Đế Vương Sủng Ái

Ra khỏi thành, đi về phía tộc Long Dẫn.

Lâu Thất và Trầm Sát từng đi một lần, biết chính là hướng này.

Nhưng mới đi được hai canh giờ, Đỗ Văn Hội liền dừng lại xuống ngựa.

"Đế quân, đế hậu, hãy nhìn xem, nơi này đã có thể nhìn thấy vùng hắc vụ đó rồi."

Lâu Thất và Trầm Sát nhìn theo hướng hắn chỉ, chỉ thấy ở ngọn núi trùng điệp phía xa, quả nhiên có một vùng đen kịt, cách khá xa nơi này nhìn qua giống như một đám mây đen tích tụ trong núi.

Nhưng ở xa thế này cũng có thể nhìn thấy, vậy ở gần sẽ đáng sợ thế nào?

"Đỗ Văn Hội, theo ngươi thấy, hắc vụ đó có đang di chuyển không?" Lâu Thất hỏi.

Đỗ Văn Hội lắc đầu: "Không!"

Lâu Thất và Trầm Sát đưa mắt nhìn nhau.

"Có lẽ đây là việc tốt."

"Có lẽ hướng đó có thứ gì đó có thể chống lại hắc vụ?" Hiên Viên Hoan Thiên dự đoán. Dự đoán này mọi người đều cảm thấy có lý, mọi người đều cảm thấy tinh thần phấn chấn.

Nếu như vậy tức là hắc vụ cũng có thể chặn lại, hoặc tiêu diệt. Vì thế bất luận thế nào đi nữa họ cũng phải qua kiểm tra, tìm kiếm kỹ lưỡng.

"Đế quân, lại gần sẽ rất nguy hiểm..." Đỗ Văn Hội có phần do dự, hắn đã biết đế hậu có thai, có nên để nàng lại đợi ở đây không?

Trầm Sát hiểu ý hắn liền nhìn Lâu Thất.

Lâu Thất trả lời hắn bằng cách thúc bụng ngựa: "Đi!"

Việc đã quyết định rồi, không thể nào tới đây lại hối hận. Nàng thực sự rất tự tin, những việc quái dị này nàng lợi hại hơn bọn họ, nàng không đi, sao có thể được chứ?

"Đi thôi." Trầm Sát thở dài, cũng vội đuổi theo.

Tiếng vó ngựa vang dội.

Sau khi vào núi vẫn còn có tiếng vọng lại, lẩn quất trong lòng người. Hơi ẩm mỗi lúc một nặng thêm, con đường này đã lệch khỏi phương hướng của tộc Long Dẫn, xung quanh đều là núi, lệch thêm chút nữa sẽ phải đi vòng qua hai ngọn núi.

Lâu Thất ngẩng đầu nhìn trời, hôm nay xuất phát nàng còn tưởng sẽ là ngày nắng đẹp, bây giờ nhìn sắc trời thấy đang âm u rồi.

"Lẽ nào sắp mưa rồi? Nơi này là đường núi, lát nữa đành phải bỏ ngựa để đi bộ thôi, nếu mưa lớn đi đường sẽ rất nguy hiểm." Đỗ Văn Hội là người lo lắng nhất.

Nguyệt và Trần Thập không nói gì, họ đều biết rõ đế quân và đế hậu của mình, sở gì nguy hiểm chứ? Đâu có khó khăn gì mà họ phải sợ! Họ chỉ cần bảo vệ đế hậu là được.

"Có lẽ sắp mưa to, tìm nơi nào đó trú mưa trước đã."

Lâu Thất nói vậy khiến mọi người đều thở phào.

Nàng muốn tránh mưa là tốt, chỉ sợ nàng nhất định đòi lên đường. Bây giờ nàng là người có thai, họ ít nhiều cũng lo lắng...

"Chia ra đi tìm, tìm được nơi thích hợp thì phát tín hiệu." Trầm Sát ra lệnh.

Mọi người đều tán thành, lập tức chia ra đi tìm.

Lâu Thất được Trầm Sát ra lệnh xuống ngựa nghỉ ngơi.

Hiên Viên Lại liền bước tới, nhìn bụng nàng, nói khẽ: "Ta nói này Tiểu Thất, con cưỡi ngựa như vậy thực sự không sao chứ? Trước đây ta xem ti vi có một tiết mục nói rằng khi có thai thì không được cưỡi ngựa."

Lâu Thất liếc nhìn ông: "Lão đạo sĩ thối, con không ngờ lão xem cả tiết mục đó nữa đấy?"

"Đó chẳng phải là vì con tới đây ta có một mình cảm thấy nhàm chán liền cầm điều khiển bấm tới bấm lui, xem đại, xem đại." Hiên Viên Lại tuyệt đối không thể thừa nhận, ông ta muốn biết phụ nữ mang thai cần chú ý điều gì.

Lâu Thất bất ngờ vỗ tay, kêu lên một tiếng.

"Sao vậy? Có khó chịu ở đâu không?" Hiên Viên Lại lập tức giật mình.

"Không phải, lão đạo sĩ thối, con đột nhiên nhớ ra biệt thự của con, còn có cả tiền tiết kiệm của chúng ta, lão nói, vất vả kiếm tiền bao nhiêu năm, cứ để ở đó không hưởng thụ, không tiêu, nghĩ thôi cũng xót ruột."

Hiên Viên Lại bật cười.

"Cũng may sau khi con đi rồi, ngày ngày ta đi ăn nhà hàng, tiêu không ít tiền."

Phụt.

Lâu Thất chỉ vào ông ta: "Lão..." vô sỉ quá.

"Được rồi, được rồi, coi con xót ruột kìa. Tiền của con ta giúp con mở tài khoản ngân hàng Thụy Sĩ tiết kiệm rồi, nhà cũng đã đặt công ty quản gia cá nhân hàng tháng bảo dưỡng quét dọn một lần, tiền tiết kiệm ngân hàng sẽ định kì chuyển khoản cho họ, nếu như khi còn sống chúng ta còn có thể về bên đó, chắc chắn con vẫn có thể hưởng thụ."

Hai người đang nói chuyện, Hiên Viên Chiến liền xen vào, ngờ vực hỏi: "Biệt thự gì chứ? Ngân hàng gì chứ? Được thôi, lão tam, cậy ngươi và Tiểu Thất có điều để nói phải không?"

Nghe giọng của ông mới chua chát làm sao, Hiên Viên Lại lập tức vắt chân bỏ chạy.

"Tiểu Thất, chúng ta cũng nói chuyện..." Hiên Viên Chiến đang kéo Lâu Thất định nói chuyện thì giọng Trần Thập vọng tới: "Đế hậu, bên này có một sơn động."

Hắn vừa nói xong liền thấy Chiến Hoàng liếc mắt sắc lẹm như dao nhìn mình, khiến tim hắn khẽ run lên, không biết mình lại làm sai điều gì.

Hiên Viên Chiến hừ một tiếng, quan sát Trần Thập, lạnh lùng nói: "Trước đây nghe con rể ta nói, Trần Thập rất đáng ghét, ta còn không tin, bây giờ thấy quả nhiên là vậy."

Trần Thập: "..."

Trời ơi.

Hắn đã làm gì vậy?

Lâu Thất bật cười, đi kéo Trần Thập: " Đi, mặc kệ phụ hoàng ta, ông ấy ấu trĩ vậy đấy."

"Buông tay."

Trầm Sát hái quả về liền nhìn thấy Lâu Thất kéo tay Trần Thập, sắc mặt lập tức lạnh xuống. Trần Thập cuối cùng cũng kịp phản ứng ra, vội vàng bước ra xa cách Lâu Thất hai bước, toàn thân vã mồ hôi lạnh.

"Thuộc hạ đi xem Nguyệt đại nhân đã tìm được nước hay chưa." Hắn nói xong vội vàng bỏ chạy.

Lâu Thất vỗ trán.

Hiên Viên Chiến vẫn chưa hả giận, nói với Trầm Sát: "Con rể à, con cũng nên quan tâm tới thuộc hạ của mình đi, giống Trần Thập đấy, mau tìm nương tử cho hắn thành thân."

"Nhạc phụ đại nhân nói rất đúng."

Lâu Thất cạn lời: "Này, Trần Thập là thuộc hạ của con, của con!"

Từ năm xưa, khi nàng đi khỏi Cửu Tiêu Điện, Trần Thập và Lâu Tín đi theo nàng, họ đã trở thành người của nàng. Cho dù bây giờ họ làm tướng quân cũng là thuộc hạ của nàng. Hai người đàn ông này có khi nào hơi nhỏ mọn không? Nàng đâu muốn để Trần Thập bị bao hôn nhân?

Điều này nàng phải bảo vệ Trần Thập.

Hắn muốn cưới thì cưới, không muốn cưới không ai có thể ép.

Hơn nữa, Trần Thập chẳng qua chỉ là tuấn tú thôi? Ảnh hưởng gì tới bọn họ? Mấy người đàn ông này sao lòng dạ hẹp hòi vậy chứ?

Đợi bọn họ đều đi vào sơn động mà Trần Thập tìm thấy, mưa lớn quả nhiên nhanh chóng đổ xuống như trút nước.

Cả dãy núi đều bị bao trùm trong nước mưa, đừng nói tới đi, bây giờ tới đường cũng không thể nhìn rõ. Sấm sét đì đùng, trong thời tiết này nếu tiếp tục đi vào trong núi sẽ không an toàn, hiện tại mưa lớn, trong thời gian ngắn cũng không thể tạnh ngay được, Lâu Thất chỉ đành dập tắt ý định lên đường, yên tâm nghỉ ngơi trong sơn động.

Vì nàng đang có thai, Lâu Thất tuy không quá nghén nhưng cũng rất dễ mệt, dễ buồn ngủ.

Nghe tiếng mưa rào rào, nàng vẫn nằm trong lòng Trầm Sát ngủ thiếp đi.

Trầm Sát vòng tay ôm lấy nàng, tay khẽ xoa nhẹ lên bụng nàng, nghĩ tới nơi này đang thai nghén hoàng nhi của hắn, hắn lại cảm thấy rất kì diệu.

Có điều hắn không biết rằng, lúc này trong giấc mơ của Lâu Thất là một vùng hắc vụ dày đặc.

Giơ tay ra không nhìn rõ năm ngón, tay và mặt chạm vào nhau lạnh toát, mang theo hơi ẩm đặc biệt của sương mù.

Mặt đất dưới chân rất bằng phẳng, nhưng nàng cũng không thể lơ là, hơn nữa cứ chậm rãi đi thẳng về phía trước. Nhận định một phương hướng, cuối cùng sẽ có thể đi ra.

Quả nhiên, trong nhận thức của nàng, nàng đi chừng nửa canh giờ thì đi ra được.

Hắc vụ tan đi, nàng tưởng rằng trước mặt sẽ là một vùng núi rừng rậm rạp, hoa thơm chim hót, hoa cỏ đung đưa trong gió, nhưng không ngờ rằng trước mắt nàng là một vùng đất úa tàn, không có chút sức sống nào cả.

Mặt đất tiêu điều một màu xám xịt, thi thoảng có vài ngọn cỏ mọc lên cũng vô cùng gầy gò, yếu ớt, không hề có cảm giác tốt tươi. Gió xào xạc mang theo những hạt cát bụi tạt vào mặt khiến người ta có cảm giác thô ráp. Cũng không phải mùa đông, không khí phảng phất như... mùa xuân.

Mùa xuân sao lại như thế này?

Không nghe thấy tiếng chim hót, không ngửi thấy hương hoa thơm.

Lẽ nào nơi này là Hàn Bắc? Không phải, cho dù nơi này là Hàn Bắc thì cũng phải có lúc nhìn thấy hoa thơm gió thổi, cỏ xanh mơn mởn cùng với bò dê.

Nhìn ra xa, ngọn núi phía xa cũng một màu héo úa, điểm xuyết màu đen.

Sắc trời u ám, mây đen vần vũ, cảm giác như sắp mưa, không khí ngột ngạt, kèm thêm cảnh sắc tiêu điều trước mặt, khiến người ta có cảm giác nặng nề.

Một điểm nữa khiến Lâu Thất rất ngạc nhiên đó là cảnh tượng quá chân thực, hắc vụ ban nãy chân thực, cảnh sắc trước mắt lúc này chân thực, cảm giác gió mang theo cát bụi tạt vào mặt cũng chân thực, cảm giác nặng nề trong lòng cũng rất chân thực.

Cái gì cũng chân thực, hoàn toàn không giống trong mơ.

Mới đầu Lâu Thất đoán có phải mình lại bị ai dùng Khống Mộng Yểm hay không, nhưng ngẫm nghĩ lại thấy là không thể nào, nếu như có người dùng Khống Mộng Yểm với nàng trong lúc này, nàng không thể không biết. Không phải nàng quá tự phụ mà là nàng rất tự tin với bản lĩnh của mình.

Còn có một khả năng nữa là nơi này thực sự tồn tại, hơn nữa nàng thực sự đã tới đây. Nàng phải từng tới đây thì khi nằm mơ mới có thể tái hiện chân thực tới vậy.

Ý chí của nàng vốn mạnh mẽ hơn người khác, cho dù nơi này chân thực như vậy nhưng nàng vẫn biết mình đang nằm mơ.

Nàng tiếp tục đi về phía trước, như thể biết đi về hướng nào vậy.

Đi được một đoạn, đi ngang qua một ngọn núi nhỏ, nàng liền nhìn thấy một tòa lầu bằng đá nguy nga.

Mặc dù được làm bằng đá nhưng vô cùng hùng vĩ, các tảng đá đều rất to, bề mặt nhẵn nhụi, thậm chí còn lấp lánh ánh sáng, giữa các tảng đáng với nhau đều rất kín, khe hở dường như tới sợi tóc cũng không thể nhét vào.

Phong cách xây dựng như vậy không giống với cổ đại, cũng không giống thế kỉ hai mốt, nhưng lại mang lại cho nàng cảm giác quái dị, vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Nàng bước vào, trên mặt đá bằng phẳng, chỉ có tiếng bước chân của một mình nàng, không còn có ai khác cả.

Phía trước là một tòa lầu bằng đá cao nhất, thân lầu có cầu thang đá, dài, rất dài, không biết tại sao nàng dừng chân lại.

Bậc thang đá rất dài, quanh co.

Đi tới một nửa nàng nghe thấy một giọng nói ngập tràn yêu thương.

"Tiểu nha đầu nhà người, những thứ đồ này ta đã nói là không được động vào, ngươi lại nghịch ngợm rồi!"

"U u u. Chơi."

Một giọng bé gái bập bẹ trong trẻo vang lên, giống như đang làm nũng.

Trong đầu Lâu Thất giống như nổ tung, giống như có cánh cửa ký ức mở ra, mọi kí ức bị khóa chặt đều trào ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui