Đế Vương Sủng Ái

Lâu Thất chỉ cảm thấy trên mặt có một ít hơi lạnh, những thứ này vốn là sương mù, hơn nữa lại còn là sương mù nồng đậm hơi nước. Dưới chân nàng mềm nhũn, rõ ràng cỏ ở nơi mềm và dày hơn phía ngoài rất nhiều, bởi nàng có cảm tưởng như đang bước trên một tấm thảm dày vậy.

Trầm Sát nắm chặt tay nàng, tầm nhìn ở đây rất gần, còn khó nhìn được tình hình chung quanh, không ai biết cấm địa này lớn tới mức nào nhưng một nhà bốn người của Thạch Minh Cơ kia đã mất tích nhiều ngày rồi, nếu không phải đã chết, thì chứng tỏ bên trong này thật sự rất lớn, hoặc có cơ quan vây khốn bọn họ, nếu như bọn họ tản ra thì không được tốt lắm.

Lần này bọn họ chỉ dẫn theo Nguyệt, Trần Thập, và Lâu Tín. Đám người Đồ Bôn và Tiểu Trù ở lại bên ngoài. Tử Vân Hồ từ sau khi chạy ra ngoài đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

"Cô nương, thật ra ta có điều không hiểu." Trần Thập theo sát Lâu Thất: "Trong này nguy hiểm như vậy, vì sao Thạch Minh Cơ lại dẫn cả vợ con và người cha già của hắn vào đây?"

Theo lời của tộc trưởng, cha Thạch Minh Cơ và con của hắn ta đều có thiên phú của Tộc Long Dẫn. Nhưng một người tuổi trên năm mươi, một người mới ba, bốn tuổi, mà vợ của Thạch Minh Cơ lại không biết võ công, cũng không am hiểu trận pháp, nghe nói nàng ta chỉ có trực giác khá nhạy cảm mà thôi, hiện giờ lại đang có thai nữa.

Thạch Minh Cơ có võ công, cũng biết một chút về trận pháp, từ nhỏ đã may mắn, nhưng việc hắn dẫn cả vợ con và cha già đi vào nơi này mạo hiểm quả thật khiến người ta khó hiểu.

Lâu Thất nói: "Tìm được bọn họ là biết!"

Lúc này, đằng sau đột nhiên truyền đến tiếng của Lư Đại Lực: "Cô nương, mọi người ở đâu?"

Lâu Thất kinh ngạc: "Sao Lư Đại Lực lại tới đây?" Lâu Thất kéo Trầm Sát dừng lại, kết một Thanh Phong Quyết nho nhỏ, thổi tan sương mù trước mắt. Hiện giờ nàng sử dụng Thanh Phong Quyết càng lúc càng thuần thục, chỉ một quyết chú nho nhỏ như thế cũng không hao tốn bao nhiêu nội lực.

Sau khi sương mù bị thổi tan, bọn họ thấy Lư Đại Lực ôm Tử Vân Hồ nhanh chóng đi tới. Dáng người Lư Đại Lực rất cao lớn, Tử Vân Hồ núp trong lòng hắn trông có vẻ khá nhỏ bé.

"Đế Quân, cô nương, có thể đuổi kịp mọi người rồi!"

Lư Đại Lực vui vẻ chạy tới, Tử Vân Hồ kêu lên hai tiếng, nhanh chóng nhảy vào ngực Lâu Thất.

"Lư Đại Lực, ngươi tới đây làm gì?" Lâu Tín đập một cái vào vai hắn.

Lư Đại Lực cười ha hả nói: "Lúc đầu tôi muốn đến tìm Tiểu Cẩm, thấy U U định chạy vào, tôi sợ nó chạy mất nên tranh thủ mang nó đi cùng..."

"Tìm Tiểu Cẩm sao?" Lâu Tín nháy mắt với hắn: "Không phải ngươi nhìn trúng Thạch Tiểu Cẩm rồi chứ?"

"Nhìn trúng nàng thì sao? Ta rất thích nàng, nàng rất xinh đẹp!" Lư Đại Lực lớn tiếng nói: "Tiểu Cẩm là cháu gái của tộc trưởng, để ta trở về sẽ hỏi xem lão tộc trưởng có muốn gả Tiểu Cẩm cho ta không?"

Mọi người cười rộ lên.

Thạch Tiểu Cẩm đúng là rất xinh đẹp, nhưng người ta là tiểu cô nương xinh xắn như vậy, đứng cạnh một người to lớn thô kệch như Lư Đại Lực chẳng phải quá chênh lệch sao?

Lâu Thất tưởng tượng đến hình ảnh đó, không khỏi nghĩ đến người đẹp và King Kong, trong lòng khẽ run một cái.

Lâu Tín cười nói: "Nhìn ngươi như thế này, ta e Tiểu Cẩm cô nương chịu không nổi đâu."

Vốn chỉ là thấy Lư Đại Lực khá khờ khạo nên muốn trêu đùa hắn một chút mà thôi, không ngờ Lư Đại Lực lại không phục: "Đế Quân cũng cao hơn cô nương nhiều, sao cô nương lại chịu được?"

Mọi người im lặng, toát mồ hôi hột.

Lâu Tín cảm thấy sợ hãi tên ngốc trước mặt...

Sau đó, Lâu Thất thấy ánh mắt Đế Quân nhìn nàng từ đầu đến chân, không bỏ sót một chút nào.

Sao nàng có cảm giác có chút gian xảo thế nhỉ?

Trầm Sát cao hơn mét tám, nàng chỉ gần mét bảy, cách nhau chưa tới hai mươi phân, nhưng Lư Đại Lực và Thạch Tiểu Cẩm lại là khoảng cách giữa một mét năm mấy và hai mét, sao có thể so với bọn họ chứ?

Lâu Thất trừng mắt nhìn Trầm Sát, nàng rất muốn hỏi, thể diện của chàng đâu rồi? Chàng còn cần thể diện không vậy?

Nguyệt và Trần Thập, Lâu Tín khi nghe thấy lời nói kia của Lư Đại Lực đã sớm lui ra xa. Có vài chuyện bọn họ không nên nghe thì tốt hơn...

Trải qua lần này, Lâu Tín không dám tùy tiện trêu Lư Đại Lực nữa, nếu không cô nương sẽ lườm hắn tới chết mất!

Thanh Phong Quyết chỉ có thể thổi tan một phần sương mù, lát sau, sương mù lại tụ lại, nhưng mỗi lần đi được một đoạn thì Lâu Thất sẽ lại làm một cái Thanh Phong Quyết, để cho mọi người thấy rõ cảnh vật trước mặt.

Nếu như không có Trầm Sát ở bên cạnh thì e rằng nàng không dám dùng Thanh Phong Quyết bừa bãi như thế, tuy một lần làm Thanh Phong Quyết không tiêu hao bao nhiêu nội lực nhưng cũng dùng liên tục như vậy thì ai cũng không chịu nổi...

Dưới chân là cỏ xanh, nhìn như một tấm thảm không có điểm dừng vậy. Có lẽ bởi vì vừa bước vào thì đã có tấm thảm xanh này rồi, bọn họ cứ đi vào trong nên cũng không để ý. Đến tận khi Tử Vân Hồ ở trong ngực Lâu Thất đột nhiên xù lông nhìn về phía mặt đất thì Lâu Thất mới phát hiện cỏ xanh đã không còn nữa, dưới chân bọn họ chỉ còn lại đất bùn màu nâu mà thôi.

"Hết sương mù rồi." Lư Đại Lực vui vẻ kêu lên. Đi trong sương mù lâu như vậy khiến cho hắn kìm chế đến sắp phát điên mất, giờ thì tốt rồi, không còn sương mù nữa. Chỉ là mọi người không kịp để ý tới cảnh vật xung quanh thì đã bị U U thu hút sự chú ý.

"U U, ngươi phát hiện gì rồi?" Lâu Thất biết Tử Vân Hồ có linh tính rất mạnh, mà giác quan của động vật lại nhạy bén hơn con người. Hẳn là Tử Vân Hồ đã phát hiện ra điều gì không ổn cho nên mới xù lông.

"Ô ô..." Chân trước U U úp lên tay của nàng, dường như muốn chỉ xuống dưới đất.

"Trong đất có gì sao?" Trầm Sát trầm giọng nói: "Dựa vào, đừng tản ra."

Mọi người lập tức nhích lại gần, rút kiếm, sẵn sàng nghênh đón kẻ địch.

Lư Đại Lực đột nhiên khom lưng xuống gạt chút bùn đất ra, rút một vật chôn dưới đất lên, đưa tới trước mặt Lâu Thất: "Cô nương nhìn xem, đây là gì?"

Đó là một mảnh gỗ, kết hợp với trúc làm thành hình cái trống.

"Đây là đồ chơi của con trai Thạch Minh Cơ!" Lâu Thất thấy trên cái trống kia khắc một chữ "Phi" nho nhỏ, nghe lão tộc trưởng nói, con trai của Thạch Minh Cơ tên là Thạch Phi. Bọn họ đã rời khỏi thế tục, đồ chơi cho trẻ con đều là trưởng bối trong nhà tự tay làm, hơn nữa, cha của Thạch Minh Cơ cũng là một cao thủ trong việc làm mấy món đồ chơi này.

Điều này chứng tỏ mấy người kia đã từng đi qua đây...

Nhưng Lâu Thất lại phát hiện một chuyện rất kì lạ.

Nàng ôm Tử Vân Hồ, cúi đầu cẩn thận xem xét, sắc mặt nghiêm trọng: "Nơi này ngoại trừ dấu chân của chúng ta thì không có người khác."

Những người còn lại nghe vậy đều giật mình.

Nhìn tình trạng đất đai ẩm ướt như vậy cũng có thể thấy mấy ngày nay nơi này không có mưa, mà mảnh đất này nhìn rất xốp, ít nhất thì vết chân của bọn họ đều được in rõ ràng, nhưng đúng là không còn vết chân của người nào khác. Khi Lư Đại Lực tìm được cái trống thì khu vực quanh đó cũng chỉ có vết chân của hắn.

Thật sự giống như vật này tự nhiên xuất hiện ở đây vậy.

Trầm Sát đột nhiên ngẩng đầu: "Đồ vật là từ phía trên rơi xuống."

"Phía trên sao?" Mọi người cũng ngẩng đầu theo, thấy sắc trời âm u, mây mù dày đặc, giống như chen chúc trên bầu trời vậy.

Rõ ràng khi bọn họ tiến vào cấm địa này thì bầu trời rất sáng sửa, thậm chí còn có ánh nắng.

"Là bầu trời thôi mà, có gì đâu?"

"Chim! Hẳn là chim lớn!" Khi bọn họ nói chuyện thì Nguyệt kiểm tra mặt đất, phát hiện một chút phân chim.

Lâu Thất có chút kinh ngạc, bởi vì trong đầu nàng đột nhiên nảy ra một suy đoán kì lạ.

"Dù là chim gì thì nó cũng sẽ không có hứng thú với đồ chơi trẻ em, cho nên nó sẽ không quắp hoặc tha thứ đồ này tới đây, mà là..."

Trầm Sát tiếp tục nói: "Con chim lớn này đã bắt đứa bé đi, đồ chơi này rơi từ trong tay đứa bé xuống..."

Mọi người lập tức kinh hãi. Con chim có thể quắp được đứa bé ba, bốn tuổi, nhất định là không nhỏ chút nào. Hơn nữa, điều đáng sợ nhất chính là vì sao chim này lại bắt người?

"Nếu như đám người Thạch Minh Cơ không có chuyện gì thì khi thấy con của mình bị chim lớn bắt đi sẽ điên cuồng đuổi theo. Bây giờ chúng ta phải xem con chim đó đã bay đi hướng nào, cho dù thế nào cũng phải tìm được nó, xem đứa bé còn sống hay không?" Điều đầu tiên Lâu Thất lựa chọn chính là cứu đứa bé.

"Nhưng sao đoán được phương hướng của con chim đó?" Lâu Tín cảm thấy có chút khó khăn.

Lâu Thất cúi đầu suy nghĩ, chỉ đáp lại hắn một câu: "Dựa vào hướng gió, lực của gió, trạng thái cái trống này lúc cắm trên mặt đất, thậm chí phải dùng hình dạng phân chim để suy đoán..."

Vừa nói, nàng vừa tính toán sức gió, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt kinh ngạc và khâm phục của những người khác với mình.

Lực chú ý của Trầm Sát cũng dừng trên người nàng.

Bọn họ phát hiện cái trống này, phát hiện chim lớn và manh mối kia nên đã quên mất việc Tử Vân Hồ đột nhiên xù lông, chỉ tay xuống mặt đất.

Mấy người Trần Thập cũng giúp tìm lông chim hoặc phân chim đến, mấy người khác vô thức tản ra xa, Lư Đại Lực càng đi xa hơn.

"Chim đó hẳn là bay về hướng bên kia. Lư Đại Lực, ngươi làm gì vậy?" Lâu Thất đang chỉ tay về một hướng, đúng lúc Lư Đại Lực ở đó. Bọn họ nhìn qua thì thấy Lư Đại Lực đang quỳ trên mặt đất.

Đang bình thường, quỳ xuống làm gì vậy?

"Cô nương, ta đi qua nhìn thử." Lâu Tín cách Lư Đại Lực gần nhất, vì vậy hắn lập tức đi qua.

"Ô ô..."

Tử Vân Hồ đột nhiên kêu lên, lập tức nhảy từ trong ngực Lâu Thất lên vai nàng.

Khi nó kêu lên, Lâu Thất lập tức nhớ tới việc lúc trước, nàng giật mình, lên tiếng gọi Lâu Tín lại. Tuy không biết chuyện gì xảy ra nhưng trong lòng nàng có dự cảm không tốt...

Chỉ là, Lâu Tín không để ý tới tiếng gọi của nàng nữa.

Bởi vì lúc này hắn cảm thấy dưới chân có vật gì đó vây quanh, hắn cúi đầu nhìn xuống, nhưng lại không nhìn thấy gì, tiếp tục đi về phía trước...

Lúc này, hắn thấy được tình trạng của Lư Đại Lực.

"Khốn kiếp!" Lâu Tín không kìm chế nổi bản thân, văng tục một tiếng. Đôi mắt kinh hãi của hắn trừng lớn. Đó là thứ gì vậy? Ai nói cho hắn biết đi, có phải hắn hoa mắt rồi không?

Lúc này, dưới chân hắn bỗng có cảm giác kì lạ. Hắn vừa nhìn về phía Lư Đại Lực, vừa vô thức cúi đầu xuống nhìn dưới chân mình.

"Lâu Tín, mau lùi lại!"

Lâu Thất đột nhiên kêu lớn, giọng nói mang theo sự kinh hãi.

Trời ơi, sẽ không phải là thứ nàng nghĩ đến đấy chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui