“ Lưu trưởng môn, lần này khởi binh, e rằng không được !!” Quản Tống Hiên bỗng đứng dậy, nghiêm giọng nói.
“ Vì sao ??” Lưu Kim biết rõ Quản Tống Hiên tính tình, nếu không phải việc kinh thiên, hắn ngữ điệu ngay cả một tiểu miêu cũng không doạ chạy được.
Lúc này, giọng lớn như long hống, chắc chắn là đại sự.
“ Ta họ Quản, truyền thừa Thần Cơ Quản Lộ, tuy tài ta so ra cùng lão tổ chỉ như muỗi cắn bên tai, nhưng, ta vẫn nhớ bí pháp cổ truyền.
Đảm bảo một cái lôi đình đánh xuống đầu ta, chắc chắn đúng !!
Một ngôi hùng tinh hạ xuống, ngay trên đỉnh của cao nhất đại thụ, lại là xuất hiện khi ta đang ăn nem.
Khẳng định người thân ta sắp có đại biến.
Lưu trưởng môn, trên đời này, ta ngay cả phụ mẫu cũng chưa từng chịu mấy ơn, có ngày hôm nay cơ hội đứng giữa đời mà hiên ngang đều là nhờ ngươi.
Ngươi cùng Tiểu Bảo, chính xác là hai cái quan trọng nhất nhân vật trong đời ta.
Lần này xuất binh, e rằng một trong hai ngươi hoặc gia quyến sẽ có biến !!!”
Quản Tống Hiên nhớ mãi lời cha dạy, bao nhiêu năm thế hệ truyền thừa, áp dụng đúng cái này phương pháp chiêm tinh đều chưa một lần lệch.
Quản thị có cái này bí pháp, đều không lấy làm vinh hạnh, bởi rằng, tai nạn tiếp đến quá lớn, cho dù cẩn thận cũng chưa chắc tránh nổi.
“ Lưu Kim, xác thực, Tống Hiên nói có chút khiến tâm ta loạn…” Linh Linh đáp.
Lưu Kim nhíu mày, hắn sau khi nghe Quản Tống Hiên như vậy giãi bày, thực sự doạ người quá thể, bất giác trong lòng thấy lo sợ vẩn vơ.
Không…
Cái nỗi lo này càng lúc càng hiện rõ, càng lúc càng như đinh đóng vào lòng hắn.
Không biết qua bao lâu, Lưu Kim liếc nhìn Linh Linh, phát hiện trong mắt kia kiều diễm cũng có một điểm tương tự lo sợ.
“ Ta lần này ngoài nói cố gắng, thực không biết làm gì, chỉ mong sao Thiên Vương không triệt mệnh bất kì ai trong chúng ta…” Lưu Kim rất không đành lòng, đáp.
“ Phong La Quốc cách tường thành 10 km, đang tiến đến rất nhanh, khí giới đơn sơ, không có pháo năng lượng !!” Nguyệt Vĩ Hồ nhìn radar, nói.
Quảng Cáo
“ Trước khi ra trận, sợ nhất là nhân tâm bất định, bây giờ, ngay lúc này, ta muốn tất cả cùng hét một khẩu hiệu.
Quyết thắng !!!”
Lưu Kim khoát tay, nén lại nỗi niềm, lớn tiếng truyền đạt.
“ Quyết thắng !!” Tất cả đồng thanh.
“ Được rồi, đội A sẽ gồm ta, Đào Hải Bảo, Linh Linh, Susume, một nửa cường giả Làng Võ, Hoàng Trung, Nguyệt Vĩ Hồ, Đa Dũng, 1000 tinh binh trong thành !!
Đội B gồm Louisa, Luna, Dương Túc, Quản Tống Hiên, một nửa cường giả Làng Võ, Tùng Khách !!
Dương Liễu tập hợp quân y hậu tuyến, sẵn sàng cứu người !!
Ngân Sa, ngươi bây giờ thay ta nắm thành, đem người đi tìm phương án sơ tán, đảm bảo không luỵ đến thường dân !!”
Lưu Kim một lần nữa ngưng trọng mà bàn bố.
“ Cha, ta muốn tham gia !!” Lưu Y Nhiên bỗng xuất hiện, lớn giọng hét.
“ Không được !!”
“ Ta không yếu đuối mà cản đường đâu !!!”
“ Không được !!!!” Lưu Kim tăng cường âm lượng.
Nhất thời tất cả đều cúi đầu, phảng phất cái kia ngữ điệu quá mức kiên quyết.
Lưu Y Nhiên hai khoé mắt rung rung, trong xinh đẹp đồng tử lộ ra một tia không cam lòng.
“ Tống Hiên ca nói rồi, có thể hoạ, nhưng, nếu có, ta ít muốn thấy nhất là con phải chịu hoạ ấy.
Con tiềm lực lớn hơn ta rất nhiều.
Con chắc chắn sẽ vượt qua tất cả những người ngồi đây.
Con, hoàn toàn là một người đủ lòng để cứu thế.
Quảng Cáo
Chính bởi vậy, Tiểu Nhiên Nhiên, nếu ta có biến, hãy tiếp nối ý chí của ta…”
Lưu Kim chầm chậm từng bước, tiến đến sát Lưu Y Nhiên, đặt tay lên đầu nàng mà xoa xoa.
-Hức…-
Một tiếng nức nở vang lên.
“ V-Vâng, cha chắc chắn sẽ không làm sao đâu, chắc chắn như vậy, cha vẫn cầu làm vương mà !!” Lưu Y Nhiên nhào vào lòng hắn, nước mắt lẫn vào từng lời thốt ra.
“ Ừm, uỷ mị thế này, khí chất quân vương đâu phải vậy ??” Hắn cười, khẽ đáp.
………..
Một đoàn quân lớn, người nối người, xe nối xe, càng là trên cao ngự một cái kiệu lớn.
Nhật Kinh Nghiệt Thể đi tiên phong, thân mặc một bộ quái dị trang phục, trên vai vác một cây Trọng Đao, so ra cùng cúp mỏ của Hoàng Trung cũng không tính là thua kém.
Hộ vệ cái kia xa hoa đến cực điểm kiệu là một tên râu đen, đầu tóc cắt tỉa đến độ cực kì cẩn thận, sau lưng đeo hai tấm sắt lớn, ghi:
“ Phó tiên phong Lam Vấn.”
Tường Linh Quang Thành bên ngoài, rợn ngợp một cái như vậy đoàn quân, núi sông đều phải chuyển sắc, như bị kéo lên một lớp màu đen đồng phục.
“ Thật nghịch thiên…” Linh Linh qua kính viễn vọng quan sát, khẽ nói.
Địa hình như vậy, tựa hồ như thế rồng cuộn hổ ngồi, núi chồng núi hết sức xa hoa phòng ngự, vậy mà trước cái tinh nhuệ Phong La Quốc binh đoàn này đều như cỏ rác, vượt qua dễ như một cái vẩy chân.
“ Có thể yên tâm, chúng trèo đèo lội suối, chắc chắn không thể nào đánh ngay hôm nay, chi bằng nhân cơ hội ấy ra ép, lấy quân khoẻ mạnh cự quân yếu mệt !!” Lưu Kim phẩy mạnh tay áo, nói.
“ Ta không nghĩ vậy, khả năng bọn chúng đã dựng trại ở đâu đó thuộc không phận thành trì khác, tránh khỏi trinh sát quân ta, sau đó mới tiến vào, cũng tính làm xung mãn.” Linh Linh hết sức kiêng dè.
Flycam trinh sát của Linh Quang Thành, thực sự mới bắt được hình ảnh của binh đoàn Phong La Quốc không lâu, lời Linh Linh nói không phải không có lý.
“ Bọn chúng tinh thần lúc này hẳn là coi thường chúng ta, trước hết để chủ lực đánh thốc vào đám chủ quan binh lính ấy, sao cho chúng sụt đi chiến ý, sau đó mới có thể theo kế hoạch mà cầm cố !” Lưu Kim tiếp tục suy luận.Quảng Cáo
“ Ta tán thành.”
“ Được, xuống để xác nhận rằng chúng ta sẽ đánh đã !”
Lưu Kim nhảy xuống, sau lưng hiện ra cánh Hoàng Kim, khí thế như rồng, một hơi đáp đất, tựa như hắn oai phong so với vạn quân này không tính là nhỏ bé.
“ Tiểu tử, quyết định ra sao ???” Nhật Kinh Nghiệt Thể lớn giọng.
“ Tiên phong kia, về báo lại, Linh Quang Thành này cự tuyệt cái kia hiệp ước bất bình đẳng, dân ta không chịu được !!” Lưu Kim triệu hồi Thiên Hoàng Kim Bổng, vút lên trong gió một tiếng lớn, đem toàn trường im lặng lắng nghe mới nói.
“ Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt, ngươi đừng cậy bản thân mạnh, so ra với Nhật Kinh Đại tiên phong, e rằng sẽ chỉ như kiến cỏ dưới chân hắn !!!” Trong kiệu truyền ra một âm thanh.
Một nữ nhân giọng nói.
Lưu Kim nhíu mày, hắn cảm thấy điềm không lành.
“ Phong Thục Cơ.” Linh Linh nói.
Một trong thập đại toàn mỹ nữ nhân của thế giới, cùng một tước hiệu với nàng, chính là cái kia Phong La Quốc công chúa.
“ Đó là Phong La Quốc đệ tứ công chúa, Phong Thục Cơ, Lưu Kim, cẩn thận nàng binh trận !!” Linh Linh hét lên.
“ Bạch Tiểu Linh, không ngờ ngươi lại ở đây, chết dẫm ở cái thành sắp đổ này, nhân thế nói ngươi nhìn xa trông rộng, quả là có chút quá khoa trương !!” Nữ nhân trong kiệu kia đáp.
Linh Linh mặt không đỏ, tim không loạn, như cũ trong bạch y, một bước nhảy vọt lên Bích Huyền Lượng Kiếm, phi hành xuống bên cạnh Lưu Kim, đáp trả:
“ Lưu Bị khi xưa lắm lúc bị ép cũng chỉ còn một toà thành trì, thế nhưng vẫn có thể quật khởi lên một trong tam đại thế lực, nay bọn ta ở phồn vinh Linh Quang Thành này, dưới tên Bạch Tiểu Linh ta bảo hộ, quyết một tấc đất cũng không cho ngươi bước vào !!”
Phong Thục Cơ trong kiệu truyền ra tiếng cười gằn, liên miên không dứt, mãi sau mới bước ra một nữ nhân mặc truyền thống phục Maya, nghiêm trang đứng đó.
Toàn bộ nín thở, Lưu Kim trong mắt cũng hiện ra bất ngờ, quả thực đối phương so sắc với Linh Linh không tính thua.
“ Diệt thành, bắt sống cao tầng, riêng Lưu Kim, giết được có thưởng !!” Phong Thục Cơ ra lệnh.
.