Đế Vương Sủng Ái

"Ra ngoài." Giọng nói của Trầm Sát lạnh lùng, không chấp nhận phản bác.

Nguyệt dẫn theo mọi người lùi ra khỏi nham động từ một hướng khác. Nham động không phải chỉ có một cửa động, sau khi vào xong họ phát hiện ở chỗ khác cũng có các cửa ra kích thước khác nhau.

Sau khi họ lùi ra, trong nham động chỉ còn lại bốn người, Trầm Sát và Lâu Thất, nhìn Trần Thập ôm đứa bé đứng đất động trên tảng đá.

"Cô nương..." Trần Thập khẽ gọi nhìn Lâu Thất.

Hắn có thể cảm nhận được rằng cô nương nhà hắn đang lo lắng, gương mặt ngọc ngà của nàng đang căng thẳng, khóe miệng mím chặt. Hắn biết bên cạnh hắn chắc chắn có thứ gì đó mà tới nàng cũng cảm thấy đáng sợ, nhưng nhìn nàng không hiểu tại sao hắn lại không lo lắng, không căng thẳng nữa.

Trần Thập biết Lâu Thất sợ hắn chết.

Một thị vệ được chủ tử coi trọng tới vậy, quan tâm tới vậy là đủ rồi.

Lâu Thất nhìn hắn, trên gương mặt tuấn tú của Trần Thập lúc này xuất hiện một nụ cười thoáng quá, nàng sững người cả giận nói: "Trần Thập, ngươi cười cũng vô dụng, cẩn thận cho bổn cô nương, nếu không sau khi ngươi chết ta sẽ lột da ngươi làm trống da người."

Hiếm khi nàng nói lời khó nghe. Nghĩ cũng đúng, Trần Thập là nàng dùng Bổn Mệnh Huyết Chú, suýt mất mạng mới cứu được, Vân Hoa Trùng còn không thể khiến hắn chết, ở đây chỉ có một con quái vật như thế, chắc cũng không tới mức chết ở đây.

Trần Thập càng cười rạng rỡ hơn.

"Từ từ bước lại đây, đi ngang đấy, bước chân nhẹ nhàng thôi." Nàng vừa nói vừa chăm chú quan sát thứ đó. Thực ra lúc này nàng nghĩ họ đều đã thoát qua một kiếp nạn, vì lúc trước nhiều người vây quanh đây, động tĩnh không nhỏ, chỉ là không biết tại sao thứ đó không có hành động gì, nhỡ vừa nãy nó tấn công, vậy thì tất cả mọi người đều không thoát được.

Động tĩnh vừa rồi lớn vậy cũng không sao, nhưng Lâu Thất và Trầm Sát vẫn không thể nào sơ suất, trước đây nó không hành động có thể là vì đang ngủ say, bây giờ Diễm Dương Quả đã bị Lâu Thất hái hết, có lẽ thứ đó cảm nhận được nên đã tỉnh dậy, điều này cũng không có gì làm lạ.

Trần Thập từng bước nhích lại gần họ, khi sắp tới bên cạnh họ thì bỗng nhiên đứa bé kia dụi mắt nhìn họ giãy giụa.

"Các người có phải người xấu không? Ta muốn cha mẹ ta! Ta muốn cha mẹ ta!"

Tiếng kêu của nó đột ngột vang lên, rất to.

Lâu Thất và Trầm Sát đều giật mình, vì họ phát hiện thứ kia vì tiếng kêu gào đột ngột của đứa bé đã cử động.

"Nó tỉnh rồi."

Trầm Sát nắm chặt lấy tay Lâu Thất, tay nàng ướt đẫm mồ hôi. Lo lắng, thực sự lo lắng.

Hắn đưa mắt nhìn nàng, nhìn thấy trán nàng lấm tấm mồ hôi. Nàng đang sợ hãi sao? Hắn quay đầu nhìn Trần Thập, khóe miệng mấp máy.

Trần Thập kinh ngạc nhìn hắn.

Ánh mắt Trầm Sát kiên định không cho phép phản bác.

Lâu Thất bất ngờ ý thức được điều gì đó đang định quay ra nhìn Trầm Sát thì hắn bất ngờ giơ tay túm về phía Trần Thập, lực hút cực mạnh lập tức hút Trần Thập và đứa bé kia lại, đồng thời điểm huyệt đạo của nàng hất nàng ra khỏi cửa động.

Trầm Sát, chàng là tên khốn!

Cho dù Lâu Thất lớn tiếng mắng chửi trong bụng thì nàng cũng không thể ngăn được mình đang bay nhanh ra khỏi cửa động, Trần Thập cũng bay ra, một tay ôm đứa bé, một tay tóm lấy đai lưng của nàng, kéo nàng ra ngoài động.

Trần Thập, ngươi là kẻ phản bội.

Trong mắt Lâu Thất có lửa giận bừng bừng.

Trong Kỳ Vật Chí có ghi chép, xung quanh Diễm Dương Quả thường có Cóc Sáu Chân. Gặp Cóc Sáu Chân chắc chắn sẽ phải chết.

Khi xưa nàng từ hỏi lão đạo sĩ thối, gặp Cóc Sáu Chân chắc chắn sẽ phải chết là có ý gì, lão đạo sĩ thối nói rằng, tiếng kêu của Cóc Sáu Chân rất đáng sợ, trong phạm vi mười trượng, không ai có thể kháng cự lại được tiếng kêu này, âm thanh đó sẽ lập tức làm thủng màng nhĩ, làm vỡ tim tạng, cho dù có là thần tiên cũng không thể cứu được.

Nàng đoán, đây nhất định là tấn công bằng sóng âm.

Nếu như chỉ làm rách màng nhĩ thì không có gì đáng sợ, nhưng tới tim và nội tạng cũng bị đánh nát, như vậy đã không chỉ là vấn đề âm thanh và thính giác nữa rồi, sóng âm vô hình vô thức, có thể lan tỏa tới mọi nơi, phạm vi tấn công không góc chết, căn bản không thể né tránh, cũng không thể chống đỡ, không có chiêu thức nào có thể ngăn cản được.

Hơn nữa tốc độ tấn công của Cóc Sáu Chân rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã đánh nát tim người, khiến kẻ đó thất khiếu chảy máu cũng chính vì như vậy nên dù nội lực có mạnh tới cỡ nào đi nữa, gặp phải Cóc Sáu Chân cũng không thể chống cự, chắc chắn phải chết. Trừ khi có thể lùi ra xa mười trượng trước khi Cóc Sáu Chân kêu thành tiếng.

Nhưng, tiếng kêu của Cóc Sáu Chân cũng rất tiêu hao năng lượng, một khi kêu ra tiếng thì chí ít phải chết một người, hút đủ năng lượng từ trên người người này nếu không nó cũng chết.

Trầm Sát tuy biết Cóc Sáu Chân nhưng hắn chưa chắc đã biết Cóc Sáu Chân canh giữ Diễm Dương Quả, nếu không ban nãy hắn đã không quên, chỉ có nàng đọc được những thứ đó từ lâu, có lúc sẽ quên mất một số thứ.

Vừa ra khỏi cửa động, Trần Thập lập tức giao đứa bé cho Lâu Tín, sau đó lại đẩy Lâu Thất tới bên Nguyệt vệ, quay đầu định xông vào nham động, nhưng đai lưng hắn bị móc lại, cúi đầu nhìn là ngón tay của Lâu Thất móc lại, vì quá dùng lực nên ngón tay có phần trắng bệch.

Cũng không biết nàng bị điểm huyệt sao vẫn có thể giãy giụa dùng một ngón tay móc lấy hắn. Trần Thập nhìn vào đôi mắt của Lâu Thất, trong lòng giật mình. Đôi mắt đó lửa giận bừng bừng, nàng nhất định phẫn nộ tới cực điểm.

Trong mắt Lâu Thất truyền đạt một ý đồ, giải huyệt đạo cho nàng, nếu không nàng tuyệt đối không tha cho hắn.

Trần Thập rùng mình, lập tức giải huyệt đạo cho nàng, Lâu Thất căn bản không kịp nói gì, lập tức lao vào trong nham động.

"Trần Thập, rốt cuộc là sao vậy." Nguyệt vội hỏi.

Sắc mặt Trần Thập tái nhợt, "Đế Quân nói đó là Cóc Sáu Chân..."

Vừa rồi Đế Quân nói đó là Cóc Sáu Chân và nói với hắn sẽ cứu hắn thế nào, nhưng yêu cầu hắn khi rời đi phải dẫn theo cả Lâu Thất đi. Trong lòng Trần Thập cũng muốn cứu Lâu Thất, vì thế đã đồng ý.

Chỉ có điều khi hắn dẫn nàng ra ngoài, hắn biết có lẽ mình đã chọn sai, với tính cách của cô nương, nàng sao có thể bỏ mặc Đế Quân?

"Cóc Sáu Chân!" Nguyệt cũng lập tức biến sắc mặt.

Họ đi theo Đế Quân đều có nghe về Cóc Sáu Chân, đó là khi thần y giảng giải cho họ nghe về kỳ trân dược liệu, nhân tiện nói về Cóc Sáu Chân, tương truyền Cóc Sáu Chân nếu nấu lên ăn sẽ có tác dụng cực kỳ tốt đối với thính lực, như khi Cóc Sáu Chân xuất hiện ai cũng chỉ hận cha mẹ không sinh cho mình thêm hai cái chân, để mình có thể chạy thoát thân nhanh hơn.

Lâu Thất lao nhanh vào động vừa hay nhìn thấy Trầm Sát một chưởng đánh về phía Cóc Sáu Chân đang nhảy về phía sau lưng hắn. Miệng cóc đang phồng lên chuẩn bị kêu, nàng nhìn thấy miệng cóc phồng lên, vừa rồi Trầm Sát đã quay người đi ra, con Cóc Sáu Chân Đó rõ ràng là đã đuổi kịp hắn.

Lâu Thất rút roi Thí Hồn đang định quất về phía Cóc Sáu Chân, một bóng tím vượt qua nàng lao về phía Cóc Sáu Chân.

"U u!"

Không ai ngờ tiếng kêu ra lại là u u, và con Cóc Sáu Chân kia vừa mới há miệng ra định kêu thì Tử Vân Hồ đã cắn một nhát xuống đầu nó, xột xoạt một lát đã cắn nát Cóc Sáu Chân, hút nó teo tóp, sau đó lại xoạt một cái ăn hết con Cóc Sáu Chân xẹp lép kia.

Trầm Sát: "..."

Lâu Thất: "..."

Tử Vân Hồ dũng mãnh tới vậy, ban nãy họ chạy gì chứ?

"U U, không ngờ ngươi lại dũng mãnh tới vậy!" Lâu Thất ôm lấy Tử Vân Hồ đang chui vào lòng nàng đòi công, vốn dĩ định hào hứng thơm nó một cái, kết quả nhớ tới nó vừa ăn tươi nuốt sống một con Cóc Sáu chân, nàng lập tức từ bỏ ý định này.

"Lưu Quang Tử Vân Hồ mà nàng có được đúng là một bảo bối." Trầm Sát nhìn nàng nói.

Lâu Thất lúc này lại nhớ tới Kim Lão: "Vốn dĩ là Kim Lão muốn bắt U U, ta thuần phục giúp ông ta, khi đó còn bảo ông ta giúp mang Tam Hàn Thu Giao về Cửu Tiêu Điện, chỉ là không biết sau đó Kim Lão gặp phải chuyện gì, U U bị một người áo đen bắt tới Thịnh Dược Hàng đấu giá nên mới gặp ta. Kim Lão cũng không biết bây giờ ra sao rồi?"

"Với võ công của Kim Lão, không dễ dàng xảy ra chuyện đâu, bổn Đế Quân đoán chắc ông ta lại gặp phải chuyện gì, Tử Vân Hồ tự chạy đi."

Lâu Thất gật đầu: "Có lẽ là vậy." Nàng ôm lấy Tử Vân Hồ, trong lòng nghĩ, bây giờ nàng và Tử Vân Hồ ở bên nhau đã có tình cảm, sau này gặp Kim Lão, nếu ông ta vẫn định đòi Tử Vân Hồ về cho cháu dâu ông ta, nàng chưa chắc đã đồng ý giao Tử Vân Hồ cho họ.

Lúc này, Nguyệt và mọi người cũng xông vào nham động, thấy họ không hề xảy ra chuyện gì, lại còn ôm Tử Vân Hồ nói chuyện, ai nấy cũng sững sờ.

"Đế Quân, cô nương, việc này..." Trần Thập đơ người đầu tiên.

Giọng hắn nhắc nhở Lâu Thất cần phải tính sổ với hắn, sắc mặt nàng lập tức sa sầm, trừng mắt nhìn Trần Thập: "Ngươi còn dám gọi ta? Hả? Không phải cái gì cũng nghe lời ta sao? Ngươi dám phản bội ta!"

Trần Thập lập tức lo lắng: "Cô nương, thuộc hạ không phản bội cô nương..."

Lâu Thất giơ ngón cái và ngón trỏ ra kéo cằm hắn lại trước mặt: "Câm mồm, bây giờ ta không muốn nghe ngươi nói!" Sau đó nàng lại quay lại nhìn Trầm Sát: "Còn cả chàng nữa, từ lúc này cũng đừng nói gì với ta nữa!" Tức chết đi được, vừa nãy suýt nữa quên mất tính sổ với hắn.

Nói xong nàng liền ôm Tử Vân Hồn đi ra cửa động, vừa đi còn vừa phẫn nộ nói: "U U, vẫn là ngươi tốt nhất, ăn được Cóc Sáu Chân lại có thể sưởi ấm, vừa có thể giả nai mua vui lại không cãi lời ta, ngươi nói xem đám đàn ông kia đâu sánh bằng ngươi được?"

Đám đàn ông không bằng tiểu hồ ly đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng đều vô cùng đồng cảm nhìn Trầm Sát và Trần Thập.

Lâu Tín không dám cười trên sự đau khổ của Trầm Sát, chỉ biết vỗ vai Trần Thập thở dài một tiếng: "Aizz, không phải huynh đệ không giúp ngươi, vấn đề này không giúp nổi, mau nghĩ xem có cách gì có thể dỗ cô nương vui vẻ không đi."

Nói xong lại lắc đầu thở dài đi ra.

Nguyệt băn khoăn nhìn Trầm Sát: "Chủ tử..."

Trầm Sát mím chặt môi, ánh mắt thoáng nụ cười, hắn lắc đầu: "Không sao."

Sau đó cất bước đuổi theo Lâu Thất. Nàng giận vì trong lòng nàng có hắn, nàng không thích trong lúc sinh tử hắn đưa nàng ra ngoài, điều đó chứng tỏ nàng đồng ý cùng chung sống chết với hắn. Vì thế việc này hắn có gì phải lo lắng, tức giận? Bây giờ tâm trạng của hắn còn rất vui, vui vô cùng.

Bên ngoài, Lư Đại Lực đang cùng đứa bé kia tròn mắt nhìn nhau.

Đứa bé này bây giờ không kêu gào nữa, cũng không biết có phải vì Lư Đại Lực tuy vóc dáng cao lớn nhưng tướng mạo chất phác thật thà hay không.

Lâu Thất đảo mắt, lớn tiếng nói: "Này, nhóc, có muốn chơi với tiểu hồ ly của ta không?" Nói xong nàng liền vỗ Tử Vân Hô, "Thời gian giả nai mua vui tới rồi!"

Tử Vân Hồ: "U u, u..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui