Chàng vừa hỏi vừa lấy một sớ tấu chương khác lên tiếp tục phê duyệt.
Hạ Trầm Yên ngừng lại, suy tư trong chốc lát.
Nàng dường như đã để Hàm Tinh cất nó đi một cách tình cờ.
Hạ Trầm Yên nói: “Bộ bàn cờ này rất dễ dùng.”
Lục Thanh Huyền không có nói nữa, dường như chàng rất ít nói, mặc dù giọng nói của chàng vô cùng dễ nghe êm tai.
Hạ Trầm Yên tự mình chơi cờ, trong thư phòng chỉ còn nghe thấy tiếng quân cờ trên bàn cờ, cùng với tiếng bút xẹt trên giấy.
Ngoài cửa sổ mây đen cuồn cuộn, có vẻ là sắp mưa.
Hạ Trầm Yên chơi hai xong ván cờ, dần dần không còn thấy hứng thú nữa.
Nàng ngẩng đầu đánh giá Lục Thanh Huyền.
Chàng vẫn đang chấp bút viết, vẻ mặt nghiêm túc tỉ mỉ, như thể có một nguồn năng lượng khổng lồ nâng đỡ chàng ngồi vào hoàng án, khiến chàng ngày qua ngày không bao giờ chểnh mảng, không bao giờ lười biếng.
Hạ Trầm Yên thu hồi ánh mắt, nhìn mây bay ngoài cửa sổ, chậm rãi gõ quân cờ lên bàn.
Vẻ mặt Lục Thanh Huyền bình tĩnh, không bị âm thanh của nàng quấy nhiễu.
Một lát sau, Hạ Trầm Yên đứng dậy đi vòng quanh Ngự Thư Phòng.
Lục Thanh Huyền nhìn nàng một cái nhưng không ngăn cản nàng, giống như đang cưng chiều một con mèo lang thang trong nhà.
Hạ Trầm Yên tránh nơi chất đống tấu chương của chàng ra, cúi đầu thưởng thức một chậu cây.
Lục Thanh Huyền chấm mực, hỏi nàng: “Nàng có biết mài mực không?”
Hạ Trầm Yên bình tĩnh nói: “Không biết.”
Lục Thanh Huyền gọi đại tổng quản vào bảo hắn mài mực.
Một ngày trôi qua nhanh chóng, khi màn đêm buông xuống Lục Thanh Huyền vẫn còn xử lý chính sự, chàng nói với Hạ Trầm Yên: “Nàng quay về trước đi, ngày mai hãy đến.”
Hạ Trầm Yên ngồi ở trên ghế dài nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chỗ nàng đang ngồi có tầm nhìn rất tốt, có thể trông thấy bầu trời và một đình viện rộng lớn bên ngoài cửa sổ.
Những đám mây đen nặng trĩu bao phủ cả trời đêm, nhánh cây trong đình viện đung đưa trong gió.
Hạ Trầm Yên nói: “Có lẽ ngày mai trời sẽ mưa.”
Giọng điệu Lục Thanh Huyền thong thả, bàn tay thon dài cầm bút son, nói: “Trẫm sẽ cho người chuẩn bị một cỗ kiệu đến đón nàng.”
Hạ Trầm Yên nói: “Thiếp thân không thích mưa.”
Động tác mài mực của đại tổng quản chợt dừng lại.
Hắn nín thở, trong lòng nghĩ câu này là có ý gì?
Đây là thẳng thừng từ chối Bệ hạ sao?
Lục Thanh Huyền cũng ngừng viết, trầm ngâm nhìn sang.
Ngọn nến lay động chiếu vào sườn mặt chàng, khiến chàng ẩn mình trong nửa tối nửa sáng.
Hạ Trầm Yên đón nhận ánh mắt chàng với vẻ mặt bình đạm.
Một lúc sau, Lục Thanh Huyền nói: “Vậy sau khi mưa tạnh trẫm lại sai người đến đón nàng.”
Chàng cụp mắt tiếp tục viết.
Tay đại tổng quản run lên một chút, hắn vội vàng đỡ lấy nghiên mực.
Bầu trời vẫn chưa có nắng, mưa thu rơi xuống không ngớt trong mười ngày liên tiếp.
Vào buổi chiều của ngày thứ mười, Hạ Trầm Yên đang ngồi trong hành lang của cung Vĩnh Ninh, Hàm Tinh khoác thêm cho nàng một cái áo choàng.
Hàm Tinh nói: “Mưa thu ngày một lạnh hơn, trời đổ mưa đã gần nửa tháng mà vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại.”
Hạ Trầm Yên nói: “Mùa đông sắp đến rồi.
Sau khi đông đến mưa sẽ ngừng.”
Hàm Tinh thở dài: “Đây là một điều tồi tệ ở kinh thành.
Nghe nói rằng trước khi xuất hiện nô lệ, kinh thành vẫn còn ở miền bắc, sau này bị người Hồ đánh bại đã chuyển xuống miền nam hai lần, cuối cùng dời đến nơi đây.”
Hạ Trầm Yên ngắm nhìn làn mưa thu mông lung, nhớ tới cô mẫu của nàng.
Nàng hỏi: “Lúc trước em đưa bọn người Từ Thừa Vận ra ngoài, đều đã ổn hết rồi sao?”
Hàm Tinh nói: “Nô tỳ và phòng Nội Vụ đã làm tốt, bọn họ sẽ đổi năm thái giám khác tới đây, nói trong hôm nay sẽ xong.”
“Vậy thì tốt.
Gần đây ta có thấy, Từ Thừa Vận này hình như có phần thù địch với ta.”
Hàm Tinh lộ vẻ ngạc nhiên: “Thù địch? Cô nương làm sao phát hiện được?”
“Lần đầu tiên thấy ta, các ngón tay của hắn liền run lên.”
Hàm Tinh: “Chuyện này không phải rất bình thường sao? Cô nương xinh đẹp như thế, nhiều người nhìn cô nương còn có phản ứng thái quá hơn.
Huống hồ, còn có người sau khi gặp cô nương đã bị ngất xỉu mà?”
Hạ Trầm Yên: “…”
Nàng nhớ rõ chuyện này.
Năm đó nàng mười sáu tuổi, bá phụ vì muốn ca ngợi sắc đẹp của nàng, đã cố ý mời con cháu nhà thế gia giỏi làm thơ đến tham dự một bữa tiệc ngắm hoa ở Hạ phủ.
Nàng hoàn toàn không biết chuyện này, ở thuỷ đình luyện múa.
Mấy con cháu thế gia này sau khi thấy nàng cách một tấm màn, dưới chân liền bất động, thậm chí có người kích động tới nỗi hôn mê bất tỉnh —— hình như người nọ vốn dĩ mắc bệnh tim.
Sau khi hắn tỉnh lại, không hề trách cứ vẻ đẹp của Hạ Trầm Yên khiến hắn tái phát bệnh cũ, ngược lại còn viết một lượt hơn hai trăm câu thơ ca ngợi vẻ đẹp của nàng.
Cái tên Hạ Cơ càng thêm danh chấn khắp thiên hạ.
Hạ Trầm Yên chậm rãi nói: “Từ Thừa Vận không thích nhìn thấy ta mặc Vân Quang Sa.”
Hàm Tinh không còn lời nào để nói.
Đúng lúc này, có một thái giám đi qua hành lang.
Các cung nhân ở xa vội vàng tiến lên ngăn cản hắn.
“Để hắn lại đây.” Hạ Trầm Yên nói.
Cung nhân lui lại mấy bước, tên thái giám kia đi lại gần, quỳ xuống cách Hạ Trầm Yên mười bước chân.
“Xin nương nương đừng đuổi nô tài đi.
Nếu nô tài vừa rời khỏi cung Vĩnh Ninh nhất định sẽ bị phát hiện là mật thám do Hạ gia đưa vào.
Hơn nữa nô tài chỉ là một thái giám, nếu bị đuổi ra khỏi cung sẽ rất khó tìm được chủ nhân thích hợp.” Thái giám cúi đầu nói, “Nhưng nếu nô tài ở lại bên cạnh nương nương thì sẽ rất có lợi cho người.”
“Vậy à?” Hạ Trầm Yên quay đầu nhìn hắn, “Ngươi nói xe quay đầu nhìn hắn, “Ngươi nói xem bổn cung sẽ có lợi gì?”
Thái giám nói: “Nô tài có thể giúp nương nương lên làm Hoàng Hậu.”
Hoàng Hậu?
Vẻ mặt Hạ Trầm Yên bình tĩnh, Hàm Tinh không khỏi nhìn chằm chằm gã thái giám.
Thái giám bình tĩnh lại, từ từ giải thích: “Mấy gia tộc lớn n nay đã ly khai, Trang gia đang liên kết với Lý gia để nhằm vào Hạ gia.
Nếu có thể thuyết phục Thuận Phi nương nương và Trang Mỹ Nhân về phe Hạ gia, sau đó Trang gia và Lý gia hợp lực lại thì lập tức năm gia tộc lớn lần nữa có thể tái xuất, năm đó thế lực của năm gia tộc lớn hùng mạnh đã làm lu mờ Bệ hạ.
Hạ gia lại có quyền thế lớn nhất, đến lúc đó, Bệ hạ sắc phong nương nương làm Hoàng Hậu là chuyện không phải không thể.”
Hàm Tinh trầm mặc thu hồi ánh mắt.
Nàng cảm thấy ánh mắt của gã thái giám này không thật thà.
Bệ hạ rõ ràng cưng chiều cô nương như vậy, cô nương hà tất phải đi một vòng tròn lớn, sau đó sống dưới tay Đại Tư Không một lần nữa?
Hạ Trầm Yên không hề bị dao động bởi chủ ý của tên thái giám này.
Nàng nghiêm túc suy tư một lát, nói: “Cung nữ và thái giám trong cung đều bị quản rất nghiêm ngặt, ngươi không có cách nào truyền tin tức với bên ngoài.
Ngươi nói vụ việc ‘mấy gia tộc lớn đã ly khai’ ít nhất đã xảy ra trong vòng một tháng trước rồi, có đúng không?”
Thái giám quỳ trên đất, cơ thể run lên một chút.
Hắn ngập ngừng một chút rồi nói: “Vâng.”
Không ngờ rằng chỉ trong lần gặp đầu tiên Hạ Trầm Yên đã nhìn thấu những gì hắn đã cẩn thận che giấu.
Hạ Trầm Yên nói: “Là Đại Tư Không đã sai ngươi nói chuyện này với bổn cung?”
“…… Vâng.
Đại Tư Không nói người cũng có thể thổi tai bên gối với Bệ hạ, để Bệ hạ không quá siết chặt chuyện này.
Đại Tư Không còn nói, nếu cần thiết, người có thể dùng…… Dùng mê hương mỹ nhân tán.”
Bá phụ của Hạ Trầm Yên đã đưa cho nàng một gói mê hương mỹ nhân tán, đây là một loại dược khiến cho người ta ý loạn tình mê.
Lúc đó ông ta nói, nếu vị Hoàng đế trẻ tuổi kia không sủng hạnh con thì con hãy nghĩ cách dùng thuốc này lên người Hoàng đế, khiến cho hắn trầm mê nữ sắc, không quản triều chính.
Trước khi tiến cung, Hạ Trầm Yên đã tùy tiện cầm theo nó.
Bây giờ, nàng đang ngồi trong hành lang nhìn thái giám, chậm rãi mỉm cười.
“Là ai đã ngăn cản ngươi, bảo ngươi che giấu tin tức này đừng nói nó cho bổn cung? Là Từ Thừa Vận à?”
Gã thái giám im lặng thật lâu rồi nói: “Vâng…… Võ công của hắn rất lợi hại, nô tài không đánh lại hắn.
Hắn đưa bạc hối lộ nô tài.
Nhưng nô tài…… Nô tài sớm đã ném số bạc đó rồi!”
“Bá phụ thật là không biết nhìn người.” Hạ Trầm Yên không nhanh không chậm mà nói, “Rốt cuộc Bệ hạ đã làm gì, khiến bá phụ cảm thấy mình bị chèn ép quá mức?”
“Nô tài không rõ lắm…… Nhưng Bệ hạ…… Hình như đã làm gì đó khiến cho mấy gia tộc lớn đấu đá lẫn nhau, thật sự rất lợi hại.”
Nói tới đây, giọng nói của gã thái giám đã nhuốm vẻ sợ hãi.
Thế gia tranh chấp đến cùng, không có lý do gì để đoàn kết với nhau.
Hắn nhớ một năm trước, Bệ hạ đã xuất ba mươi vạn binh lính đánh lui hai trăm vạn quân Hồ.
Khi đó, hầu như không một ai nghĩ Bệ hạ sẽ thắng, lúc đó hắn đã lên kế hoạch cuốn gói bỏ trốn.
Hắn lại nghĩ tới lời đe dọa của Từ Thừa Vận.
Từ Thừa Vận cười mỉa mai nói: “Bệ hạ đã định là Hoàng đế vĩ đại nhất qua các thời đại, mà Hạ gia chỉ là một gia tộc cường thịnh mà thôi.
Năm đó Vương gia đứng đầu năm gia tộc lớn đã bị Bệ hạ trục xuất —— ngươi thật sự muốn đi theo Đại Tư Không đối địch với Bệ hạ sao?”
Thái giám mạnh mẽ rũ bỏ sự do dự trong lòng, đang định nói chuyện tiếp thì Hạ Trầm Yên chậm rãi ngả lưng vào ghế.
“Được rồi, bổn cung đã biết, ngươi lui ra đi.”
Thái giám lộ vẻ ngạc nhiên.
Hắn bỗng nhiên nhận ra rằng bản thân đã bất tri bất giác tiết lộ tất cả thông tin Hạ Trầm Yên muốn biết.
—— Có lẽ ngay từ đầu nói ra câu đầu tiên, Hạ Trầm Yên đã đoán được hắn sẽ nói những gì tiếp theo.
Hắn đã mất đi giá trị đối với nàng.
Gã thái giám không khỏi cảm thấy ảo não.
Hắn đứng dậy, định tiến thêm vài bước thì bị Hàm Tinh chặn lại.
“Nương nương không muốn nghe ngươi nói nữa.” Hàm Tinh ngẩng mặt, “Ngươi muốn chịu phạt à?”
Gã thái giám vội vàng nói “Nô tài không dám”, còn muốn cầu xin vài câu nữa thì bị Hàm Tinh đuổi đi.
Hạ Trầm Yên nhìn theo bóng dáng hắn.
Ngay sau đó, năm tên thái giám kia và cả hắn đều bị người của phòng Nội Vụ đưa đi.
Tổng quản phòng Vụ Phủ tự mình dẫn theo năm tên thái giám khác lại đây, cười nói: “Nhàn Phi nương nương, đây là năm tên thái giám lanh lợi nhất mà nô tài tuyển chọn, mời người xem qua.”
Hạ Trầm Yên không thực sự để ý loại chuyện này, ra lệnh bọn họ đi quét tước cửa cung, rồi phân phó Hàm Tinh thưởng bạc cho họ, tổng quản phòng Nội Vụ liền cảm tạ rời đi.
***
Từ Thừa Vận nhìn chằm chằm vào mặt gã thái giám nở một nụ cười chế nhạo.
“Cô ta nói như vậy thật à?”
Từ Thừa Vận có một gương mặt đàng hoàng nhưng biểu cảm trên mặt lại không hợp với vẻ ngoài của hắn, tạo nên một cảm giác vặn vẹo kỳ quặc.
Thái giám lau nước mắt, co rúm lại trốn tránh Từ Thừa Vận.
“Vâng.” Thái giám rơm rớm nước mắt nói.
Bọn họ đang ở một gian phòng nhỏ bên cạnh phòng Nội Vụ, về lai lịch của bọn họ sẽ nhanh chóng bị tra ra.
Thái giám nói: “Ta mới nói được vài câu, Nhàn Phi nương nương liền đoán được tất cả.”
Từ Thừa Vận hít sâu một hơi.
Hắn nói: “Đó là do ngươi quá ngu ngốc.
Nhàn Phi rõ ràng không thích chúng ta, ngươi còn giấu ta đi cầu xin cô ta, giờ thì hay rồi cô ta còn phát hiện ra ta không thật lòng.”
“Không phải.” Tuy trong lòng gã thái giám sợ hãi, nhưng vẫn mạnh dạn nói, “Nhàn Phi nương nương đã sớm phát hiện ngươi có thù địch với người, cho nên mới có thể đoán ra nhanh như thế.”
Biểu tình Từ Thừa Vận đình trệ.
Thái giám nói: “Ngươi nghĩ lại xem có đúng vậy không? Vừa rồi trên đường đi ta đã từ từ hiểu rõ, mặc dù Nhàn Phi nương nương không thích chúng ta, nhưng người chưa từng hành hạ chúng ta, hơn nữa cũng không muốn lấy mạng ngươi, ngươi…… ngươi cũng……”
Hắn muốn nói rằng ngươi cũng đừng nên hãm hại Nhàn Phi nương nương.
Nhưng hắn sợ công phu của Từ Thừa Vận, không dám nói.
Từ Thừa Vận biểu lộ có chút cứng ngắc, hắn bỗng nhiên nhớ tới làn váy lộng lẫy dừng lại ngắn ngủi trước mặt hắn.
Cùng với ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng của Hạ Trầm Yên.
Nàng chưa bao giờ đem hắn để vào mắt, vì vậy ngay cả sự thù địch của hắn nàng cũng xem như một con ruồi đang rung chuyển một thân cây.
Nàng đã chú ý tới con ruồi nhỏ bé này nhưng vẫn giơ tay phủi nó đi.
Từ Thừa Vận không nói gì, nhưng hắn chợt nhận ra rằng mối thù hận vẫn luôn âm ỉ trong lòng dường như…… đã biến mất không còn tăm hơi.
***
“Cung Vĩnh Ninh đã đuổi năm tên thái giám đều do Hạ gia phái tới ra khỏi cung.”
Trong cung Cảnh Dương, đại tổng quản nghe phòng Nội Vụ báo cáo.
Đại tổng quản vừa nghe vừa suy đoán, nhưng lại không thể đoán ra ý đồ của Nhàn Phi nương nương.
Song, những chuyện có liên quan đến Nhàn Phi đều khiến Bệ hạ quan tâm.
Vì vậy, hắn gọi người của phòng Nội Vụ trở lại ghi tên của năm gã thái giám này xuống, đặt lên hoàng án.
Tối đến, Lục Thanh Huyền mới chú ý danh sách kia.
Chàng nhìn thoáng qua nhưng hỏi sang chuyện khác.
“Ngày mai trời có nắng không?”
Đây là lần đầu tiên chàng hỏi về thời tiết trong mười ngày qua.
Đại tổng quản nói: “Chắc hẳn tới ngày mốt thời tiết mới chuyển biến tốt.”
“Vậy ngày mốt ngươi chuẩn bị một chiếc kiệu đến đón nàng ấy lại đây.”
Chàng không có tên, giọng nói vô cùng ôn hòa.
Nhưng đại tổng quản vẫn hiểu rõ ý chàng.
Hắn đáp: “Vâng.”.