Đế Vương Sủng Ái

Thị nữ cúi đầu nói: "Thị nữ của Lâu chủ đã nói như vậy."

"Lúc đó bọn họ đang ở phòng chữ Kim sao?"

"Bẩm công chúa, đúng vậy!"

Bắc Phù Dung có chút tức giận: "Sao lại là khách ở phòng chữ Kim chứ? Chẳng lẽ địa vị còn cao hơn bổn công chúa sao? Bổn công chúa phải đi gặp vị khách ở phòng chữ Kim này mới được!"

Mà Cảnh Dao ở phòng chữ Tranh càng nghĩ càng không cam lòng, nàng nhìn Mộng Bích Tiên Tử đang ngồi trên giường, duỗi ngón tay thon dài ra, có một thị nữ quỳ dưới đất giúp nàng ta sơn móng tay.

"Cô cô, sao người không giúp ta dạy dỗ con tiện nhân kia? Ngươi quên rồi sao? Mộng Quân sư tỷ chính là bị nàng ta làm hại, hiện giờ vẫn không rõ tung tích."

Mộng Bích Tiên Tử nhẹ nhàng nghiêng người qua, nói với nàng: "Bây giờ nàng ta đang ở phòng chữ Tử, dựa vào quy của Hội Hoa Lầu này thì khách ở phòng chữ Tranh muốn đi tìm khách ở phòng chữ Tử gây phiền phức chính là tìm đường chết. Dao Nhi, lần này cô cô tới Nặc Lạp thành mục đích chủ yếu chính là Thần Binh, ngươi phải nhẫn nhịn một chút. Đợi cô cô lấy được Thần Binh, đề cao địa vị của Bích Tiên Sơn, còn sợ cô cô không có cơ hội báo thù giúp ngươi và Mộng Quân sao?"

Cơn tức cua Cảnh Dao như bị chặn ở ngực, không phát ra ngoài được. Nhưng nàng cũng biết Mộng Bích Tiên Tử nói đúng. Bây giờ trong ba môn phái lớn thì Bích Tiên Môn đã xếp hạng thứ ba rồi, nếu như không có gì để phát triển thì đến lúc đó Bích Tiên Môn sẽ bị thụt lùi, không cách nào theo kịp danh tiếng của hai môn phái kia.

"Được, ta chịu đựng là được! Cô cô, ta ra ngoài dạo chơi một chút."

"Đi đi, mỗi lần Hội Hoa Lầu mở cửa thì bên ngoài sẽ có chợ đêm bán bảo bối, cũng là trò vui của Hội Hoa Lầu. Ngươi đi xem thử một chút, thích thứ gì thì cứ mua, cô cô tặng ngươi."

"Tạ ơn cô cô."

Lúc này Cảnh Dao mới vui vẻ dẫn theo thị nữ của mình ra ngoài, chuẩn bị đi dạo chợ đêm.

Ở góc cua trên lầu hai, suýt nữa nàng đụng vào Tố Vân Tâm vừa đi lên.

"Đi đường kiểu gì vậy?" Tố Vân Tâm trợn mắt giận dữ, liếc nhìn nàng: "Nếu làm chậm trễ chuyện của ta thì tỷ tỷ ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!"

Dù sao Cảnh Dao cũng là người có chút mưu mẹo, nghe Tố Vân Tâm nói đến tỷ tỷ, lập tức nhớ tới Tố Lưu Vân còn có một đường muội, bởi vì cha mẹ của nàng ta đã từng cứu Tố Lưu Vân mà bị thương nên Tố Lưu Vân đã nhận đường muội kia vào Trầm Vân Sơn, cho nàng ta làm đệ tử của sư thúc mình, che chở nàng ta.

Bởi vì như vậy nên mọi người đều nói Tố Lưu Vân tiên tử là người tốt, có ơn tất báo. Nàng nghe nói, Tố Lưu Vân tiên tử cũng có ý kết uyên ương với Trầm Sát, nếu như hiện giờ nàng đi tìm Tố Lưu Vân, đứng cùng một trận tuyến với nàng ta thì liệu có phải Bích Tiên Sơn sẽ có thêm trợ lực hay không? Đến lúc đó, bọn họ cũng có thể hợp tác để đối phó Lâu Thất...

Nghĩ như vậy, Cảnh Dao lập tức thu hồi vẻ mặt giận dữ, nhẹ nhàng nói: "Thì ra là Tố cô nương, thật xin lỗi, là Cảnh Dao không đúng..."

"Cảnh Dao Bích Tiên Môn?" Sự tức giận của Tố Vân Tâm lập tức hạ xuống. Dù sao Bích Tiên Môn và sư môn của bọn họ từ trước tới giờ chưa từng có thù oán gì, cũng được coi là đồng minh, cho nên sau khi biết đây là Cảnh Dao của Bích Tiên Môn thì sắc mặt Tố Vân Tâm cũng hòa hoãn hơn: "Mấy năm trước đã từng gặp mặt, nhiều năm không gặp nên suýt nữa ta cũng không nhận ra..."

"Ta cũng vậy, suýt nữa thì không nhận ra ngươi. Ngươi vội vã như vậy là muốn đi đâu? Xảy ra chuyện gì rồi sao?"

"Không phải vậy, mà là ở chợ đêm có đồ tốt, ta muốn gọi tỷ tỷ tới xem, nếu chậm trễ thì sợ là sẽ bị người khác mua mất, lần sau rảnh rỗi ta sẽ hàn huyên với ngươi..." Tố Vân Tâm vừa nói vừa chạy lên lầu.

Ánh mắt Cảnh Dao sáng lên, có đồ tốt thì nàng cũng không thể bỏ qua được, vì vậy lập tức dẫn thị nữ chạy ra ngoài.

Lâu Thất đang đi theo Lâu Hoan Thiên tới gặp phó lâu chủ Hội Hoa Lầu và mấy tên quản sự chính, tiếp nhận lệnh bài của lâu chủ, nghe bọn họ giới thiệu sơ qua về tình hình của Hội Hoa Lầu, tiêu hóa những thông tin bản thân nghe được thì đột nhiên có một tên người hầu vội vã chạy vào bẩm báo.

"Lâu chủ, đêm nay chợ đêm có bảo bối!"

"Bảo bối gì vậy?" Lâu Hoan Thiên vừa nghe xong lập tức hỏi lại, hắn còn đang không biết lấy thứ gì để làm quà gặp mặt cho Tiểu Thất, nếu như thật sự có bảo bối thì có thể mua tặng cho nàng rồi, coi như là quà gặp mặt.

Lâu Hoan Thiên quên mất bản thân đã đưa mười ba Hội Hoa Lầu và Chấp Pháp Đường cho Lâu Thất rồi, làm gì có quà gặp mặt nào nặng hơn thế nữa?

Người hầu kia vội nói: "Là đá Phượng Hoàng."

Lâu Hoan Thiên lập tức đứng lên, kinh ngạc hỏi: "Thật sự là đá Phượng Hoàng sao?"

"Chủ quán đã đặt ra năm cửa ải, vượt qua được thì mới có thể lấy được đá Phượng Hoàng. Bây giờ còn chưa có ai lấy được, cho nên không xác định đó có phải là đá Phượng Hoàng thật hay không, nhưng năm cửa ải này vẫn chưa ai vượt qua..."

Điều này nói rõ chủ quán kia không phải là người bình thường, vì thế mới có thể đặt ra năm cửa ải khó khăn như vậy, không ai vượt qua được. Nếu đồ của hắn không phải là đồ tốt thì nhất định lúc đó sẽ có nhiều người tức giận. Cho nên, dù đó không phải là đá Phượng Hoàng thì cũng nhất định là đồ tốt khác.

"Tiểu Thất, ta không tiện xuất hiện, ngươi dẫn người qua đó đi. Đây là cửa của Hội Hoa Lầu chúng ta, nếu có người chọc giận ngươi thì ngươi cứ đánh là được, không cần nể mặt mũi bọn họ, hiểu không?" Lâu Hoan Thiên nói ra.

Trầm Sát đứng ngoài cửa khịt mũi khinh thường: "Coi bổn Đế Quân là bình hoa trang trí sao?"

Mỗi lần Hội Hoa Lầu mở cửa, người trong thiên hạ đều biết. Những kẻ tới đây thường là người có tiền có thế hoặc võ công cao cường. Mỗi lần Hội Hoa Lầu mở cửa sẽ mở năm năm, chợ đêm cũng theo đó mà mở ra, vì vậy rất nhiều người sẽ tới để tìm kiếm bảo bối. Nếu thời tiết đẹp thì bọn họ sẽ tổ chức ở cây cầu ngoài hiên Hội Hoa Lầu, chủ quán muốn mở quầy phải nộp một số lượng bạc nhất định cho Hội Hoa Lầu. Nếu thời tiết không tốt thì bọn họ sẽ thuê địa điểm ở bên trong Hội Hoa Lầu, số bạc phải bỏ ra càng nhiều hơn.

Mà những người bán đồ này bình thường sẽ đều cải trang, thay đổi cách ăn mặc, không dùng thân phận thật của mình, cho nên sẽ không ai biết người đối diện là ai. Đó có thể là một vị vương gia trong hoàng thất của Đông Thanh hoặc Bắc Thương, cũng có thể chỉ là một nông dân ở trong thôn làng nhỏ, vô tình đào được bảo bối mà thôi.

Cho nên, người bình thường cũng không dám gây chuyện ở chợ đêm này, bởi vì bọn họ không biết được thân phận của người bán, hơn nữa bọn họ còn được Hội Hoa Lầu che chở.

Nhưng lúc này, bầu không khí ở trước một sạp hàng trở nên vô cùng náo nhiệt, tiếng người cười nói ầm ĩ ở đó dường như sắp xé tan bầu không khí tĩnh lặng của màn đêm.

Nếu như nói nhiều người thì cũng không nhiều lắm, bởi vì người tới hầu như đều là khách hàng trong Hội Hoa Lầu. Cả một đám người vây quanh đó cũng không quá trăm người, nhưng tất cả đều mất kiểm soát, có thể thấy được đồ vật ở chỗ này kinh người cỡ nào.

"Chúng ta muốn kiểm tra bảo bối trước!"

"Đúng vậy, phải kiểm tra bảo bối trước! Nếu không thì sao biết được đó là thật hay giả? Còn phải tốn nhiều tiền như vậy chứ?"

"Chưa từng thấy ai mua bảo bối lại phải lấy tính mạng ra mạo hiểm như vậy, bắt người ta đi qua mấy cửa ải nguy hiểm mà không cho người ta xem đồ trước sao?"

Đám người khí thế hừng hực.

Lâu Thất chưa từng nghe đến đá Phượng Hoàng, nhưng thứ có thể khiến cho nhiều người điên cuồng như vậy thì nhất định không phải là một viên đá bình thường. Nàng che mảnh vải Hoàng Kim Châu lên mặt, bên trái là Trầm Sát, bên phải là Đỗ Văn Hội và Tiểu Trù. Tử Vân Hồ thì tạm thời ở lại chỗ Lâu Hoan Thiên, nàng sợ ôm nó ra đây thì thân phận sẽ bị bại lộ.

"Đá Phượng Hoàng này rốt cuộc có gì đặc biệt?"

Trầm Sát còn chưa kịp mở miệng, thì không biết Triệu Vân từ đâu tới cắt ngang: "Đá Phượng Hoàng, khắc tinh của Thần Binh, ngươi chưa từng nghe sao?"

"Gì cơ?" Lâu Thất ngạc nhiên. Tiêu gia vừa xuất hiện Thần Binh thì nơi này lại xuất hiện khắc tinh của Thần Binh, nếu như đây không phải là cố ý thì ai tin được chứ?

Nhưng nếu như là cố ý thì mục đích của đối phương là gì?

"Thật ra cũng chỉ là một thứ bảo vệ tính mạng thôi, nếu như gặp phải Thần Binh, không còn cách nào chống đỡ thì đá Phượng Hoàng có thể cản lại một lần, đây cũng coi như bảo vệ được một cái mạng rồi." Trầm Sát chậm rãi nói: "Nhưng Triệu thiếu đông gia lại không biết được tác dụng khác của đá Phượng Hoàng..."

"Hả? Xin rửa tai lắng nghe..."

"Tránh cổ." Trầm Sát nặng nề nói ra hai chữ này. Lâu Thất nhìn hắn một cái. Nếu như đá Phượng Hoàng có tác dụng này thì có phải trước kia hắn cũng muốn đoạt được thứ này hay không?

Bên tai đột nhiên nghe thấy tiếng Trầm Sát truyền âm đến: "Ngay từ đầu, chúng ta tưởng rằng có thể giải cổ nên đã cho người đi tìm, nhưng về sau mới biết được thứ này chỉ có thể dùng trước khi bị trúng cổ mà thôi, có thể dùng nó để tránh cổ trong ba ngày. Đối với ta thì thứ này vô dụng..."

Lâu Thất khẽ gật đầu.

Triệu Vân lại hỏi: "Nếu như thứ này có thể tránh cổ thì người Nam Cương phải rất cần nó mới đúng." Người Nam Cương tuy là cao thủ dùng cổ, nhưng lúc nào cũng sợ xảy ra sai sót, bản thân mình sẽ bị cắn ngược lại. Chuyện này xảy ra rất nhiều đối với mấy người mới học về cổ trùng...

"Không sai, người Nam Cương rất muốn có thứ này, nhưng không phải vì tránh cổ mà là vì đá Phượng Hoàng có tác dụng thúc đẩy cổ trùng, khiến cho chúng càng ngoan ngoãn nghe lời hơn."

Triệu Vân bỗng cười một tiếng: "Đế Quân hình như rất am hiểu những chuyện liên quan đến cổ trùng nhỉ?"

Trầm Sát nghe thấy Triệu Vân cười trên nỗi đau của người khác, hắn cũng không tức giận, chỉ là hơi nhếch môi lên: "Nếu như Triệu thiếu đông gia muốn biết nhiều hơn thì bổn Đế Quân có thể giúp một tay..."

Giọng của bọn họ rất nhỏ, người khác nhìn vào còn tưởng mấy người này tình cảm rất tốt, nhưng không biết rằng hai vị này đang muốn động thủ với nhau một phen.

Bọn họ cuối cùng cũng chen được tới trước sạp hàng kia. Nói là sạp hàng, nhưng đây lại là một sạp hàng đặc biệt khiến cho người ta kinh ngạc.

Sạp được dựng ở ven hồ, gần năm mươi chiến thuyền hoa lớn được dùng dây thừng buộc lại với nhau, nhìn rất hoành tráng, không biết bọn họ tìm được ở đâu, dùng cách nào để vận chuyển tới Nặc Lạp thành này.

Mà chủ quán lại ngồi ở trên lan can đá ở cạnh hồ, ôm một bầu rượu, trên đùi đặt một hộp gỗ lớn, mặt đất để một giỏ trúc, phía trên có một tấm bảng, trên bảng viết "Mỗi người vượt ải nộp phí năm mươi lượng vàng, vượt qua ải thì lấy được đá Phượng Hoàng, thất bại thì mất năm mươi lượng, không trả lại lệ phí."

Một lần mà mất đến năm mươi lượng vàng sao? Đối với người bình thường hoặc gia đình bình thường thì năm mươi lượng vàng là con số không nhỏ, nhưng với những người tới đây hôm nay thì chẳng đáng là gì, cho nên trong giỏ trúc cao nửa người kia đã có hơn một nửa là vàng rồi.

"Nếu thật sự cả một đêm không có ai qua được thì đúng là người này kiếm được không ít vàng đâu." Lâu Thất liếc cái sọt kia một cái, trong lòng âm thầm bội phục.

"Trên thực tế thì cũng chưa có ai vượt qua được..." Bên cạnh có người nói tiếp một câu.

"Tỷ tỷ, chính là chỗ này, tỷ vào thử một lần đi, nhất định có thể vượt qua." Một giọng nói vội vàng truyền tới.

Lâu Thất quay đầu nhìn lại, thấy Tố Vân Tâm đang dẫn theo Tố Lưu Vân tới đây, Cảnh Dao cũng ở gần đó, mà ở bên kia thì Bắc Phù Dung cũng dẫn theo thị nữ đi tới.

Ồ? Náo nhiệt, thật sự rất náo nhiệt!

Lâu Thất nhíu mày, Triệu Vân lên tiếng hỏi: "Lại có âm mưu quỷ kế gì thế?"

Lâu Thất nháy mắt với hắn: "Âm mưu quỷ kế gì chứ? Ý của ta là nếu như các nàng đều tới vượt ải, thì chúng ta cũng thử xem, thêm bạn thêm vui mà!"

Trầm Sát thấy trong mắt nàng lóe lên tia sáng, trong lòng hắn cũng hiểu rõ ràng ý định của nàng. Những người kia đã đắc tội nàng, lần này lại cùng nhau đi tới, có lẽ trong lòng nàng đang rất vui vẻ kêu gào tới đây đi, tất cả mau tập hợp lại để cho ta đánh đi cũng nên...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui