Đế Vương Sủng Ái

Để cho những người này ẩn đi, càng kín càng tốt.

Lúc này cô không cần truy đuổi chúng, mà muốn đưa chúng trở về nhà.

Trên Vấn Thiên Sơn, hàng vạn tinh binh lập tức xuống núi với tốc độ kinh người. Ngay đến cả Lâu Thất và Trầm Sát cũng cảm thấy ngạc nhiên. Thần quỷ binh có thể lấy một địch mười, lúc này họ thực sự tin vào điều đó.

Trong ám thấy, vài trăm đệ tử tinh anh tụ lại với nhau. Chúng hoàn toàn không ngờ trước đó còn trêu đùa đám người kia thế mà trong chốc lát lại phải bỏ trốn như một bầy sói, lại còn phải chui vào trong huyệt động này để tránh này.

Cảnh Dao nhìn Tố Phỏng, thế nhưng càng nhìn càng thấy hắn có vẻ khoái dị, dường như trở lên cương cứng hơn. Rõ ràng ông ta trông khá đạo mạo, thế nhưng cũng khiến cô ta cảm thấy không ưa nổi. Cô thực sự không hiểu cô cô của mình tại sao lại ở bên ông ta. Rõ ràng trước đây hận thù Trầm Vân Sơn Trưởng thế nay lại ở bên hắn.

Cô tiến gần Cảnh Mộng, nói khẽ: "Cô cô, cô cô có thể nghe lời Dao nhi, đừng ở bên người đàn ông kia nữa được không?" Cảnh Mộng giải thích cho cô chuyện cha mẹ của cô, Cảnh Dao cuối cùng lựa chọn tin bà ta. Nếu không có Cảnh Mộng, cô không biết mình phải đi đâu.

"Dao nhi nói gì?" Câu này la do Tố Phỏng nói. Hắn nhìn cô, đôi mắt lim dim nhắm lại.

Cảnh Dao lạnh người. Cô nhận ra Trầm Vân Sơn Trưởng rất tà xác, khiến cô có cảm giác sợ hãi. Cô lui vào phía sao Cảnh Mộng. Diêu nhi, cái tên này để cho hắn gọi hay sao? Cô với hắn đâu có thân quen gì.

"Tố sơn trưởng, chúng ta phải làm sao?" Có người hỏi

"Cứ đợi ở đây, chúng không thể tìm thấy nơi này đâu." Tố Phỏng lên tiếng, nghĩ một lát rồi tiếp lời: "Các người đợi ở đây, ta ra xem sao. Nếu chúng đi rồi thì chúng ta sẽ ra ngoài"

Nói đoạn, hắn quay người đi ra.

Cảnh sắc trên Vấn Thiên Sơn vẫn đẹp như thường, lầu đài tầng tầng lớp lớp, giống như tiên cảnh. Hắn đứng trên một mái lầu, ánh mắt cười. Mặc dù không thế không chế hay giết hại được năm vạn tinh binh kia, thế nhưng hắn có thể gọi bốn người liên thủ trấn áp. Trầm Sát có hơn bốn vạn tinh binh thì cũng đã làm sao

Cho dù là lấy 1 địch 10, thì cũng không chế chống lại được.

Còn Vấn Thiên Sơn này cuối cùng đã thuộc về bắn. Bây giờ Cảnh Mộng đang phụ thuộc vào hắn nên đương nhiên Bích Tiên Sơn cũng đã là của hắn, lại thêm Thần Tiễn Sơn Trang, trong tay hắn có tam sơn nhất trang, hình thành một thế lực không nhỏ.

Chỉ riêng Vấn Thiên Sơn này đã là một nguồn kho báu lớn rồi.

Hắn đang nghĩ thì đột nhiên có chấn động dưới chân, sau đó trên đầu hắn tiếng chim ứng xé ngang không trung. Hắn nghe thấy tiếng cười của Lâu Thất.

"Các người cứ trốn đi, đừng có ra ngoài"

Âm thanh vừa dứt thì "Ầm."

"Ầm, Ầm, Ầm"

Hàng chục tiếng động vang lên, cả ngọn núi rung chuyển

Tiếng động đó nghe rất đinh tai khiến hắn không đứng vững. Đợi hắn kịp phản ứng lại thì cả ngọn núi đang rung chuyên. Đất đá trên núi nổ tung bắn ra xung quanh, cây cối đổ rào rào. Những lầu đài sụp đổ hoàn toàn, bui tung mù mịt. Một âm thanh lớn khác lại vang lên, khắp nơi là những tiếng nổ lớn.

Tố Phỏng cố gắng bay lên, kinh hãi và phẫn nỗ nhìn về nơi người của hắn đang trốn. Đúng lúc đó một tiếng nổ lớn trong huyệt động vang lên, từng tảng đá lớn tung lên không trung rồi rơi xuống tòa nhà phía dưới sườn núi. Cả tòa nhà sụp đô, tiếng kêu của những thị nữ thất thanh.

Điều thê thảm nhất đó là trong huyệt động đó có rất nhiều đám đệ tử tinh anh của hắn đã bị tan xác, các phần cơ thể bắn ra khắp nơi.

Một cảnh hết sức kinh hoàng.

Tố Phỏng như muốn nổ tung, đang định bay đi thì một tiếng nổ khác vang lên

Ầm ầm!

Vấn Thiên Sơn vốn như một tiên sơn trong mắt người đời trong tích tắc đã hoàn toàn sụp đổ.

Tất cả những lầu đài, cảnh quan, cả những đám đệ tử, thị vệ thị nữa, tất cả đều bị chôn vùi sau những âm thanh vang trời kia.

Khói bụi cuồn cồn.

Thôn trang nhỏ cách đó không xa cũng rung lên, khiến tất cả người dân trong thôn nhốn nháo chạy ra ngoài, kinh hãi nhìn về phía ngọn núi. Cả ngọn núi đang sụp xuống.

Nơi đó không còn ngọn núi được mệnh danh là tiên sơn nữa.

Thế gian này không còn cái gọi là Vấn Thiên Sơn nữa.

Người dân trong thôn thấy cảnh kinh hãi này thì nói với nhau: "Đây là thần linh giáng tội "

"Tiên sơn sao lại bị thần linh giáng tội?"

Có người ngẩng đầu nhìn lên trời: "Mau xem, con bạch ưng lớn quá!"

Trên bầu trời, Tuyết ưng dang rộng đôi cánh bay qua, một giọng nữ vang lên: "Vấn Thiên Sơn khi thế đạo danh, sát hại hàng vạn người dân vô tội, xấu xa không kể hết. Thiên lý không thể tha. Trầm Vân Sơn và Bích Tiên Sơn cũng sẽ giống như thế này. Tam sơn cự diệt, thế gian không còn tam sơn này nữa. "

Sau đó, có một giọng đàn ông vang lên: "Nếu có kẻ không phục, Đại Thịnh quốc sẵn sàng nghênh chiến"

Hai câu nói đó truyền tới Đông Thanh, Bắc Thương, Tây Cương và Nam Cương.

Đồng thời nhưng thông tin truyền đi còn có: Đại Thịnh chia quân ba ngả, trong cùng một ngày tiêu diệt Vấn Thiên Sơn, Trầm Vân Sơn, Bích Tiên Sơn và cả Thần tiễn sơn trang. Tất cả đã bị tiêu diệt một cách gọn lẹ.

Đó chính là phong cách của Trầm Sát. Đám đệ tử của tam sơn nhất trang đã chết hết thì tiện tay tiêu diệt toàn bộ bản doanh của chúng. Ngoại trừ ngọn cao nhất tại Vấn Thiên Sơn, thì toàn bộ cách đỉnh núi đều bị san phẳng, Trầm Vân Sơn cùng Bích Tiên Sơn và Thần Tiễn sơn trang bị thiêu rụi, chỉ còn là những khoảng trống.

Đồng thời Trầm Sát ra lời chiếu thị thiên hạ. Kể từ ngày hôm nay tất cả vùng tam sơn nhất trang đều quy về Đại Thinh quốc. Kẻ nào không phục thì có thể tới nghênh chiến.

Cùng lời chiếu thị này là một câu tuyên bố của Đế Phi Lâu Thất.

"Đừng khoe khoang vạn đai binh với ta, nếu làm bổn Đế Phi bực mình thì ta sẽ cho hoàng cung của các ngươi nổ tan rồi hay nói."

Quả thật là ngôn cuồng, ngông cuồng vô đối.

"Quá hung tàn, quá bạo tạn. Trầm Sát sao có thể dám, hắn lây đâu ra cái gan này?" Trong cung của Đông Thanh, Đông Thời Văn đang nghiến răng, không nuốt nổi thông tin này.

"Lâu Thất con mụ đàn bày này cũng quá ngạo mạn, còn dám làm nổ tung cung điện bốn nước nữa sao."

Đông Thời Ngọc lúc đó đang uống trà cùng Bắc Nhị công chúa Bắc Thược Dược. Nghe câu nói của Đông Thời Văn liền hỏi, "Vậy người có dám thử đấu với ả ta hay không?"

Đông Thời Văn chợt ngập ngừng.

Lâu Thất điên cuồng như thế thì ai dám động vào

"Phụ hoàng của ta có lẽ cũng chưa dám nghĩ tới" Bắc Thược Dược xen vào: "Hoàng tỷ trước đây bị ám sát ngay tại Hoàng Đô nên đã khiến phụ hoàng lo lắng."

Không dám đứng ra khiêu chiến với Đại Thịnh Quốc

"Phụ hoàng của ta cũng đâu dám chứ" Đông Thời Ngọc cười gượng

Đông Thời Văn đập tay lên bàn: "Bốn nước chúng ta liên thủ chẳng phải là xong rồi hay sao?"

Chỉ có điều khi chúng chưa tính tới chuyện liên thủ thì liên tục trong bảy ngày các vùng hoang nguyên giữa Phá Vực và bốn nước đều đã bị quy thuộc về Đại Thịnh Quốc. Các thành trì ở khu vực biên giới liên tiếp bị công phá

"Không biết đội quân đó chui từ đâu ra. Trước đây Phá Vực lấy đâu ra đội quân hung tàn như thế, có thế lấy 1 địch 10, hung tàn vô độ, không sợ đâu không sợ chết. Thậm chí chẳng cần xây thành đắp đá mà có thể trèo thẳng lên thành. Binh sỹ của chúng ta hoàn toàn không thế chống lại nổi"

"chúng còn có thuốc nổ vô cùng đáng sự, uy lực vô cùng lớn. Thuộc hạ hoàn toàn không thể đối phó được, cổng thành dễ dàng bị phá tung"

"Không ngăn nổi, quả thật không thể ngăn nổi"

"Không được, chúng còn có loại thuốc quý, bị thương gì thì chỉ cần bôi lên một chút là lập tức lại uy mãnh như rồng như hổ, không thể bị chế phục."

Chỉ trong vài ngày Đông Thanh và Bắc Thương liên tục nhận được tin tức như thế

Trong bảy ngày, mười lăm thành trì bị hạ.

Đội quân đó gọi là Thần Quỷ binh

Đội quân hung tàn như thế quả thực khiến chúng khiếp sợ. Bốn nước binh lực có thừa. Thế nhưng nhiều năm được nghỉ ngờ, doanh trại chỉ có đấu gà, chơi bài chứ đâu có khổ luyện gì, làm sao chống lại được đôi quân kia. Vừa ra tat là chúng đã bị đánh bại. Ngay cả khi hoàng thất có ý muốn nghênh chiến thì vài vị tướng lĩnh lần lượt rút lui

Không sợ cường địch, chỉ sợ bản thân không có gan nghênh chiến.

Đây chính là Trầm Sát, với một phong cách đơn giản nhưng mạnh mẽ.

Hắn và Lâu Thất hoàn toàn chẳng có ý mềm mỏng, dây dưa mất thời gian làm gì gì với bốn nước.

Trầm Sát thậm chí còn nhận thấy, bốn nước đó nên cảm ơn hắn vì lúc này hắn chưa nghĩ tới đại lục Tứ Phương, nếu không hắn sẽ đem đại quân đi bình định thiên hạ này, để bốn nước không còn tồn tại nổi.

Cả bốn nước đều sợ hãi

Nửa tháng sau, bốn nước lần nước ban bố chiếu thứ thừa nhận sự cường thị của Đại Thịnh Quốc. Mười lăm thành trì mà họ hạ được cũng quy về Đại Thịnh Quốc. Đồng thời để chúc mừng Đại Thịnh Quốc thành lấp, bốn nước cử sứ thần đem tới kim ngân tài bảo để bày tỏ thành ý.

Điếu đó thể hiện ý muốn chung sống hòa bình với Đại Thịnh Quốc.

Chúng yên ổn quá lâu nên sợ hãi cặp phu thê hung tàn như Trầm Sát và Lâu Thất.

Thiên hạ lúc này có ngũ quốc, Đại Thịnh Quốc là cao nhất. Tên tuổi Trầm Sát bạo quân càng nổi hơn, còn hắn thì không quan tâm.

Luận về sự sợ hãi thì Tây Cương sợ hãi hơn cả. Bởi vì Đế Quân của Đại Thịnh từng ra lệnh, yêu cầu thánh nữ Phi Nguyệt của họ phải đích thân đi sứ Đại Thịnh.

Tây Trường Ly hiểu rằng hắn đòi Phi Nguyệt có liên quan tới tuyệt mệnh cổ trên người hắn. Thế nhưng hắn cũng không còn cách nào khác. Bởi vì khi hắn định ra tay ám sát Phi Nguyệt thì không hiểu từ đâu xuất hiện một đám người, cướp Phi Nguyệt đi. Điều hắn đau đầu nhất bây giờ là làm thế nào để trả lời Trầm Sát. Tại sao không thể đưa cô ta đi sứ sang Đại Thịnh?

Điều hắn không ngờ tới chính là người bắt Phi Nguyệt đó chính là thủ hạ Linh Đội của Lâu Thất. Lâu Thất sau khi từ Vấn Thiên Sơn trở về lập tức cử người tới Tây Cương, cướp Phi Nguyệt đi. Đây cũng là một nhiệm vụ rất nguy hiểm của Linh Đội. Mặc dù mất đi 4 người, thế nhưng họ đã hoàn thánh nhiệm vụ.

Trong đêm, tại khu lao ngục của Cửu Tiêu Điện, tiền thánh nữa Phi Nguyệt của Tây Cương nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi bước xuống. Cô ta tỏ ra lo lắng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui