Đế Vương Sủng Ái

"Tiểu Trương Tử, ngươi cứ việc đi đi nhé, bảo vật của ngươi hết, ta không ngó ngàng đâu."

Lâu Thất nói xong định lùi về phía ngoài động.

"Đế Phi..." Lâm Thịnh Uy do dự một lúc, Đế Phi thật sự không qua bên đó xem sao? Vậy thì thật sự đáng tiếc, dựa vào cái gì mà lại dễ dàng cho tên khốn kiếp đó vậy?

Đám người Lâu Thịnh Uy đều ghét cay ghét đắng Trương Mệnh, một kẻ gần bốn mươi tuổi mà vẫn mang gương mặt của một thiếu niên, lại còn lừa dối bọn họ lâu như vậy, bây giờ nghĩ lại thật đúng là buồn nôn chết đi được.

Lâu Thất lại ra hiệu bằng tay ý bảo bọn họ lập tức lùi về phía sau.

Trương Mệnh hoàn toàn không ngờ rằng Lâu Thất lại có thể cưỡng lại được sự cám dỗ của ánh sáng lấp lánh và con thú nhỏ, nàng căn bản không hề muốn bước về phía trước để xem báu vật, nên hắn ngây ra một lúc. Ngay sau đó ánh mắt hắn lập tức dấy lên một làn khói, hắn lập tức tung ra một chưởng vào tiểu sĩ binh lúc nãy bị hắn vứt ở bên trên hòn đá bên cạnh,"Vậy thì bản tôn sẽ giết tên nhãi ranh này trước..."

Vừa rồi nàng còn muốn cứu tiểu sĩ binh này, hắn không tin rằng nàng có thể để lại hắn ở đây mà không quản, chỉ đem theo sáu người khác rút lui.

Nhưng hắn liền phát hiện ngay ra rằng bản thân lại nhầm rồi.

Lâu Thất lại ngoái đầu lại nở một nụ cười tươi rói nói với hắn: "Tiểu Trương Tử, người của ngươi ngươi muốn giết thì giết đi, không cần phải khách khí. Ngươi xem xem muốn hấp cách thuỷ hay là kho lên, hoặc giả trực tiếp quét hắn xuống hư không cũng được, sạch sẽ đỡ rách việc."

Không chỉ Trương Mệnh cảm thấy ngạc nhiên, tiểu binh sĩ đó cũng ngạc nhiên, ngay cả đến đám người Lâm Thịnh Uy cũng vô cùng sửng sốt.

Một tiểu binh sĩ khác tên Ngũ Tiếu Vũ ánh mắt tỏ vẻ không nỡ, hắn nói với Lâu Thất: "Đế Phi, A Quốc hắn..."

Bọn họ ngỡ rằng bởi vì Lâu Thất không có cách nào để cứu tiểu binh sĩ đó nên mới dứt khoát từ bỏ hắn. Nhưng lại không ngờ rằng Trương Mệnh đột nhiên nghiến răng nghiến lợi trợn trừng mắt lên nhìn Lâu Thất: "Sao ngươi nhìn ra được hắn là người của bản tôn?"

Lâu Thất chớp chớp mắt nói: "Tiểu Trương Tử, ngươi coi ta là đồ ngốc sao? Nếu ngươi muốn giết hắn thì đã sớm giết từ lâu rồi, còn cần thiết phải giữ tư thế lâu như vậy mà không hành động sao? Lúc trước khi ngươi bị ta ép đến mức không thể không lên hòn đá, rõ ràng là hòn đá ở chỗ hắn gần nhất, to nhất, ở trong tình huống đó, nếu các ngươi là kẻ địch, võ công của ngươi lại cao hơn hắn nhiều như vậy, lẽ dĩ nhiên sẽ nhào qua đó đạp hắn xuống, nhưng ngươi lại nhường hòn đá đó cho hắn để bản thân nhảy vào cái hòn đá bé nhất, ối dà, bây giờ còn biểu diễn Kim Kê Độc Lập nữa đấy. Không thể không nói rằng sự dịu dàng ân cần này của ngươi, tình ý một lòng chỉ vì hắn thật khiến người ta cảm động xuýt xoa đấy. Chúng ta không làm phiền hai vị nữa, chúc hai người tình cảm son sắt, sống với nhau đến lúc đầu bạc răng long."

Phì!

Đám người Lâm Thịnh Uy vốn dĩ bị cái sự thật này làm cho kinh ngạc căn bản là không thể kìm nén nổi, cười phì thành tiếng.

Thật không ngờ rằng trong đám người cùng bọn họ chung sống sớm tối lại có hai tên nội gián. Bọn họ vốn dĩ phải vô cùng phẫn nộ nhưng sau khi nghe Lâu Thất nói, bọn họ lại chỉ biết cười, nào đâu nhớ tới cơn tức giận nữa chứ.

Dù sao thì trông bọn chúng bị Đế Phi nhà mình chọc cho tức đến nỗi cả hai mặt đỏ phừng phừng tưởng chừng như thổ huyết đến nơi rồi, quả thật là hả hê quá đi.

Tên tiểu binh sĩ đó bị Lâu Thất bóc mẽ, mặt mũi xấu hổ đỏ bừng lên cũng không tiếp tục diễn nữa, hắn từ trên hòn đá đứng phắt dậy, nói với Trương Mệnh: "Tôn chủ, để tiểu nhân giết chết ả tiện nhân đó!"

"Im miệng." Trương Mệnh quát hắn một tiếng rồi quay đầu lại nhìn Lâu Thất. "A đầu, tốt nhất là ngươi nên tự mình qua đây, nếu không để bản tôn phải động thủ thì đừng có trách ta không biết thương hoa tiếc ngọc, bản tôn biết võ công của ngươi cao cường, khoảng cách này có thể bản tôn không giết nổi ngươi nhưng ngươi phải hiểu cho rõ rằng giết mấy tên nhãi ranh bên cạnh ngươi thì ta đây năng lực có thừa." Nói đoạn, hắn lập tức đưa bàn tay ra xoè giữa hư không, một tiểu binh sĩ do không phòng bị ngay lập tức đã trượt về phía hắn, ngã xuống ngay tức thì.

Hắn nói ra tay là ra tay, Lâu Thất căn bản không kịp phản ứng lại, đến lúc nàng vung roi ra thì cũng đã chậm một bước.

Tiểu binh sĩ đó ngã xuống hư không, mắt thường nhìn vào cũng thấy hắn đang dần dần bị màu đen nuốt trọn.

Không nhìn ra được cái màu đen tối tăm đó là cái gì,nó không giống với sương khói, cũng không giống dịch thể, nó nhẹ nhàng lơ lửng, dường như chỉ là một kiểu màu đen thuần tuý đang đậy tiểu binh sĩ đó lại, sau đó chẳng còn chút vết tích nào nữa.

Lâu Thất trong cơn thịnh nộ cũng không khỏi ngạc nhiên, đây rốt cuộc là cái gì?

Trong lòng nàng cảm thấy vô cùng phẫn nộ, người của mình lại bị chết ngay trước mắt nàng, những người này đều có khả năng sau này sẽ trở thành tinh anh, vậy mà lại bị chết như vậy!

Lão quái vật trường sinh bất lão này!

Trương Mệnh dường như cuối cùng cũng hoà lại một ván, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng đắc ý, hắn bèn nói với Lâu Thất rằng: "Ngươi cũng đừng mong trốn được, ngươi có thể trốn nhưng tốc độ của bọn chúng không thể bì với bản tôn."

"Đế Phi người mau đi đi, không cần quan tâm bọn thủ hạ!" Lâm Thịnh Uy nói xong bèn định đứng chắn lại trước mặt nàng.

Lâu Thất lại lắc lắc đầu với hắn, nàng tiến lên phía trước một bước. Trương Mệnh nói đúng lắm, có lẽ nàng còn miễn cưỡng thoát chết chạy được nhưng sáu thủ hạ này của nàng lại chạy không thoát được, võ công của Trương Mệnh cao cường hơn bọn họ nhiều.

Ngoài ra, bản thân nàng vốn dĩ cũng không muốn từ bỏ việc thám thính cái hư không trước mặt, hơn nữa thì con tiểu thú đó nàng cũng không muốn từ bỏ nữa rồi.

Vừa rồi nàng lấy lui để tiến, có điều là bởi nàng không hài lòng nhìn tên biến thái trước mặt mình làm trò mà thôi. Rõ ràng là một người tâm tư thâm trầm mà lại cứ ra cái vẻ hớn hở ra mặt, nông cạn vô tri không hiểu gì. Bản thân nàng đã quen diễn kịch nhưng nhìn kẻ khác diễn kịch trước mặt mình lại cảm thấy vô cùng ngứa mắt, huống hồ đây lại còn là một lão yêu quái gần bốn mươi tuổi nhưng vẫn mang gương mặt của một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi.

Hắn càng muốn diễn thì nàng lại càng muốn cắt đứt mọi kế hoạch của hắn. Bởi nàng cảm thấy hắn diễn như vậy ắt hẳn là có ý đồ của mình.

Kế hoạch của Trương Mệnh hoàn toàn đã bị Lâu Thất làm rối loạn, hắn cũng thực sự uất phát điên lên được, vốn dĩ hắn không ngờ rằng bản thân mình sẽ lên đây, bởi nơi này quá quỷ quái, trước giờ hắn luôn trân trọng tính mạng, làm gì có chuyện để bản thân phải mạo hiểm, nhưng Lâu Thất trong tức khắc đã ép hắn không thể không lên trên hòn đá, việc này khiến trong long hắn cay cú tưởng chết.

Vừa lên trên hắn đã biết rằng nơi này chỉ có thể vào chứ không thể ra, có một trở ngại vô hình ở rìa ngoài, lúc đi vào không cảm nhận thấy nhưng khi muốn ra ngoài lại thật sự không biết phải làm thế nào, vì vậy hắn mới chỉ có thể đứng ở đây điều đình với nàng.

Thiết nghĩ Lâu Thất cũng nhìn ra điều này.

"Nếu như Tiểu Trương Tử đã muốn ta lên thì đó cũng không phải là điều không thể, nhưng ta có một điều kiện."

"Ngươi còn dám ra điều kiện với bản tôn sao?" Trương Mệnh nheo nheo con mắt lại.

Lâu Thất dựng thẳng ngón tay cái lên lắc lắc: "Nếu ngươi không muốn nói thì cùng lắm ngươi giết hết bọn họ, ta cũng chẳng còn cách nào, bản thân ta đành tự mình rời khỏi đây."

"Ngươi!"

Lâu Thất nhìn hắn tức đến mức mặt nhăn nhó như sắp biến dạng đến nơi rồi, trong lòng nàng cũng cảm thấy vô cùng ngờ vực, tại sao hắn lại muốn nàng đi về phía trước chứ? Nếu như có bảo vật, chẳng phải tự hắn biết rồi tự hắn lấy thì tốt hơn sao? Hắn đem theo nàng lẽ nào không sợ nàng cướp của hắn? Hay là hắn quá tự tin vào bản thân, cảm thấy nàng không thể gây sóng gió trở ngại gì được cho hắn?

"Nói ra điều kiện của ngươi đi." Trương Mệnh tức tối nói.

"Tự ta sẽ đi, bọn họ ở lại."

"Đế Phi! Đám người Lâm Thịnh Uy đồng thanh kêu lên. Bọn họ làm sao có thể để Đế Phi mạo hiểm một mình cơ chứ.

Trương Mệnh cũng không đồng ý: "Ngươi đem theo hai người." Ả tiểu tiện nhân này lắm trò lắm, đây há chẳng phải chỉ muốn đi một mình ả để có thể chuồn bất cứ lúc nào sao? Hắn sao có thể để nàng được thoả nguyện. "Nếu không đem theo thì bản tôn sẽ giết bọn chúng ngay bây giờ."

Lâu Sát thấy hắn vô cùng cứng rắn thầm chửi một tiếng "lão yêu quái", nàng chỉ đành chọn ra Lâm Thịnh Uy và Ngũ Tiếu Vũ cùng đi với mình. Nàng âm thầm truyền âm cho bốn người còn lại, dặn dò bọn họ lúa nào bọn họ quay về thì chuyển lời cho Trầm Sát.

Nhưng khi nàng phát hiện ra việc Trương Mệnh dường như hoàn toàn không quan tâm đám người này đi khỏi thì trong lòng nàng bỗng có một cảm giác vô cùng kỳ quái. Hắn biết bọn họ đem theo không ít người tới, tin mà Trầm Sát bị thương kể cả có truyền ra ngoài thì ba mươi mấy binh sĩ này cũng hoàn toàn không biết rằng nội lực của chàng đã hoàn toàn mất đi, ít nhất cũng phải còn chút kiêng nể với chàng mới đúng chứ.

"Điều kiện của ngươi bản tôn đã đáp ứng rồi, còn không mau qua đây?"

Bị hắn giục như vậy cảm giác kỳ quái đó của Lâu Thất ngay lập tức có lời giải.

Vừa rồi nàng quả thật đã phát hiện ra bọn họ chỉ cần đứng trên những hòn đá đó là sẽ không gặp nguy hiểm, hơn nữa nếu đi vào là sẽ không ra được, nhưng tiến vào lại không có bất kỳ trở ngại nào.

"Tất cả cẩn thận một chút." Nàng dặn dò một câu với Lâm Thịnh Uy và Ngũ Tiếu Vũ, rồi nhìn sang hai người bên Trương Mệnh nói: "Các ngươi nhảy về phía trước đi chứ, nếu không thì bọn ta lên thế nào được?"

Khoảng cách giữa những hòn đá này không giống nhau nhưng nhất định phải mượn lực từ những hòn đá này rồi.

"Hừ!"

Trương Mệnh hừ một tiếng rồi ra hiệu cho tiểu binh sĩ tên A Quốc đó nhảy về phía trước, nàng nhìn động tác nhảy vọt lên một hòn đá trước mặt của hắn cũng đủ để biết người này là cao thủ, vừa rồi hắn cũng diễn kịch mà thôi.

Trương Mệnh cũng vọt lên phía trước, Lâu Thất nhảy qua đó trước, nàng cảm thấy đá dưới chân khẽ rung rinh một hồi, cảm giác này tựa như lên thuyền vậy, nó dập dềnh đung đưa nhưng rất nhanh sau đó lại trở nên bình ổn.

Ở trong hư không nhưng lại không có cảm giác mất trọng lượng như trong dự tính của nàng, chỉ có điều là thân xác nhẹ hơn một chút, dường như có cảm nhận sai lệch thấy rằng khinh công tiến bộ vượt bậc, việc này khiến bọn họ nhảy qua các hòn đá càng dễ dàng hơn.

Mấy người họ nhảy vọt lên hư không phía trước, cảm giác như bản than trở nên vô cùng nhỏ bé. Đoạn trước mặt đều rất thuận lợi, mỗi một hòn đá đều vững chắc chống đỡ cho bọn họ, với cao thủ mà nói thì lộ trình này quả thật vô cùng dễ dàng, đến ngay cả Ngũ Tiếu Vũ võ công thấp nhất ở đây cũng chẳng cảm thấy khó khăn chút nào.

Đúng vào lúc bọn họ có buông lỏng cảnh giác thì A Quốc ở phía trước vẫn nhẹ nhàng vút lên, đây là lần thứ N hắn đáp xuống một hòn đá trước mặt, hắn lặp lại động tác này vô số lần rồi nên bản thân hắn có chút lơ là, nhưng lần hắn đạp chân xuống này thì chân hắn bỗng trở nên nặng chịch, hắn lập tức bị bất ngờ, đang định nhảy vọt lên lần nữa thì bàn chân dưới hòn đá lại nặng đến mức còn nhanh hơn cả trong suy nghĩ của hắn, thân xác của hắn cũng rơi xuống theo hòn đá.

"Tôn chủ cứu tiểu nhân!" Hắn sợ hãi, lập tức kêu lên.

Hòn đá đã rơi xuống dưới, hắn phát hiện chân mình không hề dẫm lên hòn đá, thân xác hắn lập tức trở nên nặng nề hơn rất nhiều, võ công của hắn cũng vào hàng thượng đẳng nhưng lại không thể nâng khí lên được. Cảnh tượng tiểu binh sĩ khi nãy bị bóng đen âm thầm nuốt chửng vẫn còn trong đầu hắn, khiến hắn cảm thấy càng thêm sợ hãi.

Trương Mệnh ngay tức khắc rút đai lưng của mình ra cuốn hắn lên.

Nhưng cái đai lưng còn chưa chạm được đến người thì một cây roi dài màu đen liền ngăn cản lại, cây roi sắc bén như một con dao nhỏ trong tích tắc cắt phựt dây đai của hắn.

Trong khoảnh khắc này thì A Quốc cũng đã rơi xuống dưới, màu đen cũng dần bao phủ lấy thân xác hắn, rất nhanh sau đó hoà vào trong hư không, không còn nhìn thấy bóng dáng của hắn nữa.

Trương Mệnh tức tối, suýt thì thổ huyết.

"Tiểu tiện nhân! Ngươi dám..."

Lâu Thất bình thản đáp lại: "Lão tiện nhân, đây chỉ là có qua có lại thôi mà."

Vừa rồi hắn giết một người của nàng, nàng cũng giết lại một người của hắn, rất công bằng phải không? Đừng tưởng rằng nàng là cái loại dễ mủi lòng, nếu có cơ hội thì trước giờ nàng luôn báo thù ngay tại chỗ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui