Đế Vương Sủng Ái

"Tiểu Mẫn cảm thấy, chúng ta nên tiến hay nên lùi?" Nàng di dời ánh mắt, nhẹ nhàng hỏi.

Có lẽ cảnh vật trước mặt thật khiến con người kinh hãi, chấn động đến nỗi Tiểu Mẫn có chút không kìm chế nổi, giọng điệu của hắn mang theo chút gấp gáp, "Đế Phi, chẳng phải người dân của thôn Tiểu Sơn Cư kia từng bảo trăm năm trước đã xảy ra vụ việc thần tiên phẫn nộ hay sao? Có khi nào nơi này được tiên nhân cư trú qua, cho nên mới lưu giữ lại tiên cảnh không thể có ở trần gian. Ánh sáng phía trước, có khi nào là bảo vật của tiên gia không? Nếu chúng ta bỏ đi như vậy, thì thật là đáng tiếc." Hắn ngập ngừng, dường như ý thức được mình nói những lời như vậy không ổn chút nào, bèn bổ sung tiếp: "Đương nhiên, việc quan trọng nhất vẫn nên tìm kiếm tiểu dị thú, chẳng phải Đế Phi nói phải bắt cho bằng được con tiểu thú đó sao?"

"Ừ, ta đích thực nói như vậy." Lâu Thất nhìn khoảng không hư vô kinh hồn ở trước mặt, mở lời hỏi: "Vậy ngươi cảm thấy, phải làm như thế nào mới đi qua đó được?"

"Đạp lên tảng đá bước qua, có lẽ sẽ được. Đúng rồi, Lâm Thịnh Uy, ta nhớ khinh công của ngươi khá tốt..."

Lâm Thịnh Uy nhìn Lâu Thất: "Đế Phi, để thuộc hạ thử xem?"

Lâu Thất lắc đầu, "Vẫn để Tiểu Mẫn thử đi, ta thấy ngươi khờ khạo không bằng Tiểu Mẫn. Tiểu Mẫn, ngươi thử xem."

"Đế Phi..." Trương Tiểu Mẫn không ngờ hắn là người đầu tiên đi thử, hắn cắn răng, vẫn bước ra bước chân đầu tiên.

Nhưng bọn người Lâu Thất tưởng hắn sẽ nhảy lên tảng đá gần nhất, đột nhiên hắn ra tay, tốc độ nhanh như sấm sét, liền bắt lấy một người, ném về phía tảng đá bay lơ lửng trên không.

Động tác của hắn thực sự quá nhanh, chủ yếu không có ai phòng hờ chiêu này của hắn, và cũng đánh giá thấp võ công của hắn, cho nên khi phản ứng lại, kẻ đó đã bị ném ra ngoài.

Tuy Lâu Thất sớm phát hiện hắn có vẻ kì lạ, nhưng chẳng ngờ được hắn sẽ ra tay như vậy, và tiểu binh sĩ bị hắn ném ra có thể đang rất tò mò với cảnh tượng trước mặt, bất chợt chen lên chút, vừa vặn giữ khoảng cách gần với Tiểu Mẫn, còn Lâu Thất lại đứng xa hơn chút, chính giữa còn có một Lâm Thịnh Uy tách ra, muốn cứu cũng không cứu kịp.

"A!"

Tiểu binh sĩ kia bị ném ra liền la toáng lên, tiếng la đó vang lên trong hư không bao la, lập tức tản nát ra, có chút quái dị.

Bàn tay của Lâu Thất cũng rất nhanh chóng, khi hắn bị ném ra ngoài nàng đã rút cây Roi Thí Hồn, lập tức quấn lên người của tiểu binh sĩ, nhưng chiếc roi vẫn chưa kịp quấn lên người của tiểu binh sĩ, Trương Tiểu Mẫn giơ tay bắn, khiến cây Roi Thí Hồn văng lệch ra một chút, và sự lệch ra này, tiểu binh sĩ kia đã pằng một tiếng rơi trên một tảng đá to, và thế đi có chút mạnh mẽ, suýt chút nữa trượt xuống dưới. Hắn la hét, vận dụng tay chân, bám chắc vào tảng đá to, khó khăn lắm mới giữ vững được cơ thể của mình.

Nhìn tới đây, Lâu Thất mới thu hồi ánh mắt, quay về hướng của Trương Tiểu Mẫn.

"Thật không ngờ, bổn cô nương lựa đại trong quân trại, có thể lựa được một cao thủ tuyệt đỉnh." Khóe miệng của nàng nở ra một nụ cười, cũng không biết đang cười cái "vận may" của mình, hay là cười cái "vận may" của đối phương.

Người này tuyệt đối không đơn giản, cái chỉ bắn khi nãy đã khiến trong lòng nàng hơi kinh hãi, Roi Thí Hồn của nàng tung ra, tự mang theo một luồng sát khí, tay không cầm gì mà đi đụng chạm, ngón tay không bị đứt cũng phải chảy máu, nhưng ngón tay của người này chỉ hơi run rẩy xíu.

Võ công của hắn, trên cơ của nàng.

Không phải trong lòng Lâu Thất không có sự khó chịu, trước đó có Hách Liên Quyết, võ công trên cơ nàng, bây giờ lại có thêm một người, công phu trên cơ nàng. Cảm giác này thật khiến người khác không thoải mái.

"Thật không ngờ, trên người Đế Phi có món đồ tốt như vậy." Trương Tiểu Mẫn đột nhiên cười, nhìn Roi Thí Hồn trong tay của nàng, đáy mắt lóe lên tia hứng thú, "Không giấu Đế Phi, sở trường của tiểu nhân là roi pháp, nếu người tặng cây roi này cho tiểu nhân, sau đó tiểu nhân sẽ trao tặng lại một cây roi khác cho Đế Phi, thế nào? Cây roi trong người tiểu nhân, cũng cực kì dũng mãnh, bảo đảm Đế Phi nếm mùi sẽ nhớ mãi không thôi."

Lâu Thất không phải tiểu thiên kim thuần khiết của thời đại này, sao không hiểu được hắn đang nói chuyện xằng bậy với mình, đang dùng ngữ điệu trêu ghẹo mình?

Bọn người Lâm Thịnh Uy đều xuất thân từ trong quân trại, bọn binh sĩ trong trại bình thường chỉ có tập luyện tập luyện, đôi lúc kể chuyện bậy cũng là một cách thức giải tỏa nỗi buồn chán, cho nên bọn họ đều nghe hiểu, và liền tức giận trắng bệch cả mặt, sao còn không rõ được thân phận của Trương Tiểu Mẫn này có vấn đề, đều lo lắng Lâu Thất sẽ tức giận.

Ai mà ngờ Lâu Thất chỉ nhìn lướt bộ dạng của Trương Tiểu Mẫn không thèm đếm xỉa, "Vốn dĩ ta cảm thấy ngươi thật lanh lợi, thì ra cũng chỉ là một tiểu tử thối không được dạy dỗ đàng hoàng, ngươi đi lung tung như vậy, mẹ của ngươi không lo lắng sao?"

Nàng nhìn kĩ, khuôn mặt biểu cảm của Trương Tiểu Mẫn có lúc rất tự nhiên, không đơ cứng, nói rõ trên mặt của hắn không có đội những thứ đại loại như mặt nạ da người, đây là khuôn mặt của chính chủ. Nhưng bây giờ nhìn ánh mắt lóe ra của hắn ta, thì không phù hợp với tuổi tác trẻ trung của hắn. Cho nên nàng mới dò thám thử.

Trong mắt của người này luôn lóe lên sự tham lam và tranh giành, và võ công cũng được xem là cao cường, tinh thần thì chưa chắc theo kịp được.

Quả nhiên, nghe nàng nói như vậy, trên mặt của Trương Tiểu Mẫn nổi lên cơn giận dữ. Hắn liếc mắt nhìn nàng, nói: "Tiểu cô nương bày đặt giở trò gì trước mặt của bổn tôn? Bổn tôn hành tẩu giang hồ bấy lâu nay, ngươi còn chưa biết đang chơi đùa với đống cát ở nơi nào kia kìa?"

"Ô, chẳng lẽ Tiểu Mẫn Tử là đóa hoa mười bảy mười tám sao?"

Trông bộ dạng thần thái và ngữ khí trêu ghẹo thằng nhóc nhỏ của Lâu Thất, Trương Tiểu Mẫn vốn dĩ định trêu chọc nàng liền tức tối, hắn tối sầm mặt, lạnh lùng nói: "Bổn tôn đã gần bốn mươi..."

Lời còn chưa dứt, Lâu Thất đã ngắt lời hắn: "Trương Tiểu Mẫn không phải là tên thật của ngươi?"

"Bổn tôn Trương Mệnh, có nói ra thì nha đầu như ngươi chưa chắc nghe qua."

Lâu Thất lại tiếp tục ngắt lời hắn, "Ừ, xem ra ngươi cũng có chút tự hiểu bản thân, một tên vô danh tiểu tốt thì ta nghe qua bao giờ? Nhưng mà, ta thật tò mò cách thức bảo dưỡng da mặt của ngươi, ê, nói nghe thử coi, thường ngày ngươi dùng mỹ phẩm dưỡng da gì vậy? Có phải ngày nào cũng đắp mặt nạ không? Hoặc là mỗi ngày đều đắp sữa tươi?"

Mỹ phẩm dưỡng da? Mặt nạ? Sữa tươi?

Những thứ này là cái gì với cái gì vậy?

Không chỉ Trương Mệnh bị nàng xoay vòng vòng, ngay cả bọn người Lâm Thịnh Uy cũng vô duyên vô cớ xoay đầu như chong chóng, Đế Phi ơi Đế Phi! Bên cạnh đột nhiên nhảy ra kẻ địch võ công cao cường như vậy, người phải nhanh chóng tìm cách đi chứ? Sao còn chọc tức người ta, và thốt ra những thứ không ai hiểu thế kia!

Vào lúc bọn họ đang định ám chỉ ra dấu với Lâu Thất, một cây roi màu đen bèn dốc tận sức lực vung về phía của Trương Mệnh.

Lúc này, roi được hóa thành cây roi cứng, xung quanh nổi lên các cây kim có độc, hắn có bản lĩnh thì dùng tay bắn tiếp đi, không độc tới nỗi hắn chảy máu bảy lỗ thì nàng không gọi là Lâu Thất!

Và nàng tung vào chỗ hư không, với góc độ này, nếu Trương Mệnh muốn né, trừ khi nhảy vào hư không hoặc là nhảy lên tảng đá cách đó không xa, xem thử hắn lựa chọn như thế nào!

Trong mắt Lâu Thất lóe lên tia sáng cười cợt. Quả nhiên, lão bất tử này mang khuôn mặt thiếu niên thanh tú không chỉ xem thường người khác, mà còn tự vấn thanh cao, hắn tưởng hắn bộc lộ thực lực của mình ra, thì nàng không dám động tay với hắn sao?

Đáng tiếc, trên đời này, không có việc gì nàng không dám làm cả.

Trương Mệnh đích thực không ngờ tới Lâu Thất thực sự sẽ ra tay, và còn chơi đánh lén, vô thức sững người một hồi, bỏ lỡ cơ hội phòng thủ tốt nhất, và hắn vốn dĩ đứng bên cạnh chốn hư không, đang định trực tiếp đối đầu với Roi Thí Hồn của nàng, nhưng phát hiện cây roi đó thay đổi hình dạng, nếu hắn dám động tay, thì đống kim độc đó sẽ chích hắn thành cái rây. Vả lại, lần này chỉ riêng thân roi cũng bao trùm quanh đó một luồng sát khí kinh khủng.

Hắn đâu biết rằng, khi nãy Lâu Thất vì muốn cứu người, Roi Thí Hồn làm theo ý nghĩ của nàng, đương nhiên nhu nhược vô hại, bây giờ nàng đang muốn giết người, sao có thể dùng giống nhau được.

Đừng tưởng bở, hắn mạnh, thì nàng yếu thế hơn.

Trương Mệnh đích thực không còn sự lựa chọn nào khác, cho dù võ công cao cường như hắn, cũng không dễ dàng để mình rơi vào hư không, hắn tung thân nhảy, bèn nhảy lên một tảng đá khác, nhưng trong lúc khẩn cấp thì không có sự lựa chọn, không phát hiện ra tảng đá kia rất nhỏ, khi đứng lên mới phát hiện ra, tảng đá kia quả thật chỉ dung nạp được một cái chân của hắn.

Lâu Thất cười phụt ra tiếng, "Ủa, con gà vàng đứng tư thế một chân tương đối hoàn mỹ đó."

Lúc này Trương Mệnh tức giận đến đỏ bừng cả mặt. "Nha đầu thúi, ngươi có biết thân phận của bổn tôn là gì không?"

"Thân phận gì vậy?" Lâu Thất chớp chớp mắt hỏi: "Đợi đã, ngươi đừng có nói, bởi vì ta không có hứng thú muốn biết."

Cái gì? Không có hứng thú?

Sao có thể như thế được chứ!

"Ngươi dựa vào cái gì mà dám bảo không có hứng thú? Nói cho ngươi biết, bổn tôn mới là người thích hợp làm chủ của Phá Vực! Đây là đất phong của phụ thân bổn tôn năm xưa được quân chủ bốn nước chia cho!"

Trái tim Lâu Thất rung động, dường như đối tượng nghi ngờ trong lòng bấy lâu nay đã có được người chọn, khiến nàng an tâm về một vụ việc rồi. Nhưng lời nói của Trương Mệnh này có ý gì?

Đất phong của phụ thân hắn được quân chủ bốn nước chia cho?

Hoang nguyên Phá Vực không phải là địa bàn không ai quản sao? Chẳng lẽ năm xưa có bí sử gì? Nàng đâu có nghe Trầm Sát kể qua đâu.

Nhưng bây giờ không phải là lúc nàng nên dồn sức suy nghĩ, Lâu Thất vừa ứng phó với hắn, vừa quan sát tỉ mỉ.

"Nói giống như cha của ngươi được phong hầu bái tướng vậy đó, ta nói nè, Tiểu Trương Tử, người đừng có xem nơi đây một màn tối tăm thì tưởng là buổi tối, có thể tùy tiện mơ mộng."

Tiểu Trương Tử? Lúc nãy là Tiểu Mẫn Tử, bây giờ lại là Tiểu Trương Tử!

Nha đầu chết tiệt này có mặt mũi không vậy? Hắn ghét nhất kẻ khác cười nhạo dung nhan của hắn, cảm thấy hắn còn nhỏ, cho nên thường xuyên mang chuyện tuổi tác của hắn ra bàn tán, lúc nãy đã báo tuổi tác rồi, với tuổi của hắn ta, làm cha của nha đầu này cũng đủ tư cách, mà nàng dám cả gan gọi hắn là Tiểu Trương Tử!

Đáy mắt của Trương Mệnh nổi lên cơn âm u, trước sau gì hắn cũng sẽ giết ả tiểu tiện nhân kia!

"Bổn tôn không đánh đồng với một tiểu nha đầu chết tiệt như ngươi, đợi bổn tôn đoạt được bảo bối, bắt được con tiểu dị thú đó, sau đó mới tính sổ với ngươi."

Hắn vốn tưởng Lâu Thất sẽ truy hỏi thân phận thực sự của mình, trà trộn vào quân trại để làm gì, ai mà ngờ được Lâu Thất không thèm hỏi han, còn làm loạn kế hoạch của hắn. Nếu nàng không hề quan trọng thân phận và mục đích của hắn, vậy thì tiếp theo đó hắn phải làm gì để thoát thân đây?

Sau khi thốt ra lời nói này, hắn bèn âm thầm dõi theo Lâu Thất, nhưng bắt gặp nụ cười xinh đẹp của nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui