn còn chê tay chân người ta vụng về, cứ bắt đại thị nữ riêng của hắn là nàng làm.

Nàng đã hầu hạ người ta rửa mặt đâu bao giờ đâu.

À, có một lần tự nhiên lão đạo thối sốt cao không dứt, nàng chăm sóc thì có tính hay không?

Nhưng lần đó lão đạo thối bị bệnh, bây giờ vị đại gia này trẻ khoẻ cường tráng, không thiếu tay không thiếu chân, cực có tinh thần, bộ dạng không có chút gì gọi là trúng độc.

Đại gia nhà hắn!

Nàng lấy khăn ướt vứt lên mặt hắn, đúng lúc phủ lên khuôn mặt điển trai của hắn. Thị nữ đứng ở bên cạnh sợ tới mức tái nhợt mặt, tưởng rằng Lâu Thất làm thị nữ riêng ngày đầu tiên liền bị mất mạng, nào ngờ Đế quân chỉ lấy khăn xuống tự mình lau mặt, sau đó vứt vào trong chậu. Sao thị nữ lại dám ngông cuồng như Lâu Thất được, nàng run rẩy bưng chậu vội vàng ra ngoài.

Nơi này không phải một quốc gia, không phải một vương triều, chỉ là một khu vực, đế quân cũng không cần dậy sớm vào triều như Lâu Thất biết, nhưng vẫn có thời gian làm việc của hắn, sau khi ăn bữa sáng, hắn đi nghị sự với thuộc hạ.

Lúc dùng bữa sáng, vốn nàng cũng chỉ đứng cạnh nhìn hắn ăn giống như những thị nữ khác, đợi hắn ăn xong nàng lại đi ăn, dù sao sáng hôm nay Tuyết Vệ đã dẫn sáu thị nữ, hai ma ma và ba người sửa hoa từ Tam Trùng điện tới, những người này về sau đều do nàng quản. Nàng có ba bữa cơm theo chế độ của đại thị nữ, nghe nói thêm hai món ăn so với thị nữ bình thường, còn thêm một món bánh ngọt sau ăn.

Nhưng Đế quân ăn xong phải tới phòng nghị sự, còn xách cả nàng đi theo.

“Ta vẫn chưa ăn sáng.” Lâu Thất ra sức giãy giụa.

Bánh ngọt yêu thích của nàng, nhiều ngày nay ở bên ngoài đều không được ăn, chỉ đang chờ bánh ngọt trong bữa sáng, nước bọt sắp chảy ra rồi, chẳng lẽ còn không cho nàng ăn.

“Quá thời gian ăn sáng rồi, ngày mai ăn cho sớm vào.” Sắc mặt Trầm Sát không chút thay đổi, kéo thẳng nàng đi.

Có nghĩa là thời gian mà hắn ăn cơm vừa rồi chính là thời gian ăn sáng, tại sao không nói sớm với nàng, nàng mà biết trước, chắc chắn sẽ không chờ bên cạnh như những thị nữ khác, sẽ tự mình đi ăn.

Lâu Thất hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Hai bên trái phải trong phòng nghị sự ngồi chừng mười người, tam vệ cũng ngồi ở đó. Thấy nàng vào theo Trầm Sát, Tuyết Vệ gần như nghiến nát răng nanh. Nơi này, từ trước tới nay chỉ có mình nàng là nữ nhân, tất cả mọi người đều nhường nhịn nàng, cưng chiều nàng, nhưng về sau nàng sẽ không còn là duy nhất nữa sao?

“Chủ tử, thị nữ cũng có thể vào phòng nghị sự sao?”

“Đúng rồi, ta cũng cảm thấy không đúng cho lắm, ta ra ngoài đây.” Lâu Thất nói xong thì định xoay người rời đi, Trầm Sát giơ tay lên, Phá Sát xuyên qua không khí, lướt qua bên tai nàng, cắm vào cạnh cửa, sức lực rất là lớn, sau khi đâm vàocửa còn không ngừng rung rung.

“Bổn Đế quân có nói cho ngươi ra ngoài sao?”

Lâu Thất đứng im tại chỗ, nghiến răng nghiến lợi. Đáng chết, cái tình tình vui giận thất thường đáng chết, Phá Sát lại khiến nàng muốn phát điên. Thôi, trước mặt thuộc hạ của hắn, nàng cho hắn chút mặt mũi.

Lâu Thất xoay người lại, nghiêm mặt hỏi: “Đế quân, ta ngồi ở đâu?’

“Đứng đằng sau bổn Đế quân.”

Đứng? Sáng sớm nàng đã bị hắn lôi dậy, luyện công phu cả nửa canh giờ, sau đó lại đứng cả nửa ngày nhìn hắn ăn sáng, nàng đã đói tới mức bụng sôi lên, bây giờ còn không cho nàng ngồi, còn bảo nàng đứng sau lưng hắn.

Lâu Thất bước những bước chân oán giận đứng ra sau lưng hắn. Nàng ngước mắt lên, những người trong phòng nghị sự ngẩn ra một hồi liền đứng lên hành lễ với nàng: “Lâu cô nương.”

Hứ?

Chuyện gì thế này?

Lâu Thất vẫn không rõ là có chuyện gì, cũng không ai giải thích với nàng, nhưng nàng nhìn thấy rõ ánh mắt ghen ghét oán giận mà thỉnh thoảng Tuyết Vệ liếc tới. Hai mắt nàng híp lại, thấy cổ áo của Tuyết Vệ có một nếp gấp màu xanh, nàng lập tức nở nụ cười.

Nụ cười này của nàng khiến Tuyết Vệ càng thêm giận giữ, nhất thời không khống chế được đứng lên chỉ vào Thẩm Thất nói: “Ngươi cười cái gì?”

“Ta có cười cái gì đâu.”

“Rõ ràng là ngươi cười, ngươi nói đi, rốt cuộc ngươi đang cười cái gì? Có phải ngươi đang giễu cợt ta không?”

“Ha ha, ta chỉ đứng ở đây, sao phải giễu cợt ngươi? Tuyết Vệ đại nhân có chuyện gì để ta giễu cợt được sao, hay là ngươi nói cho ta nghe xem?” Lâu Thất nhíu mày, hành động này càng thêm kích thích cơn giận của Tuyết Vệ.

“Tuyết, đủ rồi, đừng quên đây là đâu.” Nguyệt Vệ cũng nhíu mày nói.

“Nhưng tự nhiên cô ta giễu cợt ta.” Tuyết Vệ tiếp tục đưa tay chỉ vào Lâu Thất: “Là ngươi, có phải ngươi hạ độc thủ không?”

Cái từ quỷ tha ma bắt “độc thủ” này.

“Độc thủ nào?” Lâu Thất cười càng tươi: “Chẳng lẽ Tuyết Vệ đại nhân trúng độc sao?”

Vừa nghe thấy trúng độc, tất cả mọi người không bình tĩnh được, chẳng lẽ trong Cửu Tiêu Điện còn có người có thể và dám hạ độc với Tuyết Vệ đại nhân? Vị tướng quân mà Lâu Thất nhìn thấy ở cửa thành tối qua đứng lên, lo lắng nhìn Tuyết Vệ đại nhân, hỏi: “Tuyết Vệ trúng độc gì, đã mời thần y chẩn đoán chưa?”

Người này cũng không tuấn tú cho lắm, nhưng có một khí thế cường tráng rắn rỏi, mặc áo choàng xanh đậm rồi mà vẫn còn thấy được cơ bắp trên người, chắc chắn đây là một vũ phu thô thiển.

Lâu Thất đứng sau Trầm Sát, nhô người về đằng trước, hỏi nhỏ: “Người này là ai?”

Trầm Sát không nói lời nào.

Nhưng Tuyết Vệ cho nàng đáp án rất nhanh.

Dường như Tuyết vệ không thích sự quan tâm của người này, đôi mắt đẹp lườm hắn, nóng nảy nói: “Tăng Lưu Vân, ngươi đừng lo chuyện bao đồng.”

Phụt, người vừa bị nàng định nghĩa là vũ phu thô thiển này lại tên là Lưu Vân, đúng là phá vỡ sự tưởng tượng của nàng với hai chữ lưu vân.

“Tuyết vệ, đây không phải trò đùa, nếu có chỗ nào không thoải mái thì vẫn nên đi tìm thần y kiểm tra xem sao.” Tăng Lưu Vân lo lắng không thôi, đưa tay định đỡ nàng, Tuyết Vệ cũng không biết chính mình bị làm sao nữa, chỉ thấy phiền táo khó kiểm soát được, giơ tay dùng nội lực đánh về phía hắn.

Sắc mặt Tăng Lưu Vân biến đổi, nhưng có vẻ như hắn rất quan tâm tới Tuyết Vệ, không có ý gì là muốn tránh. Cũng may Ưng đứng một bên phản ứng nhanh, kéo hắn tránh ra. Tuyết Vệ đánh hụt, nội lực bay thẳng vào giá đồ cổ đằng sau Tăng Lưu Vân.

“Tuyết.”

“Tuyết Vệ đại nhân!”

Mọi người kêu lên sợ hãi. Trên cái giá đó có đồ vật quý báu nhất của đế quân.

Nhưng Tuyết đã không kịp thu lại nội lực nữa, sắc mặt Trầm Sát cũng thay đổi, nhào về hướng đó, nhưng vì hắn ngồi cách đó khá xa, cuối cùng vẫn chậm một bước, cả giá đồ bị đánh trúng, đổ rầm xuống đất, tất cả những thứ đồ trưng bày trên giá rơi vỡ trên mặt đất.

Ưng và Nguyệt đồng thời hít một hơi khí lạnh, cũng lui về đằng sau.

Sắc mặt Tuyết trắng bệch, ngẩng đầu lên nhìn Trầm Sát, ấp úng, kinh sợ nói: “Chủ tử, chủ tử, ta không cố ý, ta không phải cố ý, chủ tử tha tội.”

Lâu Thất chưa từng thấy hắn cuồng nộ như vậy, trong sự cuồng nộ lại mang theo cảm giác tuyệt vọng, con ngươi bỗng bùng lên ngọn lửa, thân hình hắn khẽ động, chỉ chớp mắt liền tới trước mặt Tuyết Vệ, sau đó, hắn bóp cổ Tuyết Vệ, dùng một tay nhấc cả người nàng lên.

“Ngươi thật to gan.” Trong giọng nói u ám của hắn mang theo sát ý.

Lâu Thất thấy hắn như vậy cũng ngầm kinh sợ, theo những gì nàng biết, Tuyết Vệ và hắn xem như thanh mai trúc mã, từ trước tới nay Trầm Sát luôn khoan dung với nàng hơn những người khác, nếu không tính cách của Tuyết Vệ cũng không ngang ngược kiêu ngạo đến vậy. Nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện gì, khiến hắn lại sinh ra sát ý với thanh mai trúc mã của mình.

“Chủ tử bớt giận.”

“Chủ tử bớt giận.”

Nguyệt Vệ và Ưng Vệ lên tiếng trước, những người khác cũng lập tức quỳ xuống.

“Chủ tử, Tuyết không cố ý, nàng có vẻ không được bình thường cho lắm, liệu có phải bởi vì trúng độc nên không khống chế được cảm xúc không?”

Nguyệt Vệ quan sát cẩn thận hơn những người khác một chút.

Nhưng nghe lời nói của hắn, Trầm Sát cũng không nguôi giận, cánh tay của hắn bỗng vung lên, quăng cả người Tuyết Vệ ra ngoài. Tuyết Vệ bay ra khỏi cửa, ngã xuống nền đá trên mặt đất, phun ra một ngụm máu, sau đó không ngừng ho sặc sụa. Nữ tử xinh đẹp động lòng người lúc đầu chỉ nháy mắt đã trở nên chật vật vô cùng.

Nhưng lúc này không ai dám đi đỡ nàng, thậm chí bọn họ đều quỳ không dám đứng lên.

Trầm Sát không để ý tới bất kì ai, bước tới trước giá đồ, hắn ngồi xổm xuống, lấy tay gảy gảy, sau đó nhặt mấy mảnh vỡ ra.

Đó là mấy mảnh sứ màu nâu đất, có vẻ không đáng giá.

Lâu Thất lục tìm trong đầu, có chút ấn tượng. Sau khi bước vào nàng quan sát tất cả mọi thứ theo thói quen, dù là thứ lớn hay thứ nhỏ, nàng đều sẽ để mắt tới, mà với trí nhớ siêu phàm của mình, chỉ cần là thứ từng liếc qua nàng đều sẽ không quên.

Đó hẳn là một con thuyền buồm.

Một con thuyền buồm làm bằng gốm sứ, hơn nữa còn rất thô sơ, không có gì trang trí trên đó cả.

Nếu đã là thứ đồ mà Trầm Sát yêu quý như vậy, vì sao không cất giữ cẩn thận, mà lại đặt trên giá ở phòng nghị sự?

Nàng nhìn lướt qua Ưng, đúng lúc Ưng cũng quay lại, dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng mau quỳ xuống. Lâu Thất bĩu môi, bảo nàng quỳ xuống sao? Còn lâu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui