Đế Vương Sủng Ái

Lúc này nàng ta đang tháo đôi giày da nhỏ nhắn để trên bờ, xắn ống quần lên cao, đứng trong lòng nước, trên mặt nước trong veo để lộ ra một đoạn chân trắng ngần.

 Tay áo nàng cũng xắn lên cao, cúi đầu tập trung tinh thần nhìn vào trong lòng nước.

 "Này, Lâu Thất, ngươi nhặt củi rồi, lại đây thưởng cho ngươi một con cá nướng ăn!" Ưng lớn tiếng gọi, cầm một con cá nướng xiên trên cành cây nói: "Ta đích thân nướng cho ngươi đấy, mau lại đây cám ơn ta đi!"

 Lâu Thất mặc kệ hắn, không buồn ngẩng đầu, vẫn chăm chú nhìn xuống nước.

 Ưng bật cười nhìn thị vệ đang nướng cá bên cạnh nói: "Cô ta nhất định không biết cá ngân tuyết trong con suối này rất trơn, còn tưởng rằng cá sẽ bơi tới trước mặt cô ta để cô ta dùng tay không bắt đấy."

 Hai thị vệ ban nãy đi bắt cá nửa ngày mới bắt được năm con, hơn nữa mỗi con cũng chỉ nặng chừng mấy lạng, còn không đủ cho mấy người bọn họ ăn.

 Hắn vừa dứt lời thì Lâu Thất cũng bắt đầu hành động.

 Nàng chớp nhoáng thò tay xuống nước, sau đó đứng thẳng người dậy, trong tay đã có một con cá lớn giãy giụa quẫy nước!

 Mấy gã đàn ông sửng sốt.

 Sao bảo là rất trơn?

 Sao bảo là chỉ có mấy lạng?

 Đó là một con cá ngân tuyết to tướng!

 Lâu Thất nhanh nhẹn dứt khoát vứt con cá lên bãi cỏ trên bờ, mặc cho nó giãy giụa còn mình thì lại cúi người nhìn xuống nước, không đợi họ kịp phản ứng, nàng lại nhanh chóng ra tay. Khi đứng lên, lại một con cá nữa bị nàng bắt trong tay, vảy cá màu bạc lấp lánh dưới ánh mặt trời, to gấp đôi con cá họ bắt được.

 Cằm Ưng sắp rớt xuống đất, cá trong tay cũng không màng, đợi tới khi mùi khét bay tới hắn mới sực tỉnh, vội vàng nhấc cá ra khỏi đống lửa, nhưng đã quá muộn, cả con cá cháy đen như cục than. Thị vệ bắt cá ai oán nhìn hắn, vất vả lắm mới bắt được năm con, vậy mà còn bị hắn làm hỏng một con.

 Tiếng nước rào rào, Lâu Thất bước lên bờ, bước tới bên Trầm Sát từ đầu chí cuối không hề lên tiếng, nàng đưa tay ra: "Cho ta mượn dao găm."

 Sự kinh ngạc và si mê trong mắt nàng lúc mới nhìn thấy hắn bây giờ đã hoàn toàn biến mất, giờ nhìn hắn, ánh mắt nàng trong sáng vô cùng. Trầm Sát nhìn cô gái to gan lớn mật này, lặng yên giây lát, sau đó đưa tay lên eo, gỡ thanh dao găm đưa cho nàng.

 "Cám ơn nhé!"

 Lâu Thất cầm lấy dao găm, rút ra khỏi bao, huýt gió một tiếng nói: "Xem ra đúng là một món đồ tốt!" Nói xong liền cầm dao găm đi mổ cá.

 Ưng trượt chân, suýt chút nữa ngã ngửa. Thấy Lâu Thất cầm dao găm thành thạo mổ cá, đánh vảy, hắn chỉ có cảm giác một đàn quạ đen đang bay trên đỉnh đầu.

 Đó... đó là thần binh lợi khí hàng đầu thiên hạ, được rèn bằng thiên sơn huyền thiết và tinh huyết cổ thú - Phá Sát. Phá Sát xuất hiện, ai dám giao tranh! Không biết có bao nhiêu người muốn chiêm ngưỡng diện mạo thật sự của Phá Sát, không biết có bao nhiêu tuyệt thế cao thủ muốn cầm lấy Phá Sát! Giá trị liên thành, độc nhất vô nhị, chủ tử nhà hắn từng trải qua vô vàn khó khăn gian khổ mới có được Phá Sát! Bây giờ lại đưa cho nàng ta đi mổ cá! Đi mổ... cá!

 Nhưng đó là chủ tử tự nguyện đưa cho nàng ta, điều này mới thật kinh khủng.

 "Này, Lâu Thất, ngươi có biết dao găm đó là Phá Sát không?"

 "Phá Sát? Một thanh dao găm mà cũng có tên sao? Trước đây không biết, giờ biết rồi."

 Lâu Thất không để bụng, động tác mau lẹ làm sạch hai con cá sau đó rửa sạch dao găm, tiện tay để qua một bên, rồi lại chạy vào rừng, một lát sau nàng dùng một chiếc lá chuối to ôm một đống đồ mang ra, đi tới suối rửa sạch sẽ, dùng cành cây xiên cá đã rửa sạch, móc tay gọi một thị vệ: "Anh chàng đẹp trai, lại đây giúp một tay."

 Thị vệ liếc mắt nhìn Ưng sau đó mới chạy qua giúp nàng cầm hai con cá, Lâu Thất thì bận ôm một đống đồ. Đợi khi đặt đồ xuống, Ưng và những người khác mới thấy đó là quả dại và các loại nấm, thậm chí còn có một khúc gỗ.

 "Các người nướng cá xong chưa? Nướng xong rồi thì cho ta mượn chút lửa!" Lâu Thất không quan tâm tới ánh mắt của họ, một mình bận rộn chuẩn bị. Khi nàng mười ba tuổi đã bị mấy người bạn gọi là nhà ẩm thực mạo hiểm, những thứ này phần lớn đều do nàng tự mày mò ra, ví dụ như một loại nấm dại sau khi nướng xong, mài thành bột có thể làm hương liệu, lại ví dụ như cây mộc hương mọc dại, cạo cành cây lấy một ít bột cũng có thể làm gia vị, còn có cả những quả dại này nữa, mộc khương tử có hương thơm rất nồng đượm, chỉ cần chuẩn bị đầy đủ sẽ có thể nấu được món ăn ngon.

 Có điều trước đây trong rừng hiện đại nàng muốn tìm những thứ này phải mất rất nhiều công sức, nhưng ở đây, lần đầu tiên đi nhặt củi nàng đã phát hiện ra, sản vật quả thực vô cùng phong phú! Những thứ nàng tìm được đều là những thứ nàng biết, ngoài ra còn rất nhiều các loại nấm, trái cây mà nàng không biết, xem ra sau này nàng lại phải tiếp tục mày mò.

 "Không phải nướng cá sao? Ngươi nướng nấm làm gì?" Ưng ở bên cạnh vẫn đang quan sát, thấy nàng xiên nấm thành từng xiên và nướng, sau đó lại lấy Phá Sát cắt vụn chỗ nấm khô đó ra nhét vào trong bụng cả, khóe miệng hắn không khỏi co giật. Đầu tiên là mổ cá, bây giờ dùng làm dao thái rau, hắn thật sự muốn khóc vì tủi thân thay cho Phá Sát.

 Tiếp theo đó nàng lại vắt nước quả dại, nhỏ lên trên mình cá.

 "Ta nói này, ngươi đang định làm gì vậy? Loại thạch khương quả này rất chua, ngươi làm vậy cá còn ăn nổi không? Mặc dù cá không cần dùng tiền mua nhưng ngươi cũng không nên lãng phí vậy chứ?"

 Lâu Thất trừng mắt nhìn Ưng đang càm ràm không ngớt, bực bội nói: "Liên quan gì tới người? Đây là cá ta làm ta ăn, ăn được hay không cũng không cần ngươi quan tâm."

 Gã Ưng này từ đầu tới giờ vẫn thích chống đối với nàng, lời nói ra khiến người ta bực bội!

 Chả buồn để ý tới hắn, nàng lại lấy dao găm ra cạo một ít bột nhỏ trên khúc gỗ, vừa nướng cá vừa rắc lên trên. Nhìn qua thì là bột trên khúc gỗ nhưng sau khi rắc lên cá, nướng một hồi ngấm vào thịt cá, lớp da cá sẽ ánh lên màu vàng ươm.

 Ba thị vệ còn lại cầm cá mình nướng vừa lặng lẽ ăn vừa nhìn nàng.

 Một lát sau một mùi hương thơm ngào ngạt bay ra, đây là mùi hương mà họ chưa ngửi thấy bao giờ, không thể hình dung, nhưng có thể điên cuồng mời gọi những sâu đói trong bụng họ, khiến họ cũng thấy rằng cá đang ăn đúng là khó lòng nuốt trôi!

 Trầm Sát nhướng mày, vứt con cá mới cắn được hai miếng trong tay về phía Ưng: "Ngươi ăn đi." Sau đó nhìn Lâu Thất.

 Lâu Thất không thể bỏ qua ánh mắt của hắn, nhưng, đại gia, ngươi có ý gì vậy? Nàng quay đi, lật ca lên, vui mừng cầm cá lên, cá nướng xong rồi, chuẩn bị ăn thôi.

 "Cầm lại đây!"

 "A?" Nụ cười của Lâu Thất cứng đờ trên môi, nhìn Trầm Sát đang nhìn nàng lạnh lùng.

 Trầm Sát nheo mắt nguy hiểm: "Mau mang cá lại đây, đứng để ta nhắc lại lần thứ ba."

 Lâu Thất suýt chút nữa thì sửng cồ lên, bà nó chứ! Ngươi vẫn còn cá kia mà? A, cá của hắn đâu rồi? Nàng nhanh chóng đảo mắt, chỉ thấy Ưng cầm con cá nướng cháy đen bị cắn hai miếng lên ra hiệu cho nàng.

 Ức hiếp người quá đáng...

 Lâu Thất nhìn đôi mắt như muốn phun lửa của Trầm Sát, bĩu môi, cầm cá bước tới đưa cho hắn một con, dùng giọng điệu khá dịu dàng để thương lượng: "Chúng ta mỗi người một con nhé?"

 "Một con ăn không no." Gã thản nhiên nói, tay giật luôn cả hai con cá của nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui