Đế Vương Sủng Ái

Lâu Thất quả thực rất tò mò không biết Tố Vân Tâm sẽ lấy ra chứng cứ thế nào.

Tố Vân Tâm nhìn bộ dáng không chút lo âu của nàng, lòng lại càng hận hơn. Cô ta không dám hận Tố Lưu Vân, cũng ghét Trầm Sát, hận Lâu Thất. Cô ta cho rằng Tố Lưu Vân đã cướp đi cơ hội bái sư ở Trầm Thiên Sơn của mình, nếu như không có Tố Lưu Vân, hiện giờ người mang mỹ danh khắp thiên hạ chính là mình rồi, hơn nữa cô cũng sẽ được thế nhân ghép đôi với Trầm Sát. Cô ta vốn là người xứng với một Đế Vương.

Mà Trầm Sát cũng chẳng tốt, cũng không đúng, tại sao hắn lại nguyên khiến thế nhân cho rằng, Tố Lưu Tâm xứng với hắn, có thể làm hậu của hắn chứ? Hắn nên nhìn thấu được bộ mặt thật của Tố Lưu Tâm mới phải!

Còn về Lâu Thất, cô ta đã ngầm tranh đấu với Tố Lưu Vân biết bao năm, chẳng đoạt được thứ gì, Lâu Thất dựa vào đâu mà vừa tới đã có được sự sủng ái của Trầm Sát chứ? Nàng ta là cái thá gì?

Dù sao, cô ta muốn kéo cả ba người này xuống đất, giẫm đạp lên, không ai được tốt đẹp cả.

Chuyện tối nay, chẳng phải chính là một mũi tên trúng ba con chim sao?

Lâu Thất là một nữ nhân rắn rết lòng lang dạ sói đả thương thị nữ của cô ta.

Tố Lưu Vân làm bộ thanh tân trong sáng, thực ra cũng lén giẫm đạp lên đường muội, tiện nhân dám đuổi theo dính lấy nam nhân.

Còn Trầm Sát, đó là một tên ngu ngốc, vậy mà lại có quan hệ với hai nữ nhân như vậy.

"Ngươi cho là ta không có chứng cứ ư?" Tố Vân Tâm rút từ trong tay áo ra một mảnh vải nhỏ, giơ cao cánh tay khiến người ta nhìn thấy rõ miếng vải trong tay ả. "Đã nhìn thấy chưa? Đây là miếng vải mà khi cô ta hạ thủ với thị nữ của ta, nàng ấy đã xé được miếng vải này từ váy độc nữ kia! Ngươi dám đứng ra để đối chứng không?"

"Không phải đối chứng, là của ta." Lâu Thất còn tưởng rằng cô ta sẽ lôi được chứng cứ gì ra, hóa ra là thứ này. Khi cô ta vừa lấy ra nàng đã nghĩ tới, lúc đó khi nàng đang ở khoang ngầm nơi đáy thuyền đó, muốn rời đi thì dường như vạt váy bị thứ gì đó móc lại, thế nhưng nàng cũng chẳng chú ý nhiều.

Có lẽ sau đó Tố Vân Tâm tới nơi ấy, sờ mó phải cơ quan, khiến cho thị nữ bị thương, ả ta nhìn thấy miếng vải này liền nghĩ ra chiêu này.

Có điều, nàng thực sự không hiểu, đổ vấy cho nàng như vậy để làm gì chứ?

"... Ngươi thừa nhận rồi sao?!" Tố Vân Tâm vốn tưởng nàng ta sẽ chối cãi một hồi, không ngờ rằng nàng vậy mà lại chẳng thèm nghĩ thẳng thắn thừa nhận luôn!

"Đúng vậy, khi ta vượt ải không cẩn thận bị thứ gì đó móc vào váy, có cái gì mà không thừa nhận được chứ? Trái lại là ngươi ấy, nhặt vừa một mảnh vải lên là muốn cắn loạn người khác, Lưu Vân tiên tử sao có thể thả ngươi ra nhỉ? Có cần ta tặng ngươi một cái vòng, cái loại mà gắn thêm xích sắt ấy, sau khi đeo vào thì kéo mau về nhà không?"

Có người nghe không hiểu lời của Lâu Thất, những người nghe hiểu cũng chẳng dám nói gì lung tung, ấy là người của Trầm Vân Sơn đó, bọn họ nào dám chọc vào chứ? Lâu Hoan Thiên thông minh lúc này lại đạp vào mông người hầu áo xanh đứng cạnh mình một cái.

Ngu xuẩn, mau nói gì giúp ích đi!

Người hầu áo xanh đó vốn là người thu tiền cược, vô cùng lanh lợi, bị hắn đạp như vậy liền cười ha ha nói, "Ha ha, Đế Phi chẳng phải là coi muội muội của Lưu Vân tiên tử thành chó bị xích rồi sao?"

Lời vừa dứt, Lâu Hoan Thiên lại đạp hắn ra, người ta quay đầu lại cũng chẳng biết là ai vừa nói.

Lâu Thất phì cười.

Người khác thì không thấy, nhưng nàng thì lại thấy rất rõ.

Tố Vân Tâm tức tới mức lại muốn nói gì, đã bị Lâu Thất cắt lời, "Ta còn phải đợi để lấy tiền cược đây, không có thời gian phí lời với ngươi đâu. Ngươi nói mảnh vải này do thị nữ của ngươi xé ra lúc ta đang hành hạ nàng ấy sao?"

Nàng cúi đầu nhìn lại vạt váy mình, giễu cợt mà hỏi, "Không biết lúc đó động tác của vị thị nữ nhà Tố cô nương như thế nào? Quỳ trên đất sao? Cứ cho là quỳ trên đất đi, nếu như ta muốn hại nàng ấy, nàng ấy phải bò lên vật lộn với ta mới phải, xé vạt váy của ta làm chi? Trước đây ta có nuôi một con chó rất thích làm những chuyện này, thường là vào lúc ta muốn rời đi, nó sẽ không nỡ rời xa mà cắn vạt váy của ta."

Mọi người không kìm được mà cười rộ lên.

Không sai, vị trí bị xé của vạt váy này quá mức kỳ lạ, vừa khéo ở nơi thấp nhất của vạt váy.

Lâu Thất lại nói, "Còn nữa, nếu như thực sự là dùng tay để xé, sẽ không thể móc ra một mảnh vải nhỏ như vậy được, sao lại chỉ có một mảnh chứ. Ừm, ngươi muốn nói là có thể lúc đó nàng ấy dùng hai ngón tay móc ra, vậy phiền ngươi hãy lấy váy của Lưu Vân tiên tử thử một chút, sao ngươi có thể dùng tay móc xé ra một mảnh vải nhỏ đến vậy."

Đây vốn là điều vô nghĩa biết không hả?

"Còn một điều nữa, ta vật lộn với thị nữ của ngươi ư? Động cơ là gì? Mục đích là sao? Những điều này tạm thời không nói đến nhé, nếu như ta thực sự muốn động tay với nàng ta, giờ nàng ta còn có thể sống được chắc?" Lâu Thất nói xong lại khẽ giậm một châm xuống đất.

Mọi người không nhìn thấy được nàng dùng lực ra sao, dưới chân nàng, đá xanh lót trên mặt đất lại vỡ vụn thành một mảnh lớn.

Quần chúng vậy xem hít một hơi lạnh. Quả thực không ngờ nội lực của vị Đế Phi Phá Vực này lại sâu đến nhường kia! Nàng ta mới có bao nhiêu đâu chứ! Tu vi nội công này quả thực quá mức dọa người!

Bắc Phù Dung lướt mắt qua. Nếu nói Lâu Thất không dùng Thạch Tủy ngàn năm cô ta tuyệt không tin! Thế nhưng giờ chuyện cũng đã qua lâu rồi, lại nói Thạch Tủy ngàn năm có tác dụng gì chứ? Người ta sớm đã uống hết cả rồi, nếu lại nhắc tới, trái lại làm ảnh hưởng tới mối quan hệ của song phương.

Dù sao cô ta cũng chẳng tin lời của Tố Vân Tâm, Lâu Thất việc gì phải ra tay với thị nữ kia tới vậy chứ. Nếu như ngươi nói thị nữ kia chọc giận Trầm Sát, hắn còn có thể ra tay, thế nhưng sẽ không đả thương thành bộ dáng này.

Tố Vân Tâm vốn không hề nghĩ tới việc Lâu Thất không hoảng cũng chẳng loạn, trong tình huống này mà còn có thể nói vài câu rõ ràng tới vậy, ngay lập tức bị nghẹn lại.

Tố Lưu Tâm đang muốn nói, than chủ bị người ta bỏ quên từ nãy đến giờ lại mở miệng, "Vị thị nữ kia động phải một cơ quan ở trong, bị lửa làm bị thương, sau thì có lẽ là không được xử lý tốt, bị ai đó không cẩn thận lột một tầng da xuống. Miệng vết thương kiểu này là do lửa tạo thành." Ngừng lại một chút, hắn lại bổ sung một câu, "Nơi có đặt cơ quan là nơi đặt bảo vật của tộc ta, do một vị trưởng lão đã mất của chúng ta trông coi, nếu không nảy lòng tham thì sẽ không chạm vào cơ quan đó."

Ý là, các ngươi đã nổi lòng tham với bảo vật của tộc ta, bị thương còn trách ai?

Tố Vân Tâm thiếu chút nữa thổ huyết!

Đại gia!

Nếu ngươi đã biết, sao không nói sớm hơn?

Lâu Thất cũng quét mắt nhìn hắn một cái, bĩu môi. Ngươi đó, nói rõ sớm chút không được sao? Lãng phí nước bọt của nàng.

Tố Lưu Vân không kìm được mà nghiến răng, mau chóng đưa tay ra điểm huyệt ngủ của Tố Vân Tâm, ra hiệu cho thị nữ của mình đỡ họ dậy, dịu dàng nói với Lâu Thất, "Từ nhỏ muội muội ta đã bị chiều hư, giờ Lưu Vân thay muội ấy thỉnh tội Lâu cô nương, Lưu Vân sẽ đưa muội muội về Trầm Vân Sơn, phạt giam nàng ba năm, sẽ không cho xuống núi nữa. Lâu cô nương có thể nể tình muội muội tuổi nhỏ mà tha cho nàng một lần không?"

Tuy cô ta nói với Lâu Thất, nhưng ánh mắt lại tràn đầy hơi nước nhìn về phía Trầm Sát.

Trầm Sát lạnh lùng nói, "Cứ mở miệng ra lại nói Lâu cô nương là sao? Đây là Đế Phi của bổn Đế Quân."

Lâu Thất không nén nổi mà cười, trước kia vị này còn giữ chút mặt mũi cho Tố Lưu Vân, có lẽ trước đây bọn họ đúng là có giao tình với nhau, thế nhưng vị này lại có tính thù dai nhỏ mọn, e rằng chút giao tình đó giờ cũng chẳng còn nữa rồi.

Sắc mặt Tố Lưu Vân khẽ tái nhợt, trong mắt còn có chút đau thương. Thế nhưng Trầm Sát lại bước qua vài bước, nói: "Nữ nhân của bổn Đế Quân, ngươi cho là chó mèo nào cũng có thể chạy tới mắng một trận, sau đó chỉ cần xin lỗi một lời là không có chuyện gì nữa sao?"

Vừa dứt lời, cũng chưa ai thấy hắn động thủ, Tố Vân Tâm và thị nữ đang hôn mê của ả ta đã bị hất bay ra ngoài, rơi vào hồ nước ùm ùm hai tiếng.

Người xung quanh đều không khống chế nổi mà kinh ngạc thốt lên.

Hai người đó, một thì bị điểm huyệt ngủ, một thì còn đang hôn mê mà, cứ rơi vào trong hồ như vậy, chẳng phải là chìm hẳn xuống đáy luôn rồi sao...

Tố Lưu Vân giật giật khóe mắt, trong mắt là bộ dáng Trầm Sát mang sát khí dày đặc.

Thế nhưng cô ta lại không thể trơ mắt nhìn, bằng không, người trong thiên hạ chẳng biết sẽ đồn đại về cô ta ra sao, Tố Vân Tâm cô ta nuông chiều mấy năm nay, mặc ả làm loạn, xử lý rắc rối cho ả ta, chính là vì muốn đắp nặn nên hình tượng biết ơn báo đáp này, giờ nếu như nhìn ả ta sắp mất mạng mà còn không cứu, chắc chắn sẽ bị người ta nói là vì nam nhân mà bỏ mặc muội muội.

Vì vậy Tố Lưu Tâm liền nghiến răng, hô to, "Còn ngây ra đấy làm gì, mau đi cứu người!" Bọn họ đi ra ngoài tất nhiên không thể chỉ đem theo một hai thị nữ, cũng dắt theo chẳng ít đệ tử của Trầm Vân Sơn.

Trầm Sát giương khóe mắt, liền đứng ở đó, "Cứu người? Có thể thôi, mười tức sau bổn Đế Quân sẽ để các ngươi cứu."

Mười tức sau!

Vậy thì hai người đó đã đang chìm xuống rồi, nếu lại thêm mười tức nữa, cứu được người lên cũng chẳng biết có còn sống được hay không.

"Đế Quân không thể nể mặt Lưu Vân được sao?" Tố Lưu Vân nghiến răng.

Trầm Sát liếc cô ta, "Ngươi là cái thá gì chứ?"

Hắn vốn cũng muốn nể mặt cô ta, là nể mặt. Thế nhưng muội muội của cô ta lại sỉ nhục Thất Thất như vậy, theo thói quen hắn cũng giết luôn.

Quả thực lời này vô cùng làm tổn thương trái tim người khác, nói với một nam tử chưa chắc đã chịu được, huống hồ gì là một nữ tử? Còn là một nữ tử thường được tôn ở trên cao nữa.

Tố Lưu Vân thiếu chút nữa phun một búng máu ra. Cô ta nắm tay thật chặt, móng tay bấm thành vài vết sâu trong lòng bàn tay, thế nhưng cô ta biết, cứng rắn đánh nhau cũng không thể lướt qua hắn mà cứu người trong vòng mười tức được. Vì vậy chỉ có thể chảy đầy mồ hôi lạnh nhìn chằm chằm mặt hồ, đợi đúng mười tức.

Mười lần hít thở, bình thường thì rất ngắn, thế nhưng giờ lại khiến người ta cảm thấy dài lê thê.

Bắc Phù Dung chỉ cúi đầu, Tố Lưu Vân trong lòng lạnh lẽo, biết rằng giờ mình không thể làm lộn lên với Trầm Sát. Phía Cảnh Dao, từ khi nhìn thấy Trầm Sát sớm đã ngây cả ra rồi, hoàn toàn không nói lời nào.

Những người khác, ai dám chống lại Trầm Sát đây?

Chỉ nhìn hắn lạnh lùng vô tình ném thẳng người ta xuống hồ, còn ai dám lên chịu chết chứ?

Mười tức cuối cùng cũng qua, Tố Lưu Vân liền hạ lệnh cứu người, ngay lập tức, đệ tự của Trầm Vân Sơn đều nhảy xuống hồ.

Dù có thế nào đi chăng nữa, mặt mũi của Trầm Vân Sơn, đêm nay đã bị tàn nhẫn mà rớt xuống rồi.

Lúc này, than chủ kia mới tiến lên nói, "Là các ngươi phá đại trận của ta sao? Nào nào nào, mau tới lĩnh đá Phượng Hoàng của các ngươi đi!"

Người xung quanh lại kinh ngạc hẳn lên.

Người thắng cược là bọn họ?

Có người ngay tức khắc khóc thét lên, "Vậy là chúng ta thua rồi sao?"

Bọn họ có thể kháng nghị được sao? Nếu như không phải hai vị này dùng thân phận giả, sao bọn họ có thể không cược cho hai vị đó chứ?

Hội Hoa Lầu có lời rồi, "Nguyện cược thua, không có ai quy định là phải báo thân phận thật cả."

Thổ huyết, thổ huyết.

"Hai vị này mới qua đây nói chuyện, là khách của phòng chữ vàng, có thể tới phòng chữ vàng nói chuyện không?" Thân chủ kia ôm lấy đồ cười mỉm với Lâu Thất.

Lâu Thất nhìn hắn một cái, biết rằng hắn chắc chắn sẽ không giao đá Phượng Hoàng một cách đơn giản như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui