Đế Vương Sủng Ái

"Bao nhiêu người đến đây?" Hắn đuổi theo, Ưng lập tức hỏi.

Hắn cũng nghe được giọng nói của đối phương, sợi dây đàn trong tim càng kéo căng ra hơn nữa.

Hồi đó mỗi lần Đế Quân phát tác sẽ không bước ra khỏi cửa, bọn họ sẽ sắp đặt đội quân ám vệ và thị vệ tổ Giáp bảo vệ căn phòng kia không để lọt một giọt nước nào cả, cũng chỉ là lần kia lên núi tình cờ gặp phải Lâu Thất, lúc đó nếu không phải mất mát quá nhiều người của tổ Giáp vẫn không tìm được Mê Hồn Hoa, Đế Quân cũng sẽ không đi ra ngoài vào khoảng thời gian đó.

Nhưng lần này không biết tại sao, Đế Quân rõ ràng đang bị trọng thương, vẫn đi ra đây cùng Lâu Thất.

Hắn đâu có biết được, Trầm Sát bị ảnh hưởng dư chấn lần rời khỏi đột nhiên kia của Lâu Thất làm cho sợ hãi, đến bây giờ có xảy ra chuyện gì thì hắn vẫn muốn ở bên cạnh nàng.

"Ít nhất có khoảng trên năm mươi người! Đều là cao thủ!" Trái tim của Lâu Tín cũng hơi khít lại.

"Mau chạy."

Pằng pằng pằng, trái tim đập điên cuồng. Không phải nhịp đập tim cũng không phải hưng phấn, mà là lo lắng.

Bọn họ chưa bao giờ căng thẳng đến như vậy.

Thiên Ảnh không lên tiếng nữa, quay lưng với Trầm Sát tốc độ nhanh như sét chớp, bay vào hướng khu rừng.

Ưng đứng bên cạnh bảo vệ, cảnh giác nhìn tứ phía, Lâu Tín cũng nhanh chóng lau sạch vết máu trên mặt đất, nhưng trong mắt của cao thủ, đây chỉ là trò hi vọng kéo dài thêm một chút thời gian nữa thôi, muốn che mắt hoàn toàn của cao thủ, là điều không thể nào, dù sao thì có một chút mùi máu tanh bọn chúng cũng có thể ngửi thấy được.

Bọn họ chỉ hi vọng nhanh chóng gặp được Lâu Thất, cho dù Lâu Thất không ra tay, chỉ cần Đế Quân tiếp xúc được với nàng, thì hắn ta liền ổn định trở lại là được.

Nhưng bọn họ lại có vẻ mâu thuẫn, nếu lỡ như Đế Quân khôi phục trở lại, nhịn không được lại ra tay tiếp thì sao? Lâu Thất từng nói, tình trạng hiện giờ của hắn không tiện ra tay nữa, có khả năng sẽ bị chết.

"Đế Phi đi đâu rồi!"

Ưng ngoại trừ căng thẳng còn có chút nôn nóng không kiềm chế được.

Khu rừng này còn lớn hơn nhiều so với trong tưởng tượng của bọn họ, càng dày đặc hơn, chưa vào chưa biết, vào rồi thì mới giật mình. Khu rừng lớn như vậy, Lâu Thất ngửi được mùi vị của thuốc từ khi nào thế? Nếu ngửi được ở phía ngoài khu rừng, thì loại thuốc đó chắc chắn ở cách đây không xa mới phải, nhưng bọn họ vào đây đi điên cuồng hơn nửa ngày trời, ngay cả một bóng người bọn họ chả nhìn thấy đâu! Thật là hơi tà quái rồi đó! Tà quái đến nỗi Ưng muốn chửi bậy.

"Đám người cô nương có khi nào lại đi nhầm vào trận pháp nào đó hoặc là cơ quan các loại khác không?" Lâu Tín nói, không phải do hắn đa nghi, thật sự đi theo Lâu Thất lâu như vậy, những nơi nàng đi qua không được thái bình không được bình yên, hiện giờ tình trạng như vậy, hắn cảm thấy chắc đã lọt vào trận pháp hay cơ quan nào rồi, nếu không sao mấy chục người không nhìn thấy tung tích đâu cả?

Dường như có âm thanh truyền đến từ phía sau, khu rừng phía trước dần dần tản thông ra, nếu không có cây cối um tùm che khuất, bọn họ sẽ nhanh chóng bị bại lộ.

Đột nhiên, một hình bóng lướt qua trước mặt bọn họ.

Thiên Ảnh vội vàng thắng lại bước chân, Ưng và Lâu Tín cũng bay ra chặn trước người hắn, ngăn tách ra.

"Lời đồn bảo rằng Đế Quân của Phá Vực phát tác cổ độc vào mùng mười lăm mỗi tháng, hôm nay không phải là mười lăm, sao mùi máu lại tanh thế này, chẳng lẽ bị nội thương dẫn đến cổ độc phát tác sớm?"

Tiếng cười mang theo tà ý chậm rãi vang lên, chặn trước mặt bọn họ là một nam nhân mặc bộ đồ màu trắng, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ bằng bạc, đôi mắt ẩn sau chiếc mặt nạ đang nhìn xuyên qua bọn họ, đặt lên người Trầm Sát được cõng trên lưng của Thiên Ảnh.

"Vân công tử?" Lâu Tín nhìn thân hình và y phục của hắn có chút quen mắt, nhưng khí chất của người này hoàn toàn khác xa với Vân Phong. Vân Phong thanh thoát như gió trong, con người này tà khí tự tung tự tác, là hai phong cách hoàn toàn tách biệt, cho dù y phục thân hình giống hệt, cũng khiến người ta không dám khẳng định chắc nịt đó có phải là chung một người hay không.

"Ta không phải là Vân Phong ngốc nghếch kia. Bây giờ trao đổi một giao dịch với các ngươi thấy thế nào?"

"Bọn ta không có giao dịch nào cần bàn với ngươi cả." Ưng cảnh giác nhìn hắn, người này võ công không thua kém gì bọn họ, thậm chí có thể hơn bọn họ một bậc.

Hắn và Lâu Tín liên thủ có thể ngăn cản được kẻ đó, nhưng phía sau có kẻ đuổi theo, nếu bọn chúng là một băng, vậy thì thật sự xong xui luôn rồi. Cho dù bọn họ không phải là một băng, nhưng bây giờ ở đây bị hắn chặn lại, những kẻ đuổi theo ở phía sau dí kịp, cũng tiêu đời luôn.

Ưng cắn chặt răng, ánh mắt sắc bén chỉa thẳng vào người đeo mặt nạ kia, "Tránh ra."

"Hay là nghe thử nội dung giao dịch của ta thử xem sao nào..."

Ở nơi không xa đột nhiên có tiếng động truyền đến, "Ven theo hướng của mùi máu tanh, không còn xa nữa!"

Hắn cũng đứng thẳng người, "Có kẻ đuổi theo? Dí theo Trầm Sát có phải không?"

Nghe hắn nói như vậy, Ưng bèn biết bọn họ không phải là một băng, trong lòng ít nhiều cũng thả lỏng được đôi chút, nhưng người này chưa biết là địch hay là bạn, hắn không dám buông lơ.

"Ngươi muốn như thế nào?"

"Ta giúp đỡ các ngươi, giao dịch có thể đợi xong việc hẳn bàn. Đi về phía bên đây."

Dứt lời, hắn lập tức chạy theo hướng khác, bay sang phía tay phải.

"Ưng đại nhân, có nên nghe theo hắn không?" Lâu Tín nhìn Ưng.

Ưng không trả lời, kẻ đeo mặt nạ mặc y phục trắng đứng lại, "Các ngươi có thể không nghe ta, chỉ cần các ngươi có bản lĩnh bảo vệ được Trầm Sát vào lúc này."

Tiếng động đuổi theo của hơn chục người phía sau càng lúc càng gần, gần lắm rồi, nếu bọn chúng tiến lên thêm chút nữa, không có cây cối che mắt, lại là con đường leo núi, bị đám người kia đuổi kịp là chuyện sớm muộn.

Ưng cắn răng nói: "Đi theo!"

Thiên Ảnh không nói câu nào, chỉ nghe hắn nói đi theo, liền chuyển hướng đi theo kẻ đeo mặt nạ y phục trắng.

Sau khi đi được một đoạn, kẻ đeo mặt nạ y phục trắng bèn lui ra phía sau, và cử động khi nãy của hắn, Ưng và Lâu Tín lập tức trốn ra phía sau lưng của Thiên Ảnh, nhưng chỉ thấy hắn móc một bao vải nho nhỏ từ trong ngực ra, vừa lui vừa rã bột phấn màu xanh lá lên đống cành lá xung quanh.

Đống bột đó bám lên cành lá, hoàn toàn không nhận ra được, cũng không ngửi được mùi vị gì cả.

"Đó là gì vậy?" Lâu Tín hỏi.

"Có thể khiến con người nhanh chóng mềm nhũn tay chân, hiệu quả thuốc dài ngắn có liên quan đến nội lực tu vi cao thấp của đối phương, đi ra vội vàng, không mang theo nhiều, chậc chậc, đã dùng hết rồi."

Không ngờ trên người hắn mang theo những thứ như thế này. Ưng và Lâu Tín nhìn hắn chằm chằm, muốn biết ẩn chứa sau lớp mặt nạ kia rốt cuộc là khuôn mặt như thế nào.

"Nhanh chạy thôi." Kẻ đeo mặt nạ y phục trắng lướt sang Trầm Sát trên lưng của Thiên Ảnh, ánh mắt lóe lên tia sáng.

Đợi bọn họ rời khỏi, qua phút chốc, bọn người kia đã tìm đến, mặc toàn đồng phục y chang, vầng huyệt thái dương của hơn năm mươi người đều lồ lộ, toàn là cao thủ nội gia. Kẻ đứng đầu là một nam nhân trung niên cao cường trạc bốn mươi tuổi, tuy mặt mày dày dặn da dẻ mịn màng, nhưng đôi mày đã trắng hoàn toàn.

Đôi mắt như ưng nhìn quét trên đất một phen, thấp giọng đáp: "Nhất định đang ở gần đây, đi khắp nơi tìm thử xem."

"Vâng."

Tất cả người đều tản ra, đi xuyên xen lẫn vào đống cây cối tìm kiếm, bọn họ không chú ý đến đống bột đang rơi vương vãi, rơi lên đầu của bọn họ, trong cổ áo và chiếc cổ.

"Đại nhân, ở đây không có."

Nếu bọn người của Ưng nghe thấy những lời này sẽ cảm thấy rất kì quái, hoang nguyên Phá Vực có thế lực nào được xưng là "đại nhân" đâu? Và bọn người này trông được rèn luyện cực kì bài bản, hoàn toàn không giống như đám du binh tán loạn tùy tiện gom vào so sánh được đâu. Thế lực ở đây không thể nào xuất động nhiều cao thủ như vậy cùng một lúc.

Nam nhân mày trắng nhướng mày lại, "Thật là biết chạy, tiếp tục đuổi theo!"

Bọn họ đang tiến lên phía trước, đôi chân đột nhiên mềm nhũn ra, suýt chút nữa té nhào trên đất, hắn vội vàng vịn lấy bó cây ở bên cạnh. Nhưng bên tai lúc này vang lên mấy tiếng bụp bụp, ánh mắt quét qua, nhiều người ở bên cạnh hắn lần lượt đổ xuống, và không bò dậy được trong tức thì.

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Đại, đại nhân, bị trúng kế rồi, trên cây có rải bột phấn độc..." Rốt cuộc cũng đã có người phát hiện ra vấn đề.

"Chết tiệt, hãy nhanh phân chia giải độc hoàn!"

Bọn Ưng hoàn toàn không ngờ tới bọn chúng có mang theo giải độc hoàn, vốn dĩ định kéo dài thời gian thêm một chút, nhưng bọn họ chưa kịp đi theo kẻ đeo mặt nạ y phục trắng vào trong động núi, thì bọn chúng đã đuổi tới rồi.

Mấy chục người bao vây bốn người bọn họ, không có lỗ hỏng nào thoát ra được cả.

"Ha ha ha, lời đồn quả thật không sai, Đế Quân của Phá Vực bị trúng độc cổ không giải được, khi phát tác miệng không thể nói tay không thể động, đau đớn chết đi sống lại, như một con người vô dụng!" Nam nhân mày trắng bước ra từ đám người đó, nhìn quét qua người trên lưng của Thiên Ảnh, cười chậc chậc: "Thật là tội nghiệp quá đi, tội nghiệp! Vốn dĩ muốn lĩnh giáo một chút võ công của Đế Quân Phá Vực, bây giờ xem ra không được rồi, vậy đi, nếu các ngươi nguyện tự tay cho hắn một cái chết sung sướng, thì ta không hành hạ hắn, sao nào?"

Lời này nhận định rằng bọn họ không thể nào chạy thoát nữa rồi, thắng không được, mà còn bắt bọn Ưng tự ra tay giết Trầm Sát.

Hung hăng, tự cao. Nhưng tình hình trước mắt đích thực là bước đường cùng của bọn Ưng.

"Ngươi là con sâu thối chui ra từ cái lỗ cống nào? Miệng thối thì đừng có lên tiếng, nếu ngươi muốn tử tự, thì bổn vệ cũng hứa sẽ không hành hạ ngươi, sao nào?" Ưng lạnh lùng nói, đặt ngang kiếm đứng trước người Thiên Ảnh.

Thời gian hắn theo Trầm Sát lâu nhất, đương nhiên cũng có vài phần ngông cuồng như Trầm Sát, tuy đang lâm vào thế yếu, nhưng tuyệt đối không thua về mặt khí thế.

"Ưng đúng không? Niệm tình ngươi là nam tử hán, nếu ngươi giết Trầm Sát, bọn ta rất hoan nghênh ngươi gia nhập, thế nào?"

Ưng ngờ vực nhìn mày trắng, kế đó cười ha hả lớn tiếng: "Sao con mẹ ngươi! Bổn vệ không theo Đế Quân đàng hoàng, mà đi theo đám sâu thối không biết bò từ trong cống nào ra như bọn ngươi ư?"

Hắn mở miệng đóng miệng là con sâu thối, rốt cuộc khiến kẻ mày trắng hết nhịn được đen sầm mặt, tay vẫy vẫy, "Rượu kính không uống uống rượu phạt! Lên! Không chừa mạng nào cả!"

"Khẩu khí thật là to đó!" Lâu Tín cũng quát một tiếng, rút kiếm đâm sang kẻ địch đứng ngay bên cạnh.

Trong thoáng chốc, đao quang kiếm ảnh giao chiến nhau, tiếng leng keng xen lẫn sát khí, khu rừng ở lưng chừng núi có địa hình không bằng phẳng, cuộc tàn sát khốc liệt nổi lên cùng cơn gió núi rừng.

Đôi tay của kẻ đeo mặt nạ y phục trắng như xuyên hoa, xuyên qua một cách mỹ miều giữa dòng người sát thủ, nhưng những kẻ bị hắn tán vào mặt đều bị rạch ra một vết thương chảy máu, sau đó sự ngứa ngáy kinh hồn khiến động tác của bọn chúng phải chậm lại, và tự gãi vết thương của mình.

Vốn dĩ Ưng đang phòng hờ sự ám sát sau lưng của hắn, thấy vậy bèn yên tâm. Không cần biết mục đích của hắn là gì, chỉ cần lúc này không giở trò là được, là tốt rồi.

Hai cây kiếm dài đâm về phía của hắn bên trái lẫn bên phải, hắn lui ra sau, đằng sau có gió kiếm đột kích, kiếm chưa tới, hắn có thể cảm giác được kiếm khí đâm vào lưng của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui