Đế Vương Sủng Ái

Lâu Thất vừa nhìn sắc mặt của hắn liền đưa tay nắm lấy cổ tay hắn. Trầm Sát nhíu mày, những cũng biết chắc chắn nàng đã thấy có điều gì không ổn, nên cũng không ngăn lại.

Trái lại, Trần Thập thì không kìm được mà nhìn hắn một cái, có chút hoảng sợ.

Đế Quân không cho phép cô nương đụng chạm vào bất kỳ nam tử nào khác trừ mình, thế nhưng thấy Đế Quân không nói lời nào, hắn lại cảm thấy đã quá coi thường Đế Quân rồi.

"Cô nương, thuộc hạ không như họ..." Từ thượng thổ hạ tả này hắn không muốn nói ra cho lắm, cảm thấy như vậy sẽ làm bẩn tai cô nương.

"Ta biết." Lâu Thất thu tay lại, vẻ mặt lại càng khó coi hơn trước, "Doanh trướng ở đâu?"

"Bên này." Trầm Sát kéo nàng đi.

Lâu Thất bảo Trần Thập đi cùng, Tử Vân Hồ nhảy lên vai Trần Thập, dụi dụi vào mặt hắn. Trần Thập đột nhiên có dự cảm không ổn lắm, bởi tuy rằng U U lúc không thể vùi vào lòng cô nương sẽ chọn đi theo hắn, nhưng từ trước đến nay chưa từng làm động tác thân mật như vậy, nó lại là loài vô cùng có linh tính, đột nhiên khác thường như vậy, trừ phi là đang thương hại hắn.

Thế nhưng hắn có gì để khiến U U phải thương hại chứ?

Lẽ nào hắn cũng bị bệnh, nhưng không thể cứu?

Tâm trạng Trần Thập phức tạp, đi theo Trầm Sát tiến vào doanh trướng.

Chinh chiến một tháng, thực ra đại quân của Trầm Sát có khí thế và lòng tin vô cùng mãnh liệt, lần này nếu như vẫn giữ được khí thế vốn có mà đánh chiếm Tùng Sơn, vậy thì nhất định sẽ nắm chắc thắng lợi trong tay. Thế nhưng chẳng ai ngờ rằng Trầm Sát mới rời đi một đêm, trong quân đã có mầm bệnh như vậy.

Bởi có thần y, ngự y và quân y của Phá Vực trên thực tế tốt hơn những quốc gia khác một chút, hơn nữa hiện giờ thần y còn có một dược viên lớn vô cùng, lại có những thứ thuốc tốt của Lâu Thất, dưới sự chỉ đạo của nàng, chế những thứ thuốc này thành dược hoàn, mang tới chiến trường dùng rất tiện lợi, hiệu quả cũng rất nhanh, vốn đại quân cực kỳ có lòng tin với quân y, ai mà biết được chứng bệnh lần này, cả ba vị quân y đều bó tay toàn tập!

Hai đả kích này cùng ập tới, trong một ngày, khí thế của đại quân liền chìm hẳn xuống.

Sau khi Trầm Sát hiểu được tình hình cũng nhíu chặt mày lại.

Cả ngày hôm nay hắn không thể cách xa Lâu Thất, vì vậy sau khi vào doanh trướng hắn liền gọi Ưng Vệ qua hỏi chuyện, mà Lâu Thất cũng chỉ đành dựa người vào hắn để kiểm tra cho Trần Thập, nhân tiện nghe luôn những lời bẩm báo của Ưng.

"Xem ra thủ đoạn của Cao Ngọc Hổ đó cũng không tệ."

Cao Anh Anh bị xách vào ném trên đất nhếch miệng cười, dùng thanh âm suy yếu nói, "Các ngươi đừng, đừng cho rằng bắt được ta là có thể đánh thắng được sư gia ta, thuộc hạ của ông ấy có rất nhiều, tất cả các ngươi đều phải chôn thây ở Tùng Sơn!"

Lâu Thất nhướn mày, "Chúng ta sợ quá cơ."

Tuy nàng nói rất thoải mái, thế nhưng Trần Thập ngồi đối diện nàng lại nhìn thấy một tia ngưng trọng trong mắt nàng, lòng hắn cũng không khỏi nặng nề theo, biết rằng chắc chắn bệnh của mình có chút vấn đề.

"Giải cô ta xuống." Trầm Sát liếc nhìn Cao Anh Anh một cái, liền có hai sĩ binh giải ả ta đi.

Lâu Thất đột nhiên đưa tay bổ về phía Trần Thập.

Tuy Trần Thập nhận ra được nàng muốn ra tay với mình, thế nhưng vì lòng tín nhiệm của hắn đối với nàng, hắn cũng chẳng lo lắng gì, cũng không có bất kỳ ý phản kháng nào, bị nàng bổ vào gáy liền ngất đi.

Lâu Thất đưa tay tiếp lấy hắn, bảo Trầm Sát đứng lên, "Chàng ôm hắn lên giường đi."

Hắn? Ôm Trần Thập?

Trầm Sát đen xì cả mặt.

Ưng vội vã tiến lên, "Để thuộc hạ ôm Trần Thập qua cho."

"Ngươi không được, cách xa một chút." Lâu Thất lại né khỏi hắn, ngước mắt nhìn thấy Trầm Sát mặt mũi đen ngòm, chỉ đành giải thích một câu, "Trên người Trần Thập đã nhiễm mầm bệnh, loại bệnh này chỉ cần tiếp xúc là bị lây nhiễm rồi, Ưng Vệ vẫn chưa bị sao cả."

Ưng sốt sắng, "Vậy Đế Phi người sao lại..." Sao lại chạm vào Trần Thập, còn bắt chủ tử ôm hắn?

Lâu Thất trợn trừ mắt, "Vì ta và chủ tử của các ngươi không sợ nhiễm."

Mầm bệnh gì trước mặt nàng chỉ là cặn bã mà thôi, từ nhỏ tới giờ nàng ngay cả cảm cúm cũng chưa bị bao giờ, còn Trầm Sát, cổ độc trong người hắn còn đáng sợ hơn so với bệnh này.

Trầm Sát xị mặt ôm ngang Trần Thập lên, Lâu Thất khoát tay lên vai hắn bước theo về phía giường lớn. Nàng không kìm nổi mà vuốt vuốt mũi, cũng khó trách mặt Trầm Sát lại đen như vậy, dáng người hắn cao to cứng cáp, lớn như một ngọn núi tràn ngập khí khái nam tử, mà Trần Thập cả tháng nay ở trong quân doanh nên gầy đi đôi chút, lại thêm việc hiện giờ có bệnh, sắc mặt tái nhợt, khiến vẻ tuấn mỹ của hắn thêm và phần mảnh mai, còn bị Trầm Sát ôm ngang người bế về phía giường lớn như vậy, nhìn thế nào thì cũng...

Hủ...

(Hủ trong hủ nữ.)

Khụ khụ khụ.

Thiếu chút nữa Lâu Thất đã tự ngược bằng màn não bổ của mình, hồi thần lại, Trầm Sát đã đặt Trần Thập lên giường, sắc mặt nghiêm túc không chút gợn nhìn chằm chặp nàng.

"Sao lại chột dạ vậy?"

"Hả? Đâu có! Ta có gì mà phải chột dạ chứ?" Lâu Thất liền thề thốt phủ nhận. Nếu như để hắn biết được nàng vừa nghĩ gì, não bổ những gì, nàng quả thực không cần đứng thẳng mà bước ra khỏi doanh trướng này nữa rồi.

Tuy Trầm Sát cảm thấy nàng có chút khả nghi, thế nhưng cũng chẳng nghĩ ra nguyên nhân gì, liên quẳng ra sau đầu, nhìn Trần Thập hỏi, "Nàng biết đây là bệnh gì sao?"

Lâu Thất nghiêm mặt nói, "Vẫn chưa biết, thế nhưng chắc chắn là loại bệnh này còn có triệu chứng kế tiếp nữa, không thể chỉ thượng thổ hạ tả, Trần Thập vừa bị nhiễm, ta có thể cảm thấy rằng điểm quái dị nhất của loại bệnh này, chính là đối với Trần Thập mà nói, động tác của hắn rất mạnh, thân thể cũng gầy đi mấy phần, vì vậy ta mới đánh ngất hắn, mới quan sát thêm được."

Đây cũng là lí do vì sao khi ở ngoài sắc mặt hắn xanh lét, nhưng nom lại không có ảnh hưởng gì lớn, tuy nhiên sau khi bước nhanh vào doanh trướng với họ, sắc mặt của hắn lại càng tái hơn, cũng yếu ớt hơn hẳn.

Đây là chứng bệnh mà trước giờ nàng chưa từng thấy, ít nhất những thứ thuốc trên người nàng, chẳng có loại nào là giải được bệnh này, đây không phải là một chứng bệnh bình thường, sau khi tiếp xúc với cơ thể người sẽ tạo nên sự thay đổi trong đó.

Nếu như mầm bệnh này là tác phẩm của Cao Ngọc Hổ, vậy thì chỉ có thể nói người này không dễ đối phó, hơn nữa lần trước mấy ngàn Hổ quân bị bọn họ diệt, con gái ruột cũng nằm trong tay họ, Cao Ngọc Hổ lại không động binh hơn nửa tháng trời, quả thực có chút thâm sâu khó dò.

"Đi thôi, đi xem người khác thế nào."

Trầm Sát nắm tay Lâu Thất, Ưng đưa họ tới y trướng.

Mười cái lều đơn sơ được che kín mít, không ngừng có người sắc mặt tái nhợt như giấy đi vào, trong không khí còn có một loại mùi chua thối, thỉnh thoảng lại có sĩ binh đào một thùng cát để lấp đi những thứ ô uế mà các bệnh nhân nôn ra.

Lâu Thất nhíu chặt mày.

Trầm Sát dừng lại vài bước, có chút lo lắng nhìn nàng. Tuy rằng lá gan nàng lớn, thế nhưng ô uế như vậy, hắn vẫn đau lòng khi nàng phải xử lý, hắn luôn mong rằng nữ nhân của mình lúc nào cũng có thể sóng vai bên cạnh, thế nhưng hiện giờ hắn lại mong có thể nâng niu nàng trong tay, bảo vệ ở sau người, chỉ dành cho nàng cẩm y hoa thực.

"Không sao, mau vào xem thôi." Lâu Thất cảm nhận được tình ý sâu đậm của hắn trong giây lát, lòng chợt ấm áp, lắc lắc tay hắn.

"Bái kiến Đế Quân, bái kiến Đế Phi!"

Hai người cùng nhau bước vào y trướng, chỉ có vài người ở phía cửa thấy họ, đang muốn quỳ xuống tham kiến, Trầm Sát đã phất tay bảo bọn họ không cần.

Những người khác không hề phát hiện ra rằng họ vào.

Mà điều khiến Lâu Thất và Trầm Sát kinh ngạc là, tình hình trong y trướng hoàn toàn khác với những gì họ tưởng. Ở ngoài thấy những người bị khiêng vào đều suy yếu tái nhợt, bọn họ vốn cho rằng ở trong sẽ đầy những bệnh nhân nằm la liệt, thậm chí sẽ có người nôn mửa, thế nhưng vừa vào đã thấy tất cả mọi người đều ở cùng một chỗ, tuy sắc mặt vẫn trắng bệch, thế nhưng lại không ngừng nói chuyện, chỉ là nội dung của cuộc trò chuyện có chút khiến người ta phải cau mày.

"Chúng ta không thể tốt được, nghe nói sư gia của Cao Ngọc Hổ là một dị nhân, là người mà đến cả lão thiên gia cũng che chở!"

"Nếu như chúng ta đối đầu với họ, có phải là sẽ cứ bệnh hoài vậy không?"

"Đâu chỉ vậy chứ, đại quân sẽ chết hết ở đây thôi!"

"Khó khăn lắm mới đánh xong Phá Vực Hoang Nguyên, chỉ còn mỗi Tùng Sơn, người nhà ta còn đang chờ ta về cưới vợ đấy."

"Ta cũng vậy, đã đưa nương ta tới Thất thành rồi, trữ chút bạc mở một cửa tiệm bánh bao ở đó, nương ta còn nói chúng ta là khổ tận cam lai, giờ nếu như chết ở đây, ta cũng chẳng kịp để lại lời di ngôn cho nương nữa rồi."

Còn có quân sĩ nhỏ tuổi vẫn còn trẻ con khẽ trầm giọng khóc, "Ta vừa mới vào hố sĩ đã đi ra máu rồi."

"Đừng khóc nữa, ta còn nôn đến mức nôn ra máu đây này."

Sắc mặt Trầm Sát rất tệ, trước đây hắn nghe Ưng nhắc đến, sĩ khí trong quân giảm nhiều, thế nhưng không ngờ những người này đã bi quan tới mức vậy, vậy mà lại cho rằng đại quân sẽ chết hết ở đây!

Hắn không muốn nghe tiếp nữa, trầm giọng quát một tiếng, "Ai nói các ngươi sẽ chết ở đây?"

Tiếng quát giận này khiến mọi người giật thót tim, đồng loạt quay đầu lại, giờ mới thấy bọn họ, liền quỳ cả xuống.

"Đế Quân tha tội!"

Lâu Thất nhận ra binh sĩ trẻ tuổi kia còn bắt đầu run lên. Bọn họ vốn vừa kính lại vừa sợ Trầm Sát, giờ Trầm Sát đang giận dữ như vậy, thiếu chút nữa dọa bọn họ vỡ mật rồi. Thế nhưng vào lúc này nên cho họ chút lòng tin.

"Dưới trướng Cao Ngọc Hổ cũng chẳng quá ba vạn Hổ quân, trước đây đã diệt năm sáu ngàn, giờ chúng ta có mười vạn binh, mười vạn hơn hai vạn nhiều, các ngươi còn sợ đánh không lại bọn chúng sao? Hổ quân gian xảo dối trá, điều này các ngươi sớm đã biết rồi, giờ chẳng qua chỉ là bị hạ độc một lần đã bi thương ảm đạm như các tiểu nương vậy, bổn Đế Quân còn cần các ngươi để làm gì?"

Đám người có chút xấu hổ cúi gằm mặt xuống.

"Chẳng qua chỉ là chút mầm bệnh, đã có thể đả kích các ngươi đến mức vậy rồi! Vậy mẫu thân, người nhà, thê tử của các ngươi còn dám dựa vào các ngươi sao? Một quốc gia mới thành lập, còn có thể dựa vào sự bảo vệ của các ngươi sao? Các ngươi cho rằng mình là ai? Các ngươi không phải là những kẻ yếu đuối! Các ngươi là lính! Là lính của bổn Đế Quân! Cho dù có thực sự không thể chữa khỏi, bổn Đế Quân cũng mong rằng các ngươi chết trên chiến trường, chứ không phải thê thảm ở đây đợi chết!"

Trong y trướng to lớn, chỉ còn lại giọng nói đầy nhuệ khí của Trầm Sát, những binh sĩ vốn đang cúi đầu đều không khỏi thẳng lưng lên.

"Giờ đứng lên hết cho bổn Đế Quân, ngẩng cao đầu lên! Nói cho bổn Đế Quân biết, các ngươi có phải là kẻ ham sống sợ chết không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui