Đế Vương Sủng Ái

Ấn Dao Phong liếc hắn, hơi cao giọng: "Ta làm gì sợ chứ, ngươi đừng xem thường ta!"

Lén liếc nhìn Trần Thập, thấy hắn lại im lặng không nói gì, chỉ đi sát theo sau Lâu Thất, nhìn thẳng về phía trước với ánh mắt cũng vô cùng kiên định, trong lòng Ấn Dao Phong bỗng cảm thấy chua sót.

Cô nhìn Lâu Thất, không nhịn được bèn cười khổ.

Trước đây cô nhìn trúng Đế Quân, chỉ cảm thấy kiểu nam nhân đó mới là kiểu cô muốn trong mơ, sau này biết được Đế Quân đã có Lâu Thất, cả đời chỉ lấy một mình nàng ta, cô cũng từng cố gắng tranh giành, nhưng nhìn rõ cho dù bản thân có cố gắng cũng sẽ không có kết quả gì, nên cô đã từ bỏ, giờ đây khi nhìn lại Lâu Thất, cô cũng cảm thấy chỉ kiểu nữ tử như Lâu Thất mới xứng với Đế Quân, có thể đứng sánh vai cùng hắn.

Sau này cô lại thích Trần Thập, cô thích Trần Thập nói ít làm nhiều, tuy có hơi lạnh lùng, nhưng tâm địa hắn cực tốt, vả lại cô cũng thích dáng vẻ của hắn, tuy khí thế không bằng Đế Quân, nhưng trừ Đế Quân ra, cô ta thật sự không hề thấy qua một người nam tử nào tuấn tú như hắn. Trần Thập tuấn tú, thành thục, chững chạc đáng tin, võ công cũng cao, kiểu nam tử như vậy quả thật phù hợp với yêu cầu của cô.

Nhưng bây giờ nhìn lại, trong mắt Trần Thập chỉ có Lâu Thất, không biết trong tâm hắn có phải cũng chỉ có mình Lâu Thất không?

Đang suy nghĩ như thế, chân bỗng đạp lên một thứ gì mềm mềm, cô vẫn còn chưa phản ứng trở lại thì cơ thể đã bị người khác kéo mạnh, ngã vào trong lòng một người, hơi thở đàn ông xông thẳng vào mũi.

Con tim Ấn Dao Phong đâp liên hồi, cô đã phát hiện ra chắc chắn mình đã giẫm phải một thứ gì đó, thế thì, là Trần Thập lại cứu cô?

Cô ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Lâu Tín.

"Dao Phong cô nương sao lại bất cẩn như vậy? Mau xem thử chân cô có sao không?"

Giọng nói của Lâu Tín cũng tràn đầy lo lắng.

Lúc này Ấn Dao Phong mới phản ứng lại, cô đang dựa vào ngực Lâu Tín. Cô vội vàng đẩy Lâu Tín ra, đứng thẳng người, xoay đầu nhìn Trần Thập, thì lại thấy Trần Thập đang đi kéo cánh tay của Lâu Thất.

"Cô Nương, để thuộc hạ đi xem thử."

Hắn đang ngăn cản không cho Lâu Thất đi xem thử thứ cô đạp trúng lúc nãy, trong mắt hắn không hề có cô.

Lâu Thất xoay đầu lại, nói với cô: "Đi qua bên kia xem thử chân của cô có đụng phải thứ gì không."

Ấn Dao Phong ngơ ngác gật đầu.

Trần Thập bước lên một bước, ngồi xổm xuống quan sát thứ kia, sau đó cau mày lại. Một lúc sau hắn đứng dậy lùi về chỗ của Lâu Thất, hắn nói: "Cô Nương, chắc là phân của loài trùng gì đó, nhưng có hơi kỳ quái, lớp cỏ phía dưới đều bị khô héo hết."

Ấn Dao Phong bỗng cảm thấy buồn nôn, cô lại giẫm vào phân ư!

Lâu Tín nhìn cô, nói: "Hay cô đi thay một đôi giày mới đi, đôi giày này ta sẽ giặt lại giúp cô." Hiện tại Linh Đội của họ được trang bị khá nhiều thứ, rất nhiều thứ đều được tạo ra từ ý tưởng và thiết kế của cô nương nhà họ, giống như đôi giày này của họ, đều nhờ người khác đặc chế, lần này họ mang giày ống cao, chống nước, cổ giày có thiết kế có thể buộc chặt lại được, đảm bảo an toàn khi đi trong những khu rừng nguy hiểm.

Nhưng cô nương nhà họ từng nói, dù sao giày nãy cũng chỉ được làm từ vải, sợ rằng vẫn sẽ bị cứa rách hoặc dính phải thứ gì có khả năng ăn mòn, đi lại trong một nơi như thế này, vẫn phải đặt an toàn lên hàng đầu.

Bây giờ chẳng qua chỉ dính phải phân, chắc không thể làm thủng giày, nhưng một cô nương mà giẫm phải phân thế này cũng sẽ thấy không được dễ chịu, Lâu Tín thấy sắc mặt Ấn Dao Phong không được tốt cho lắm, nên suy đoán vì cô đang cảm thấy buồn nôn.

"Không cần đâu, cảm ơn Lâu đại ca, ta đi qua bên đó chùi sạch là được rồi." Ấn Dao Phong lắc đầu, cô ta đi ra xa một chút, liên tục chà gót ủng lên cỏ dại.

"Chậc, Dao Phong cô nương cũng không dễ dàng gì, một nữ hài tử mà lại đi theo chúng ta đến một nơi thế này." Lâu Tín gãi gáy.

Trần Thập liếc tới.

Lâu Tín ngốc à, cô nương nhà họ không phải là nữ hài tử chắc? Chỉ có mỗi Ấn Dao Phong là vất vả à?

Lâu Thất nhìn Ấn Dao Phong, lại nhìn Trần Thập và Lâu Tín, thầm lắc đầu. Nàng không để tâm đến chuyện tình cảm của hai thuộc hạ này của nàng, trừ phi họ thật sự gặp phải một nữ tử không tốt.

"Mọi người cẩn thận một chút, phân của loài động vật này có độc, vả lại độc tính rất mạnh, ngay cả cỏ cũng bị độc chết, thì nó cho thấy bản thân động vật này cũng sẽ có độc, hơn nửa nó có thể đang ở gần đây, mọi người nhớ cẩn thận một chút."

Lâu Thất vừa nói vừa cẩn thẩn quan sát bốn phía, nhưng lại ra lệnh kêu họ tăng tốc.

Càng đi vào trong, độ ẩm càng cao, họ đi được một lúc thì phát hiện ra có nước đọng trên tóc của họ.

Lúc nãy vì phải chùi giày nên Ấn Dao Phong bị rớt lại phía sau, khi cô ngẩng đầu lên thì phát hiện mình đã bị bỏ lại một khoảng, trong lúc định tăng tốc đuổi theo, thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng chiu chiu cúc cu, cảm giác giống như hai loài động vật đang nói chuyện với nhau, cách cô rất gần, trên một cái cây rậm rạp nằm ở góc xéo.

Cô muốn đi lên nhìn kỹ càng, vừa dùng kiếm vén nhánh cây trên đỉnh đầu ra, thì nhìn thấy hai đôi mắt. Hai đôi mắt tròn xoe, một đôi màu lục pha đỏ, một đôi màu trắng pha đen, nhìn trông vô cùng kinh tởm.

"A!"

Tuy khoảng thời gian này Ấn Dao Phong đều được Lâu Thất huấn luyện, nhưng chưa bao giờ gặp phải loại trùng khổng lồ kinh tởm như thế, nhất thời không chế không được bèn la toáng lên.

Không sai, là hai con trùng, một con màu lục, một con vằn trắng đen, rất to rất to, to gần bằng bắp tay cô, nó đang nằm trên cành cây, trọng lượng của hai con trùng khiến cành cây kia cong xuống.

Hai con trùng kia mập ù, không phải là loài trùng lông nhưng trên lớp da của chúng có nổi bọt xốp, trông vô cùng kinh tởm khủng bố. Hơn nửa đôi mắt của chúng cũng rất to, nếu nhìn thẳng vào sẽ cảm thấy rất u tối ớn lạnh. Chúng như khóa chặt cô, kỳ lạ là cô có thể nhìn thấy được sự giận dữ từ trong đôi mắt của chúng.

Chúng đang phẫn nộ, lửa giận này chắc nhắm vào cô, bởi vì...

Khuôn mặt Ấn Dao Phong đỏ bừng, rõ ràng là hai con trùng này đang... đang...

Dường như cô đã quấy rầy chúng.

Cô vội vàng lùi về sau.

Nhưng khi cô lùi về sau hai mét, nghĩ rằng khoảng cách đó đã an toàn toàn rồi, thì con trùng màu xanh đột nhiên há miệng, một sợi tơ màu đỏ được phun ra, nhắm thẳng vào mặt cô.

Mùi tanh rất nồng, cực kỳ nồng.

Ấn Dao Phong biến sắc.

Họ đã được học về bùa chú nhưng vẫn chưa học được cách đối phó với các loại trùng. Vốn dĩ lần này Lâu Thất muốn dẫn họ đến Bách Trùng Cốc học tập huấn luyện, nhưng hoàn toàn không ngờ đến vừa vào cốc đã gặp phải hai con trùng như thế này.

Dù sao Ấn Dao Phong cũng không phải nữ tử nhát gan, sau cơn hoảng hốt thì cô đã ép buộc bản thân phải bình tĩnh trở lại, nhanh chóng né người, sau đó rút kiếm ra chém con trùng tơ ấy.

"Đừng chạm vào, mau né đi!"

Giọng nói của Lâu Thất vọng đến, Ấn Dao Phong cũng đã quen việc chấp hành mệnh lệnh của nàng, cô lập tức thu kiếm về, xoay eo đầy linh hoạt, nghiêng người né tránh.

Mảnh tơ trùng kia rơi xuống đất, xèo một tiếng, vùng cỏ xanh xung quanh đó bỗng chốc bị cháy xém đen thui.

Tất cả mọi người đều biến sắc.

"Sao lại độc đến thế?"

Lâu Tín nhào đến, cầm tay Ấn Dao Phong, kéo cô về sau.

Nhưng hai con trùng kia lại bay người về phía họ, con trùng màu xanh lại phun tơ, con trùng vằn đen trắng chỉ bám sát theo, tuy không có động tác gì, nhưng ánh mắt của nó lại khiến người ta cảm thấy rét lạnh.

"Lùi qua một bên." Lâu Thất lách người, chắn trước mặt họ, Roi Thí Hồn trong tay nàng vung ra, quất về phía hai con trùng kia. Bốp một tiếng, hai con trùng bị một roi của nàng quất làm hai, rơi xuống đất, sau đó bắt đầu phân hủy.

Lâu Thất vừa nhìn, lập tức kêu lên: "Đi nhanh!"

Mọi người thấy nàng khẽ biến sắc, họ không dám chậm trễ, lập tức vận khinh công bay đi. Ấn Dao Phong vừa bay vừa xoay đầu lại, chỉ thấy bãi cỏ nơi hai con trùng kia rơi xuống lúc nãy bắt đầu biến thành màu đen tỏa ra mùi thối, độc tính nhanh chóng lan tỏa ra xung quanh, không ngờ trong chớp mắt cả một vùng cỏ rộng lớn đều bị biến thành một màu đen thui.

Độc tính lại truyền nhanh và độc như thế!

Đợi đến khi rời xa khỏi bãi cỏ đó, họ bắt đầu giảm tốc, sắc mặt Ấn Dao Phong trắng bệch, cô hỏi Lâu Thất: "Đế Phi, đó là loại trùng gì vậy?"

"Tử Mẫu Cự Trùng." Lâu Thất không nói nhiều, đó là loại trùng độc nhất kinh tởm nhất trong thế giới côn trùng mà lão đạo sĩ thối đã từng nhắc đến trong Dị Vật Chí, nói đó kinh tởm là vì trùng mẹ và trùng con kết hợp với nhau, sau đó lại sinh ra trùng con biến dị kinh tởm.

Một con trùng mẹ sẽ đẻ ra nhiều trùng con, sau đó sẽ kết hợp với từng con trùng con một.

Lúc nãy Ấn Dao Phong đã ngắt quãng quá trình kết hợp của trùng mẹ.

Loại trùng đó cực độc, tuy họ có mang giày đặc chế, nhưng vẫn không thể chống lại được chất kịch độc kia.

Bản thân Lâu Thất không sợ trùng, tuy những đội viên này đã uống giải độc đan, nhưng cũng chưa chắc đã chống lại được tất cả mọi loại độc, nhất là loại độc vừa tiếp xúc với da là sẽ phát tác, chỉ sợ rằng giải độc đan chưa phát huy công hiệu thì họ đã thụ trọng thương.

Lần này xem như cũng giúp các đội viên đề cao cảnh giác, cũng hiểu biết sâu hơn về Bách Trùng Cốc này, đoạn đường tiếp theo càng phải cẩn thận hơn.

Trong sơn cốc, bên cạnh một cánh rừng chuối hoang, có 11 người đang ngồi trên đất nghỉ ngơi, nói là nghỉ ngơi, thật ra cũng không đúng lắm, bởi vì tinh thần của họ đều đang rất căng thẳng, cảnh giác bốn phía, mỗi một người đều ở trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu. Và họ trông đều rất nhếch nhác, cả người dơ bẩn đã đành, còn hôi thối không thể nào ngửi được.

"Đại ca, chúng ta đi về hướng nào đây?" Một tên nam nhân ngồi không yên, đứt phắt dậy, nhìn kẻ có một vết thường dài từ cổ để mặt.

Đi về hướng nào?

Tên nam nhân có sẹo cau mày, nghĩ về một dự định khác.

Hắn trầm giọng, nói: "Chúng ta không chạy, tìm cơ hội giết chết người kia."

Những người bên cạnh chấn kinh, đồng loạt nhìn hắn, thiếu niên mười ba mười bốn tuổi kia nói: "Hỏa đại ca, những năm trăm cao thủ đó, vả lại trong số họ còn có cao nhân có thể ứng phó nhiều loại độc trùng, chúng ta đang chiếm thế hạ phong, giết bằng cách nào đây?"

"A Mộc sợ rồi à?"

Họ chính là những người giết chết Bắc Phù Dung ở Bắc Thương, và người được xưng là Hỏa đại ca kia chính là Hỏa Vệ, người Lâu Thất đến tiếp ứng lần này.

Lâu Thất không thể nào ngờ được, trong tình cảnh thế này mà Hỏa Vệ vẫn còn muốn đoạt mạng những cao thủ truy sát họ suốt dọc đường.

Lá gan quả thật đủ lớn đấy.

Thiếu niên tên A Mộc khựng lại, sau đó nói với thái độ rất không phục: "Ta sợ hãi lúc nào chứ Hỏa Đại Ca?"

"Đúng rồi, A Mộc của chúng ta là tiểu anh hùng lợi hại nhất." Hỏa khẽ cười, nói: "Ta cũng không nói sẽ giết hết toàn bộ bọn họ."

Điều đó không hề thực tế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui