Đế Vương Sủng Ái

Tố Lưu Vân thấy Trầm Sát và Lâu Thất, ánh mắt vô cùng bình tĩnh, còn mang theo chút ý cười. Thật ra nàng rất hi vọng Trầm Sát và Lâu Thất tiếp tục ở cùng phòng chữ Hồng với nàng, nhưng không ngờ Hội Hoa Lâu lại nhanh tay như vậy, nàng còn chưa kịp nói chuyện gì với Trầm Sát thì bọn họ đã trở về phòng chữ Kim rồi.

Hiện tại, đám người Bắc Phù Dung và Cảnh Dao vẫn chưa nhận ra Trầm Sát, nàng đương nhiên sẽ không chủ động làm bại lộ thân phận của hắn. Nữ nhân Bắc Phù Dung này rất giỏi tính kế, nếu như để nàng ta thấy được Trầm Sát đang ở địa bàn của Bắc Thương thì thật sự không ổn.

Về phần Cảnh Dao, từ trước đến giờ nàng chưa từng xem trọng, nhưng bên người Trầm Sát thiếu bớt đi một con ruồi thì nàng cũng rất vui lòng.

Lâu Thất dời mắt khỏi Bắc Phù Dung, thấy Tố Lưu Vân mỉm cười gật đầu với nàng, nàng cũng gật nhẹ đầu, coi như chào hỏi.

"Tiểu Lâu, một vài người quá mức trêu hoa ghẹo nguyệt, chẳng lẽ ngươi không nghĩ đến việc đổi sang một người có chỉ số an toàn cao hơn sao?" Lâu Thất đột nhiên nghe được âm thanh của Triệu Vân.

Nàng nhíu mày: "Người có chỉ số an toàn hơn đó là Triệu công tử sao? Còn nữa, Tiểu Lâu là xưng hô kiểu gì vậy?"

"Ngươi nói rõ ràng như thế khiến bổn công tử có chút ngại ngùng đó. Bây giờ gọi ngươi là Thất công tử thì không thích hợp lắm, gọi đó là nhũ danh của ngươi thì cũng không phải, chỉ là ta muốn gọi như thế thôi..." Triệu Vân lẩm bẩm mấy chữ "Tiểu Lâu" trong miệng, cảm thấy cũng không tệ lắm: "Về sau ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Lâu."

Dáng vẻ thấp giọng nói chuyện của bọn họ khiến cho Trầm Sát không vừa mắt. Hắn đưa tay kéo Lâu Thất về bên cạnh mình, lạnh lùng lườm Triệu Vân: "Hình như tháng trước Triệu thiếu đông gia đã đính ước với một vị hôn thê rồi nhỉ?"

Triệu Vân lập tức giật mình: "Sao ngươi biết?"

Nói xong, hắn lập tức thấy ánh mắt kinh ngạc của Lâu Thất nhìn về phía hắn, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác chua xót, loại cảm giác này khiến cho hắn có chút buồn bã.

Triệu Vân có cảm giác như hắn đã bỏ lỡ người quan trọng nhất trong cuộc đời mình.

Chỉ là lúc này hắn không hiểu rõ lắm. Về sau, mỗi lần nhớ lại thời khắc này, hắn luôn cảm thấy trong lòng chua xót, lúc đó hắn mới biết thì ra hắn đã bỏ lỡ mất người hắn yêu nhất.

Có vài người, bỏ lỡ một lần, chính là bỏ lỡ cả đời.

Đương nhiên, nhiều năm sau Triệu Vân mới hiểu được cảm giác này, khi đó Trầm Sát đã trở thành Đại Quốc Hoàng Đế nói cho hắn biết, hắn đã sớm không có cơ hội rồi.

"Triệu thiếu đông gia đính hôn rồi sao?" Lâu Thất cười cười, có chút hiếu kỳ: "Nhất định đối phương là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành!"

Triệu Vân lắc đầu: "Ta không biết, đây là do cha mẹ sắp đặt." Hắn đã dùng lí do kia để trốn tránh chuyện hôn nhân nhiều năm như vậy, đến tận tháng trước, trưởng bối trong nhà không để ý tới nguyện vọng của hắn nữa, hứa hôn một cô nương cho hắn. Lúc đó hắn có phản đối nhưng không được. Bây giờ hôn ước đã được định ra, hắn còn lưu luyến không rời đi theo Lâu Thất làm gì chứ? Triệu Vân đột nhiên cảm thấy hành động của mình quả thật vừa nực cười, vừa đáng buồn.

Lâu Thất cảm thấy tâm trạng của Triệu Vân trở nên sa sút, nhưng nàng không nghĩ ngợi quá nhiều, chỉ cho rằng hắn chưa từng gặp mặt nhà gái mà đã bị đính ước nên trong lòng có chút rối loạn mà thôi, vì vậy nàng còn khuyên hắn hai câu.

Triệu Vân đột nhiên mất hứng: "Ta đi một mình trước, nhiều người quá sẽ rất đông."

Nói xong, hắn liền lấy một thỏi vàng ra, ném vào trong giỏ trúc.

"Vị công tử này có phong thái rất được, tuy đeo mặt nạ nhưng vẫn quyến rũ vô cùng..." Triệu Vân vừa đi lên trước, trong đám người vây xem lập tức có người bàn tán, đa số là nữ tử.

"Ta muốn giúp hắn vượt ải!"

"Đồ háo sắc, người ta có quan hệ gì với ngươi chứ?"

"Ngươi có bệnh sao? Ta giúp hắn thì cũng đâu liên quan gì tới ngươi?"

Thấy mấy thiếu nữ bên kia bàn tán xôn xao, Lâu Thất không biết nói gì.

"Vị công tử này..." Chủ quán nhìn Triệu Vân nói: "Trong những chiếc thuyền hoa này có chín chiếc đèn hoa nhỏ, ngươi chỉ cần cầm năm chiếc đèn đi ra thì coi như vượt qua. Nhưng ta muốn nói rõ với ngươi trước, mấy chục chiếc thuyền hoa kia đều có lắp cơ quan, nguy hiểm vô cùng, sau khi đi vào cũng không có quy tắc gì, chỉ cần cầm đèn đi ra là được, còn nữa, trong đó sống hay chết đều dựa vào bản lĩnh của mình, nhiều người ở đây đều có thể làm chứng, đến lúc có chuyện gì thì cũng không thể trách ta được."

Dường như mỗi người đi vào đều được chủ quán dặn dò một đoạn lời thoại như vậy, cho nên nói tương đối trôi chảy.

Triệu Vân không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, sau đó tung người nhảy về phía thuyền hoa gần nhất, động tác vô cùng nhẹ nhàng, chỉ thấy tay áo khẽ phất lên, Triệu Vân đã im hơi lặng tiếng rơi xuống thuyền hoa.

Những thiếu nữ kia đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn hắn: "Ôi, đẹp trai quá!"

"Võ công của vị công tử này nhất định rất cao cường, xem ra hắn rất có hi vọng vượt qua ải..."

Đám người Bắc Phù Dung nghe thấy như thế thì sắc mặt hơi đổi. Các nàng đều muốn có đá Phượng Hoàng cho nên không thể người khác đoạt trước được.

"Công chúa có muốn trực tiếp hạ lệnh bắt hắn bán đá Phượng Hoàng cho hoàng thất chúng ta không?" Thị nữ nhẹ giọng nói bên tai Bắc Phù Dung.

Bắc Phù Dung chậm rãi lắc đầu nói: "Dám đứng trước cửa Hội Hoa Lầu dùng quyền thế ép người chính là hành động ngu xuẩn nhất!"

"Vậy thì làm sao bây giờ?"

"Chúng ta qua đó đi!" Bạch Tang Du nói xong, nhanh chóng tiến lên.

Lập tức có người nhận ra nàng.

"Là đại công chúa!"

Khóe miệng Bắc Phù Dung mỉm cười đắc ý, gật đầu với đám người vây xem: "Hôm nay bổn công chúa chỉ lấy thân phận một người bình thường đi dạo chợ đêm mà thôi. Hiện giờ có chút hứng thú với đá Phượng Hoàng nên đang tính toán vượt ải, hi vọng những người vượt ải hôm nay nương tay một chút, đừng đánh mặt ta nha!"

Lời này vừa dứt, cả đám người bỗng cười rộ lên.

"Đại công chúa yên tâm đi!"

"Đại công chúa thật thân thiện!"

Bắc Phù Dung lập tức thu được cả đống người hâm mộ. Nàng phất tay áo, tự tay ném mấy thỏi vàng vào trong giỏ trúc.

Lâu Thất nhíu mày, nhón chân lên, ghé vào tai Trầm Sát thì thầm: "Nhìn người ta đi, cái này gọi là lấy lòng quần chúng nhân dân đó, chàng có muốn học theo không?"

Gương mặt Trầm Sát sau lớp mặt nạ vàng kia vẫn lạnh như băng, bộ quần áo màu đỏ rực cũng không khiến cho nhiệt độ của hắn tăng thêm chút nào: "Không ai có thể đánh được vào mặt bổn Đế Quân."

Ý là hắn không cần thể hiện gì để lôi kéo người hâm mộ cả.

"Đại công chúa, đã lâu không gặp!" Ngay khi Bắc Phù Dung định dẫn thị nữ lên thuyền thì Tố Lưu Vân dẫn Tố Vân Tâm tiến lên.

Hai đại mỹ nhân nổi danh thiên hạ đứng cùng một chỗ, hình ảnh đó khiến cho rất nhiều nam nhân sáng mắt lên.

Bắc Phù Dung có khí chất đoan trang, có phong thái ung dung của hoàng thất, biểu hiện vừa rồi của nàng ta cũng khiến cho Lâu Thất cảm thấy nàng ta giống như mấy vị nữ doanh nhân thành đạt ở thời hiện đại, dáng vẻ vừa đứng đắn vừa trang nhã...

Có lẽ trong lòng Bắc Phù Dung, quốc gia đại sự quan trọng hơn chuyện tình cảm nam nữ, cho nên tuy nàng thích Trầm Sát, nhưng khi nghe được điều kiện tuyển phi của hắn thì nàng đã lập tức từ bỏ. Mà nàng cũng nhanh chóng lựa chọn quên đi chuyện đã từng đối đầu với bọn họ ở Băng Nguyên, còn chuẩn bị tìm cơ hội hợp tác với bọn họ nữa.

Tố Lưu Vân có khí chất thanh khiết, thoát tục, khiến cho người ta cảm thấy nàng giống như tiên nữ không nhiễm bụi trần, mỗi nụ cười đều mang theo sự dịu dàng gợi cảm, khiến người ta vui vẻ trong lòng, nghĩ rằng thì ra tiên nữ cũng sẽ thân thiện với bọn họ như vậy.

Bắc Phù Dung thả tin tức Thần Binh xuất thế ra ngoài, đương nhiên cũng đã chuẩn bị tâm lý sẽ có nhiều người tới đây, khi Tố Lưu Vân đi vào Nặc Lạp thành thì nàng đã biết rồi, cho nên bây giờ nàng cũng không có chút bất ngờ nào.

"Lưu Vân Tiên Tử tới Bắc Thương, đáng lẽ Phù Dung nên tận tình tiếp đãi mới đúng. Như vậy đi, chờ vượt ải xong, Phù Dung sẽ cùng Lưu Vân Tiên Tử uống một chén."

"Lưu Vân cung kính không bằng tuân mệnh. Mời công chúa đi trước!" Tố Lưu Vân bảo Tố Vân Tâm lấy ra hai thỏi vàng, sau đó nói với Bắc Phù Dung.

"Lưu Vân Tiên Tử, hai người đều lên thuyền sao?" Bắc Phù Dung nhìn lướt qua Tố Vân Tâm.

"Đúng vậy, lần này Lưu Vân muốn dẫn theo đường muội đi ra ngoài rèn luyện..."

Hai bên liếc nhìn nhau, mỉm cười ẩn ý.

Lâu Thất nhìn đến đây, hai mắt khẽ híp lại. Nàng không tin hai người bọn họ lại không có tính toán gì với đối phương. Chỉ là thấy Tố Vân Tâm kia cũng muốn đi vào vượt ải thì nàng thấy hơi kì lạ, chẳng lẽ bản lĩnh của nàng ta cũng không tệ?

"Trầm Vân Sơn vốn không có sở trường về cơ quan, Tố Vân Tâm lại nói nàng ta không có chút hiểu biết nào về cơ quan, nàng tin không?" Trong lòng nàng đột nhiên rõ ràng. Lúc trước, nửa đường có một người thần bí sắp đặt cơ quan cho nàng, Trầm Sát đã nói đó là người của Trầm Vân Sơn. Sau đó nàng gặp gỡ Tố Lưu Vân thì nàng cũng không thích nàng ta, vì biểu hiện của nàng ta quá giả tạo. Rõ ràng nàng ta ghen ghét nàng nhưng lại tỏ ra rất muốn thân cận, đồng thời còn cố tình nhắc đến chuyện năm đó nàng ta và Trầm Sát lên thuyền hoa trong cơn mưa gì gì đó để kích thích nàng, lại còn cố làm ra vẻ hào phóng, rốt cuộc nàng ta có biết mệt hay không?

Nhưng nàng thật sự không nhận ra Tố Lưu Vân có sát tâm với nàng, trừ phi nàng ta đã che giấu quá tốt. Tố Vân Tâm thì khác, nàng cảm thấy nàng ta có chút gì đó không ổn.

Trầm Sát đột nhiên nói: "Còn nhớ bổn Đế Quân đã nói với nàng về giao dịch với Tố Lưu Vân không?"

Thốn U Quả?

Sao nàng lại không nhớ chứ? Chỉ là nàng chưa có cơ hội hỏi lại hắn mà thôi!

Trầm Sát nói: "Tố Lưu Vân nói nàng ta muốn lấy Thốn U Quả đó đưa cho Tố Vân Tâm."

Lâu Thất khẽ giật mình.

Nàng còn chưa kịp suy nghĩ thì âm thanh Cảnh Dao từ đằng xa đã vang lên: "Đại công chúa, Lưu Vân Tiên Tử, hay là đi cùng ta đi?"

Ba người đều là mỹ nhân, gương mặt xinh đẹp, giọng nói ngọt ngào, dáng người gợi cảm, lại rất nổi danh. Ba người đứng chung một chỗ đã tạo thành một hình ảnh đẹp không cách nào diễn ta được, khiến người ta phải mở to mắt mà nhìn, không dám chớp lấy một cái, sợ bỏ lỡ cảnh đẹp.

Cảnh Dao vừa xuất hiện, đám người vây xem xung quanh lập tức xôn xao: "Cảnh Dao cô nương của Bích Tiên Môn cũng tới sao?"

"Lần này đúng là được mở rộng tầm mắt, nhiều mỹ nhân đứng đầu thiên hạ như vậy, nếu đánh nhau thì có kéo tóc xé quần áo không nhỉ?"

Lời vừa dứt, mọi người đều cảm thấy người này thật hèn hạ, bỉ ổi.

Có người đang định cười nhạo hắn ta không biết sống chết thì chủ quán lại lên tiếng: "Có nhiều người vượt ải, nhưng bên trong chỉ có chín ngọn đèn, mà đoạt được năm ngọn mới tính là thắng, có lẽ các ngươi phải tranh đấu cùng người khác nữa. Kết đồng minh cũng được thôi, một viên đá Phượng Hoàng sẽ chia thành ba phần vậy!"

Tiếng nói của hắn vừa dứt, có người không nhịn được kêu lên: "Đá Phượng Hoàng quá nhỏ, đã không có uy lực gì rồi lại còn chia làm ba phần sao?"

Chủ quán cũng không tức giận, nhún vai tỏ vẻ vô tội: "Vậy thì không còn cách nào khác rồi, dù sao cuối cùng cũng chỉ có một kết quả mà thôi. Đá Phượng Hoàng chỉ có một, các ngươi có kết đồng minh hay không thì tùy..."

Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.

Ánh mắt Lâu Thất khẽ động, để Trầm Sát che chắn, nàng lui ra sau mấy bước, giơ tay làm thủ thế, rất nhanh đã có một tên thị vệ áo trắng chạy đến bên người nàng.

"Tiểu Thất lầu chủ có gì phân phó?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui