Đế Vương Sủng Ái

Những người đó có bản lĩnh đưa cô ta từ Tây Cương về Đại Thịnh trong thời gian ngắn nhất

Tới đây cô ta bị nhốt vào trong nhà lao. Mặc dù nhìn có vẻ chẳng có phòng giam nào thế nhưng đã được dùng quy thảo bày ra phù trận áp chế. Ở đây co ta không thể thi triển chú thuật gì.

Thánh nữ không thể thi triển chú thuật thì cũng chẳng có gì khác người bình thường.

Đột nhiên cô ta cảm thấy hoang mang, sợ hãi.

Trong màn đêm, ánh trăng lờ mờ. Cuối cùng hai bóng người xuất hiện bên ngoài hàng rào sắn, một người cao lớn, một người yểu điệu.

Nghe nói tình cảm của Đế Quân và Đế Phi đại thịnh rất tốt, chẳng lẽ nửa đêm canh ba mà họ còn phải đích thân tới thẩm vấn cô ra sao? Đang nghĩ như vậy thì một cặp nam nữ bước tới cạnh cô ta.

Mặc dù thiên hạ sớm đã có lời đồn rằng Trầm Sát là một đấng lạnh lùng trác tuyệt, Lâu Thất dung mạo hơn người. Thế nhưng nghe nói không bằng tận mắt được nhìn.

Hai người họ quả là một cặp phu thê xuất chúng, khi ở cạnh nhau họ rất hài hòa, khiến người khác cảm thấy nếu bên cạnh họ là người khác thì đều không tương xứng.

Chỉ có hắn và cô ta.

Trong lòng Phi Nguyệt cảm thấy đau khổ.

Họ chưa kịp mở lời thì cô ta đã lên tiếng: "Tôi sẽ nói hết"

Điều đó nằm ngoài dự liệu của Trầm Sát và Lâu Thất.

Trầm Sát ra hiệu thuộc hai mang hai chiếc bàn tới. Trầm Sát luồn tay trên eo của Lâu Thất cùng ngồi xuống, rồi nói với Thiên Nhất: "Mau đem bánh bách hoa tới đây."

"Vâng!"

Phi Nguyệt đột nhiên sững người. Cô ta đã chuẩn bị nói mọi thứ, thế nhưng hắn ta còn có tâm trạng ăn bánh

Khi bánh bách hoa được đưa lên, hắn lấy một miếng đưa lên miệng của Lâu Thất, "Ăn đi". Tối nay cô ấy ăn chưa nhiều, thời gian này cũng vất vả nên gày đi nhiều. hắn ôm cô mà thấy đau xót, vì thế bắt đầu chế độ vỗ béo cô.

Lâu Thất cảm thấy thích thú. Dù sao thì cô ta vốn cũng có tâm hồn ăm uống. Bây giờ có gầy hơn một chút nên ăn nhiều cũng tốt hơn. Vì thế cô cầm miếng bánh đưa vào trong miệng

Nửa tháng nay Trầm Sát ma hợp cùng với thần quỷ quân. Mặc dù là thái tử thế nhưng hắn phải dùng bản lĩnh của mình để hàng phục chúng. Phần lớn thời gian ở trong quân doanh. Còn cô ấy thì ở trong dược điện cùng với thần ý chế dược. Do đó thời gian hai người bên nhau không nhiều

Lần này đem Phi Nguyệt về đây, Trầm Sát mới có thời gian từ quân doanh trở về. Trầm Sát chỉ muốn lúc nào cũng được ôm Lâu Thất vào tronn lòng

Lâu Thất vừa ăn bánh vừa quay sang nói với Phi Nguyệt

Thánh nữ trước đây của Tây Cương không còn trẻ, không hiểu là do suy nghĩ quá nhiều hay sao mà khóe mắt cô ta có khá nhiều nếp gấp.

Cô ta ngồi trên một chiếc giường có đệm cỏ, nhìn Lâu Thất với ánh mắt thăm dò, hỏi một câu: "Có phải Tây Phi hoan chết trong tay cô không?"

Lâu Thất chau màu, "Có thể nói như thế. Ngươi định báo thù cho cô ta phải không? Nói cho người biết, không làm nổi đâu?"

Trầm Sát nghe cô ta nói như thế thì lại càng cảm thấy yêu thích. Hắn không nhìn Phi Nguyệt mà đưa tay lên gạt miếng bánh vụn trên khóe miệng của Lâu Thất. Lâu Thất nhìn ánh mắt của hắn rồi dùng lưỡi liếm lên ngón tay hắn.

Trầm Sát cứng đờ người, giọng hơi khàn: "Nàng chê ta chưa đủ đau khổ phải không?" Cô ta lại dám chọc tức hắn, vậy thì sau này cô sẽ mệt với hắn.

"Ha ha " Lâu Thất nhìn hắn rồi cười lớn.

Phi Nguyệt đỏ bừng mặt. Đủ rồi, các người làm vậy là để kích thích cô ta đúng không

"Tôi biết không phải là đối thủ cô thế nhưng Lâu Thất, hẳn là cô cũng chưa có cách hóa giải tuyệt mệnh cổ phải không? Cô giết Phi Hoan, có nghĩa là cô đã hại chết Trầm Sát. Âm nữ không phải dễ tìm. Ngày sinh của họ đều dấu kín, chỉ nói ra khi nói chuyện thành thân mà thôi. Vì thế muốn tìm hiểu ngày sinh của người ta đâu phải là chuyện dễ. Hơn nữa cho dù là tìm được âm nữ, thì những người bình thường cũng không thể chống chịu nổi tuyệt mệnh cổ khi hóa giải cho Trầm Sát đâu." Phi Nguyệt mặc dù có chút ngượng ngùng thế nhưng rõ ràng lúc này cô ta đã điềm tĩnh trở lại.

Thế nhưng câu nói tiếp theo của Lâu Thất nằm ngoài dự liệu của cô ta. Cô đập nhẹ vào người Trầm Sát rồi nói với hắn như nói với một người huynh đệ: "Này, chẳng phải điều đó có nghĩa là khi giải tuyệt mệnh cổ, chàng sẽ biến thành đấng lang quân có khả năng nhất dạ thất giao hay sao?"

Phi Nguyệt suýt nghẹ thở. Trầm Sát thì sầm mặt lại nhìn cô ta. Cái đó chỉ cần nói riêng với hắn là được lại còn nói trước mặt người khác.

"Hi hi" Lâu Thất chỉ nhìn hắn rồi không dám cười tiếp, quay sang Phi Nguyệt: "Ta không hỏi ngươi chuyện này, trừ cách dùng âm nữ, còn có cách nào khác để giải tuyệt mệnh cổ hay không?"

"Không " Phi Nguyệt trả lời dứt khoát

Thế nhưng không ngờ Lâu Thất chẳng có chút bất ngờ nào, lập tức nói thêm; "Vậy tuyệt mệnh cổ này là ai đã hạ thủ?"

"Cô không tìm thấy cô ta đâu.." Phi Nguyệt trả lời, định nói tiếp vế sau nhưng dừng lại. Cô ta nhảy xuống, nhìn Lâu Thất hỏi: "Cô đã hạ bùa chú hay sao?"

Nếu không làm sao cô ta có thể nói ra những thứ đã chuẩn bị trước, có thể nói gì thì sẽ nói hết, những điều không cần nói thì tuyệt đối không nói. Thế nhưng khi nãy cô ta suýt nữa nói ra điều không muốn nói.

Lâu Thất đánh lông mày, không ngờ cô ta kiên định như thế. Nhận thấy không ổn, thế nhưng nếu cô đã muốn hỏi thì cô ta làm sao có thể từ chối được.

Nếu ý chí kiên định vật thì cần phải bào mòn sự kiên định của cô ta là được rồi.

"Không may là cô phát hiện ra, thế nhưng ta vẫn con chiêu khác dành cho cô" Nói xong, cô kéo Trầm Sát đi ra ngoài, đóng cửa lại. Một lát sau chỗ đó bỗng trở lên tối tăm.

Càng ngày càng tối, chỉ nhìn thấy lập lờ hình ảnh ở phía trước. Phi Nguyệt cảnh giác đứng dựa vào tường, cô nghe thấy giọng đàn bà đang nói gì đó nhưng không rõ ràng. Cô càng tập trung để cố nghe đối phương đang nói thì thế nhưng giọng nói đó vẫn không thể nghe rõ, nên càng tiếp tục muốn nghe.

Cô nghĩ nếu có điều gì đó thì hẳn là Lâu Thất sẽ tới tìm. Thế nhưng cả đêm đó cô ta căng thẳng vô cùng, không dám thả lỏng suy nghĩ,khiến cô mệt mỏi và quá buồn ngủ. Trời sáng, chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Đến lúc này Phi Nguyệt mới bớt căng thẳng. Sau đó cô ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, mùi của mì, mùi của cháo khiến dạ dậy cô sôi ùng ục. Quả thực cả ngày hôm qua cô chưa ăn gì, đến tối lại phải nhìn Lâu Thất ăn bánh khiến cô ta không thể chịu nổi. Cả đêm bụng đói khiến lúc này cô vừa mệt, vừa buồn ngủ, nhưng cũng rất đói.

Người mang thức ăn sáng tới là một cô nương khá xinh đẹp, mở cửa phòng giam đặt khay thức ăn vào bên trong. Trên khay thức ăn có một bát cháo, hai cái bánh bao, một đĩa lạc và một đĩa rau.

Ục, ục, ục.

Bụng cô reo lên.

“Cô ắn sáng đi” người mang thức ăn tới là Ấn Dao Phong. Lần đó cô cũng đi Tây cương, hơn nữa chính là cô ta đưa Phi Nguyệt về đây.

“Đế Quân và Đế Phi của các người đâu?”Phi Nguyệt hỏi, ánh mắt đầy phòng bị.

Ấn Dao Phong cười, rồi nói: “Đế Quân và Đế Phi còn có chuyện, sao có thể cả ngày quanh quẩn ở đây với cô được. Có lẽ cô không biết, lúc này khác bốn phương tới chúc mừng Đại Thịnh Quốc, Đông Thanh và Bắc Thương đều cử sứ thần tới. Đế Quân và Đế Phi còn đang bận nhận lễ của họ.”

Nhận lễ. Đó là điều Lâu Thất nói. “Chỉ có tiếp đãi, cũng đã đủ mệt rồi. Lễ vật nhiều mà lại nặng.”

Phi Nguyệt thấy cô ta nói một cách khá điềm nhiên nên thấy nhẹ nhõm trong lòng. Có thể lúc này Lâu Thất chưa có cách gì, điều cô ta cần làm bây giờ là phải ăn cho no, ngủ sau thì mới có tinh thần để mà ứng phó.

Cô khoanh chân ngồi, nâng bát cháo lên ngửi nhẹ nhàng. Từ nhỏ cô cũng tiếp xúc với nhiều chất độc nên chỉ cần ngửi là có thể nhận ra. Quả thật không có độc nên cô ta ăn một cách nhanh chóng.

Trong lúc ăn, Ấn Dao Phong đứng dựa vào tương, ngón tay gõ vào tường.

Phi Nguyệt đặt bát xuống, bản thân không nhận ra ý thức của cô ta đang trở lên mơ hồ.

Bên ngoài, Lâu Thất và Trầm Sát đang đi vào.

“Dao Phong, ngươi lui xuống trước đi”

“Vâng”

Ấn Dao Phong cầm khay thức ăn đi ra.

Lúc này, Lâu Thất hỏi gì Phi Nguyệt liền trả lời thứ đó. Cơ thể cô ta rất mỏi mệt, tinh thần thì căng thẳng tột độ, còn có thuốc ở trong cháo, cộng với tác dụng thôi miên khi nãy Ấn Dao Phong dùng tay gõ lên tường.

Chất độc thì chỉ cần tìm đủ mười loại dược dẫn là có thể giải. Cái đó thì không cần phải hỏi lại. Vì thế câu đầu tiên mà Lâu Thất hòi chính là, “Tuyệt mệnh cổ giải như thế nào.”

Giọng nói của Phi Nguyệt trở lên châm hơn thế nhưng rất rõ ràng: “Âm nữ, đầu tiên phải ăn 47 thứ có vị ngọt, càng ngọt càng tốt sau đó dùng xuân dược mạnh, giao hoan cùng người trúng cổ. Bốn canh giờ sau cổ trung sẽ chui ra từ miệng.”

Lâu Thất: “...”

Biến thái quá.

Âm nữ lại cần phải hy sinh bản thân mình.

Sắc mặt của Trầm Sát trùng xuống, “Cách giải khác thì sao?”

Trầm Sát trả lời dứt khoát: “Không có”

Hai người yên lặng một lúc. Lâu Thất vỗ vai của Trầm Sát, không biết là an ủi hắn hay an ủi bản thân

“Ai là người đã hạ độc và cổ trùng với Trầm Sát?” Đây là câu hỏi thứ hai.

Đó là điều mà họ luôn muốn biết

Rốt cuộc là ai? LÀ ai mà độc ác muốn hãm hại hắn. Sao không giết hắn luôn cho xong mà lại dùng độc và cổ trùng?

Phi Nguyệt do dự một lúc, dường như kẻ này cũng khiến cô ta rất sợ hãi, chỉ cần nhắc tới là đã sơ. Thế nhưng cuối cùng cô ta vẫn mở miệng.

“Ta cũng chỉ là nghe tỷ muội nói, người đó tới từ Long Ngâm đại lục. năm đó cô ta chỉ tới đại lúc Tứ Phương vài lân, tới Thần Ma Cốc tìm dược. Người đó họ Cổ, rất xinh đẹp, người đó hình như là người của vương triều Trầm Thị, hơn nữa có thể tùy tiện ra vào hoàng cũng. Chúng tôi chỉ biết đến như thế.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui