Đế Vương Sủng Ái

Trầm Sát hầm hầm đi tới Tam Trùng Điện, đột nhiên sắc mặt chàng trở nên trắng bệch, “phụt” một tiếng, chàng phun máu ra bắn tung toé nhuốm đỏ cả con đường gạch xanh.

Chàng ngẩng đâu lên nhìn vầng thái dương, cố gắng nén xuống từng trận chóng mặt, lại có cảm giác như tứ chi bắt đầu trở nên cương cứng. Thời gian không còn nhiều nữa mà nàng vẫn chưa quay lại.

Thực ra cũng là khi chàng nhìn thấy đám người kia quỳ trước mặt mình thì Trầm Sát mới nghĩ ra một vấn đề.

Lần này Lâu Thất đi liệu có khi nào gặp nguy hiểm không?

Nàng nói thờ ơ như vậy, nhẹ nhàng như vậy. Chỉ cần có hàn đàm là có thể tìm được ngọn Âm Dương Thảo đó. Nhưng, có thể hiểu được bùa chú Tây Cương đâu dễ gì lấy được như vậy.

Bây giờ trong lòng chàng chỉ còn lại âu lo.

Chàng không muốn nàng xảy ra chuyện, tuyệt đối không được xảy ra bất cứ chuyện gì.

Gian tế cái quái gì chứ, đi mà gặp quỷ đi.

Chỉ là, nói một câu nàng đi hành sự cho chàng đã là giới hạn của chàng rồi, chàng không phải loại người nói nhiều, cũng chưa từng nghĩ bất cứ việc gì cũng phải giải thích rõ ràng cho người khác.

Huống hồ, người đó là thị nữ của chàng, chỉ là của chàng, người khác thấy thế nào cũng mặc kệ.

Chàng kéo lê bước chân nặng nề, cố gắng đi về phía tẩm điện của mình. Nhưng cự li trước đây thấy ngắn ngủi như vậy sao bây giờ lại bỗng nhiên trở nên xa xôi. Chàng không thể lại dùng nội công, dĩ nhiên là cũng không thể dùng khinh công.

Nhị Anh từ đằng sau khóm hoa chạy tới: “Đế quân, ngài sao vậy đế quân, để thuộc hạ dìu ngài vào trong.”

Ở Cửu Tiêu Điện, tất cả mọi người trước mặy chàng đều tự xưng là thuộc hạ, chàng không thích có người tự xưng là nô.

Trầm Sát quay người lại, gật gật đầu.

Trong lòng Nhị Anh vui sướng phét điên, tim cô tưởng như sắp nhảy ra ngoài. Phải biết là trước đây bọn họ đến lại gần chàng cũng là điều không thể chứ đừng nói là tiến sát gần chàng, phục thị chàng, chạm vào một góc y phục của chàng lại càng không có cơ hội.

Nhưng bây giờ cô ta lại có thể dìu chàng, quả nhiên suốt từ sáng cứ quan sát chuyện của Lâu Thất là đúng, có điều cô ta không ngờ rằng đế quân đột nhiên lại thổ huyết.

Lẽ nào do bị mấy người Tuyết Vệ đại nhân làm cho tức giận? Nhị Anh được cho phép dìu chàng đầu óc lúc này trở nên lâng lâng, đến mức suy nghĩ bình thường cũng không nghĩ nổi. Cô ta chỉ cảm thấy sức khoẻ đế quân lúc này không tốt, đây chính là cơ hội của cô. Sau khi dìu chàng vào trong, cô ta còn có thể ở lại tẩm điện hầu hạ bên chàng, lo trước lo sau cho chàng. Trải qua chuyện này có lẽ cô ta có thể vào được Tam Trùng Điện rồi.

Nhị Anh cảm giác như bản thân mình đang nằm mơ vậy, nhưng cơ hội như này cô ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Tim cô ta đập thình thịch nhưng vẫn muốn biểu hiện mặt đẹp nhất của mình ra. Cô ta thích Ưng Vệ, nhưng bây giờ có cơ hội như này nhỡ đâu đế quân lại nhắm trúng cô ta thì sao?

Vậy cô ta chỉ đành có lỗi với Ưng Vệ rồi.

Nhị Anh vừa tự vui sướng trong đầu vừa bước từng bước một tới bên Trầm Sát, cô ta còn đi một cách vô cùng yểu điệu.

Cô ta hoàn toàn không biết rằng toàn thân Trầm Sát lúc này đã có dấu hiệu tê cứng, chàng vốn dĩ chẳng có tâm trạng chú ý đến cô ta.

Khi Nhị Anh chỉ còn cách hai bước chân là tới bên cạnh Trầm Sát đột nhiên có tiếng vó ngựa gấp rút vọng tới bên tai, cô ta kinh hãi, ai dám cưỡi ngựa vào Cửu Tiêu Điện?

Vừa quay đầu, một luồng gió thổi vù qua tai, trong chớp mắt cô ta đã bị một bóng dáng hất sang một bên, chân loạng choạng suýt thì ngã xuống đất.

Trong lòng cô ta trào dâng cơn thịnh nộ, bất ngờ thấy người đi tới suýt chút nữa tự cắn vào lưỡi mình.

“Lâu Thất!” Lâu Thất, là Lâu Thất, cô ta còn dám quay về, cô ta lại dám quay về sao? Vừa về đã hỏng chuyện tốt của cô, đâu ra cái lẽ đó?

Nhị Anh lập tức kêu lên: “Người đâu, người đâu, mau tới bắt gian tế.”

“Câm miệng.” Một hòn đá nhỏ văng tới, giọng cô ta ngay lập tức im bặt, không nói nên lời.

Thiên Ảnh điểm á huyệt của cô ta xong cũng chẳng thèm liếc lấy một cái, hắn chạy tới bên Lâu Thất: “Lâu cô nương.”

Lâu Thất sớm đã nhanh hơn Nhị Anh một bước đỡ lấy Trầm Sát, nàng vốn dĩ cũng chẳng để ý tới Nhị Anh, chỉ là từ phía xa trên lưng ngựa nhìn thấy chàng lòng nàng đã sốt sắng như lửa đốt. Chẳng phải bảo chàng nằm trên giường sao? Thời hạn còn chỉ còn nửa canh giờ, còn thân thể của chàng càng tới lúc bùa chú phát tác sẽ lại càng suy nhược, lúc này mà lại còn ra ngoài cổng điện, lẽ nào không phải ra ngoài sao?

Chàng chắc chắn là chán sống rồi.

Lâu Thất chẳng cần nhìn cũng biết lúc này chàng đến bước một bước cũng khó khăn, vì vậy nàng mới vội vàng nhảy từ trên ngựa xuống xông tới đỡ chàng. Vốn dĩ suýt nữa thì mở mồm ra nạt nộ mắng nhiếc nàng nhưng chàng nhìn thấy nàng, lại cười.

Cười rồi, chàng cuối cùng cũng cười.

Lâu Thất chưa bao giờ nhìn thấy đại sát khí hỉ nộ vô thường này cười, cả người nàng ngây ra.

Nàng đột nhiên nghĩ ra một từ.

Nghiên nước nghiêng thành.

Có lẽ dùng để nói về chàng hơi kỳ quặc nhưng chính xác thì đây là từ đầu tiên nảy ra trong đầu nàng, một nam nhân vẫn luôn lạnh lùng, một nam nhân vẫn luôn bá đạo thô bạo, một nam nhân vẫn luôn làm mặt lạnh bỗng nhiên lại nở nụ cười. Nó tựa như hồ nước phá băng, tựa như mặt trăng phá mây, tựa như bông hoa nở rộ giữa băng tuyết, chớp mắt trở nên rực rỡ vạn phần.

Nàng là người mê cái đẹp, nàng là người nông cạn mê cái đẹp.

Nàng chính xác là như vậy, sao vậy? Lúc này, Lâu Thất thừa nhận nàng bị nụ cười này của chàng làm tan chảy ngay tại chỗ. Con tim nàng đang điên cuồng đập thình thịch, thịch thịch, mặt nàng đỏ phừng phừng, con mắt nhắm nghiền lại, suýt nữa thì chảy nước miếng.

Giọng nói của Thiên Ảnh kéo nàng về với hiện thực.

Thân người Trầm Sát lúc này cũng gục xuống.

“Thiên Ảnh, ngươi cõng chàng.”

Lâu Thất tức tốc định thần lại, trán đổ mồ hồi, suýt nữa không bị chàng đè chết.

Thiên Ảnh lập tức cõng lấy Trầm Sát.

Nhưng bọn họ cưỡi ngựa phi vào động tĩnh lớn như vậy ắt hẳn kinh động tới tất cả mọi người, Cửu Tiêu Điện không được phép phi ngựa vào, may mà từ xa đã nhìn thấy bọn họ nên Ưng Vệ đã ngăn lại thị vệ để bọn họ đi vào dễ dàng.

Ưng và Nguyệt cũng tức tốc đi tới.

“Bùa chú của chủ tử phát tác rồi.”

Chẳng cần nói gì cả, nhìn thấy Lâu Thất lại quay về, đã vậy dáng vẻ mệt mỏi như vậy thì còn gì để nói đây. Huống hồ, lệnh bài của chủ tử vẫn ở trong tay cô.

Lâu Thất cũng chẳng phí lời, lúc này nàng đang chạy đua với thời gian, nàng ra lệnh trực tiếp cho bọn họ: “Tử thủ Tam Trùng Điện, không được cho bất cứ ai vào đây, còn nữa, chuẩn bị những thứ này cho ta, đưa tới trong một khắc.” Nói xong nàng vội vã đọc ra một loạt tên gọi của đồ dùng.

Sắc mặt Nguyệt Vệ chăm chú, không dám có một chút phân tâm, hắn nhớ rõ tất cả những đồ mà nàng cần, sau đó gật đầu quay người hành sự.

Bọn họ hoàn toàn không biết bùa chú này rốt cục thế nào nhưng bọn họ cảm nhận được sự sốt sắng của Lâu Thất.

Thiên Ảnh đặt Trầm Sát xuống giường, Lâu Thất nhanh chóng bước tới, nàng cởi giày lên giường rồi nói với hắn: “Ngươi lui xuống nghỉ ngơi.”

Chuyến này khiến Thiên Ảnh cũng vô cùng mệt mỏi, hắn ở đây cũng chẳng giúp được gì.

Thiên Ảnh gật đầu rồi tức tốc lui xuống. Lần ra ngoài này hắn biết được một chuyện, đó chính là lời của Lâu Thất hắn chỉ việc phục tùng vô điều kiện là hoàn toàn chính xác.

“Ngươi bị thương rồi.” Trầm Sát thở nhẹ một hơi, nhìn thấy váy của nàng có vết máu, trong lòng đau xót, chàng muốn đưa tay ra nắm lấy cổ tay nàng nhưng phát hiện bản thân chẳng còn chút sức lực nào.

“Trên đường về ta bị cản đường.” Lâu Thất biết nếu không trả lời thì chàng nhất định sẽ hỏi mãi chuyện này nên nàng không phí lời, nói thẳng ra.

Bọn họ vốn dĩ đã về từ lâu rồi nhưng ở trên cánh đồng hoang phía ngoài thành phá vực gặp phải thích sát. Đám người đó nhắm vào nàng, muốn lấy mạng của nàng. Ở Cửu Tiêu Điện này quả thật là có gian tế, kẻ đó vẫn luôn ở trong bóng tối quan sát tình hình của Tam Trùng Điện, nàng ra ngoài bất luận là vì nguyên nhân gì, đối phương nhất định cũng sẽ biết là có liên quan đến Trầm Sát.

Chỉ có điều, bây giờ nàng cũng chẳng có thời gian đi tìm kẻ đó, chỉ có thể cứu được Trầm Sát đã rồi mới tính những cái khác, nếu không thì nói cũng vô ích.

Trước khi vào điện nàng đã hạ lệnh cho Thiên Nhất tử thủ tẩm điện này cho nàng, một con ruồi cũng không được cho vào, người đưa đồ vào cũng chỉ có thể là Nguyệt Vệ hoặc Ưng Vệ, đến Tuyết Vệ cũng không được vào.

Mà nàng chỉ cần nói một câu cũng đủ để Trầm Sát nghĩ đến những điều này, sắc mặt chàng sầm lại, con ngươi trong đôi mắt tích tụ bóng đen vô tận. “Xem ra Cửu Tiêu Điện này của bản đế quân vẫn chưa dọn dẹp sạch ngưu quỷ xà thần rồi.”

“Ngài giữ lấy mạng sau này dần dần dọn dẹp cũng chưa muộn.” Lâu Thất vừa nói tay vừa không ngừng cởi y phục của chàng ra.

“Bị thương ở đâu?” Chàng lại tiếp tục hỏi: “Cuối cùng nàng giết sạch bọn chúng sao?”

Động tác của Lâu Thất hơi khựng lại, nàng nói: “Ta sao giết nổi chúng, ta chỉ biết giải bùa chú, phá trận pháp, những cái khác ta đều không biết. Việc giết người tiểu nữ tử sợ lắm.”

Ánh mắt Trầm Sát như đang cười. Chàng cũng tin là vậy.

Nhưng chàng chẳng còn sức lực nói chuyện nữa rồi.

Lâu Thất lúc này cũng không muốn nói nhiều với chàng, nàng lột trần người chàng, tuy thân hình của chàng rất quyến rũ nhưng hiện tại nàng không tán dương nổi, bởi áp chế phù ngày hôm qua nàng vẽ trên ngực chàng đã lại vỡ ra rồi, máu của chàng, máu của nàng biến thành một miếng thịt máu mơ hồ.

“Đáng chết.” Nàng tức giận trợn mắt nhìn chàng, bộ dạng nàng thật sự chẳng còn chút sức nào nói chàng nữa, cuối cùng chỉ đành mím môi mím lợi thốt ra hai chữ: “Đáng chết!”

Đồ đáng chết, tại sao lại làm bản thân ra nông nỗi này? Kể cả chàng có xuống giường đi lại nói chuyện, dẫu rằng chỉ là tham gia một hội nghị nhỏ cũng không đến nỗi trở nên như này chứ! Phù chú áp chế của nàng đã hoàn toàn vỡ ra rồi, đây rõ ràng là do lại sử dụng nội lực.

Dĩ nhiên nàng không biết rằng lần này Trầm Sát sử dụng nội công lý do đều là vì nàng.

“Thiên Nhất”

“Có thuộc hạ!” Nghe thấy giọng nói của cô, Thiên Nhất lập tức xông tới.

“Chuẩn bị hai cân rượu mạnh, càng mạnh càng tốt.” Lúc trước nàng không nghĩ lại nghiêm trọng như vậy nên đồ bảo Nguyệt Vệ chuẩn bị không bao gồm cái này.

Thế giới này chắc là vẫn chưa có cồn hoặc nước sát trùng, nàng chỉ đành mượn rượu mạnh.

“Ta có thể nói với ngươi rằng lần này sẽ khiến ngươi đau đớn đến mức như chết đi sống lại, tốt nhất là ngươi hãy cố mà chịu, nếu không chịu nổi, ngươi chết đi rồi ta sẽ được tự do.” Lâu Thất nói.

“Ừm.” Trần Sát chỉ có thể thốt ra một âm tiết.

Chàng đâu dễ chết như vậy chứ? Nàng muốn tự do, muốn thoát khỏi chàng sao? Đừng có mơ!

Nguyệt Vệ đã đưa đồ tới, bởi người khác không thể vào nên hai người hắn và Ưng Vệ đích thân đưa đồ vào, còn đưa theo cả thần y tới. Nhưng Lâu Thất nói thẳng với thần y: “Lần này ngươi không giúp được gì đâu.”

Thần không nén được cười khổ, đúng là thẳng thắn thật đấy, ông ta cảm thấy danh xưng thần y của mình càng ngày càng hữu danh vô thực rồi.

Nguyệt Vệ lại nhìn chằm chằn vào Lâu Thất, nói: “Vậy để thần y ở bên cạnh trợ giúp có được không?”

Lâu Thất lườm hắn một cái, nàng hiểu ý của hắn. Đây há chẳng phải là không tin tưởng nàng sao, là hắn không tín nhiệm năng lực của nàng hay là vì thân phận của nàng, vì cách hành xử của nàng? Có điều nàng cũng chẳng thèm tranh luận với hắn, nàng nhìn thần y một cái, nàng cảm giác nếu ông ta có thể học được chút ít thì sau này nàng rời khỏi đây thì ông ta cũng có thể giúp cho Trầm Sát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui