Nói chung sau cái kia sự kiện, Lưu Kim đã cùng Nguyệt Vĩ Hồ ở bên cạnh mấy ngày mấy đêm, từng hơi thở nàng hắn đều cật lực để tâm.
“ Lưu Kim...”
“ Liễu tỉ, có chuyện gì ??”
“ Ngươi phải đi đàm phán.”
“ Không cần thiết, ta có thể gác lại.”
“ Ừm, để ta đi đối với bọn hắn nói ra.”
Bỗng, Nguyệt Vĩ Hồ cựa người, mắt mở ra, đưa tay lên xoa trán Lưu Kim mà nói:
“ Ngươi cứ đi đi, ta ổn.”
“ Thật không ?”
“ Thật, yên tâm, ta sống mấy ngàn năm, đâu phải nói chết là chết được.” Nguyệt Vĩ Hồ ngượng cười, môi nhợt nhạt vô cùng, khí lực cũng thấp thỏm yếu ớt.
Lưu Kim khẽ cái gật đầu, giao lại cho Dương Liễu phần việc, liền là khoác áo đi ngay.
Hắn dừng lại ở phòng thành chủ, nhìn vào bên trong, khẽ nhấc lên một bản thông tin, thở dài, phảng phất như cuộc sống này của hắn có chút quá mệt.
-Xạc !!!-
Từ trong bóng đêm vọt ra một vật màu đen, toàn thân bóng lên óng ả, lao đến Lưu Kim trên bờ vai.
“ Ô Khải, mấy hôm ta đi vắng ăn uống tốt không ??” Hắn bật cười, nhìn cái này dị biến mãng xà, hỏi.
“Ru~~~~” Ô Khải kêu lên, lại leo đến đúng vị trí, nằm ra đấy mà hưởng thụ.
“ Khà, lười như vậy, đến lúc ta tống ngươi vào làm Linh vật, sợ rằng cũng ăn rồi ngủ như Huyết Tổ Long.” Lưu Kim cười khổ.
Ô Khải khẽ rung lên thân rắn, phảng phất như đáp ‘lão tử chắc chắn sẽ không’.
Bích Huyền Lượng Kiếm nhanh nhanh chóng chóng hiện ra, dưới chân Lưu Kim mà quy phục, phóng đi, nhằm Phong Quận Đệ Tứ mà tới.
...........
Lưu Kim đáp xuống bàn đáp phán ở Phong Quận Đệ Tứ, đã thấy ở đấy rợp người đứng xem, trông còn lẫn một vài bóng quen quen người Linh Quang Thành, hắn cũng là thoải mái một phen.
Công khai đàm phán, ấy là Lưu Kim đề nghị, đối với dân chúng là cho phép theo dõi, trực tiếp nghe hai bên đàm luận, không có chút nào cắt xén hay giấu giếm.
Nhớ lại khi ấy cùng Bata Thất Tộc tên kia nói, chính Lưu Kim đã thề xây dựng một chính quyền không có góc tối, cũng là thấy đây là bước đầu tiên, không bội lấy ước.
Hắn thu kiếm về sau lưng, nhìn lại, hai bên hai lực lượng đầy đủ, không có như hôm trước mỗi Phong Tin Thức đến, càng là có mặt hội đồng chính quyền thế giới làm chứng để thông cáo lên trên.
“ Long Tử, công ngươi lần này lớn nha !” Nguyễn Nam nói ra.
“ Bộ trưởng, ngươi liền như vậy cũng tới ngồi ??” Lưu Kim có chút trào phúng.
Bộ trưởng không phải là nhiều, nhưng, cái này Nguyễn Nam xác thực là chạy đi rất lắm sự kiện, mấy cái không cần thiết hắn có mặt vẫn như cũ đến dự.
“ Ta đến với trọng trách khác, không phải để hóng a.” Nguyễn Nam nói ra, thu người lại vào ghế, ngả ra sau thoải mái quan sát.
“Ừ, ta biết ngươi sẽ mang gì tới mà.” Lưu Kim nhếch lên khóe miệng.
“ Nào, với tư cách Linh Quang Thành Thành chủ, ta tuyên bố, cái này đàm phán, bắt đầu !!!” Hắn hô lớn, hảo hảo đảm bảo xung quanh đây người dân đều nghe rất rõ.
“...”
Cũng không lâu lắm về thảo luận điều khoản, căn bản lấy cái ơn đức của Lưu Kim với Phong La Quốc tới so là quá sức lớn, khiến cho tất cả đề mục có lợi đều dễ dàng được thông qua, coi như một cách trả ơn, tạm thời chốt lại, cũng là rất bội thu.
50 tỉ đô bồi thường Linh Quang Thành, chung quy cũng không tính là nhiều, thời điểm này Phong La Quốc ngân khố có thể gấp số ấy vài lần.
Miễn toàn bộ thuế hàng hóa từ Linh Quang Thành tới Phong La Quốc.
Xác nhận hoạt động trao đổi về công nghệ, giáo dục, dịch vụ và các mặt thiết yếu khác của đời sống.
v.v...
Khoảng mấy tiếng đồng hồ trôi qua, giấy tờ đã được hoàn tất, Nguyễn Nam lên tiếng:
“ Mời đi theo ta.”
Lưu Kim gật nhẹ cái đầu, thấy bước theo hắn còn có vài cái khác người quen, cũng là cảm thấy có chút hiểu tình hình.
Toàn bộ tiến vào một cái phòng kín, cao cao một cái màn hình, xung quanh là la liệt bản đồ.
“ Đầu tiên ta muốn nói đến, chính là Phong La Quốc cùng Linh Quang Thành hai bên đều đã có cường giả gặp được cơ duyên mà tiến vào quá trình tu hành, càng là các ngươi tu vi thuộc loại siêu cường trên thế giới, tiếp đến sự kiện, chính quyền thế giới đích thân nhờ vả các ngươi làm.” Nguyễn Nam bật màn hình lên, nói.
“ Khà, nếu vậy là ngươi không biết rồi, trên cao, còn có rất nhiều cường giả, vượt qua tầm hiểu biết cũng như năng lực của tất cả bọn ta.” Lưu Kim nói ra.
“ Chuyện đó ta dĩ nhiên biết, sửa lại câu trên, các ngươi là lực lượng thuộc hàng siêu viễn bên trong nhân loại.” Nguyễn Nam ngưng trọng sắc mặt, nói.
“...” Lưu Kim bày ra một bộ mặt cần được người ta giải đáp.
“ Theo tìm hiểu của hội đồng các giáo sư, những tên mà ngươi nhắc đến, bọn hắn đã vượt khỏi năng lực nhân loại, căn bản chính là thần bên trong, xuất hiện trong vô số truyền thuyết, nhưng, bọn hắn có một nhược điểm...đó chính là tuổi thọ.
Để duy trì thần sắc cùng tuổi trẻ, bọn hắn cần đại lượng linh khí dẫn vào, nói cách khác, việc bọn hắn có thể tung hoành như hiện giờ chính là nhờ vào nội công có sẵn bên trong cùng bảo thạch đến hỗ trợ, nếu không sẽ trở về với cát bụi già nua hoặc phải tự phong ấn chờ cơ hội khác.
Nếu bây giờ thiên địa linh khí theo đà hiện tại mà tái xuất, bọn hắn sẽ mở ra chân chính thực lực, chính quyền e ngại có thể xảy ra đại họa, tưởng tượng mà xem, lỡ như một tên não tàn nào đó chọc giận vào một kẻ cấp bậc ấy thôi, liền là cả một thành thị, thậm chí cả một quốc gia có thể trở về tro bụi, chúng chung quy là quá dỗi nguy hiểm.
Chính vì vậy, nhiệm vụ đặt ra cho nhân loại lúc này, chính là củng cố phong ấn của thiên địa linh khí.” Nguyễn Nam trình bày.
Lưu Kim gật gù, xác thực là những tính toán kia không phải là sai lầm.
“ Nhưng...phong ấn ??” Hắn hỏi.
“ Đúng vậy, có phong ấn, ở một địa điểm nào đó có phong ấn, năng lượng không gian bị ứ đọng ở đấy, các giáo sư có thể tìm ra.” Nguyễn Nam đáp.
“ Không, ý ta là, tại sao ngươi nói là có phong ấn, không phải thiên địa linh khí tự nhiên mà rò rỉ sao ??” Lưu Kim ngắt lời.
“ Truyền thuyết xa xưa có kể về một vị thần, hắn là kẻ đã đóng lại nguồn năng lượng tự nhiên của thế gian, để cho muôn đời chịu lấy nhân thế chửi rủa, được coi là một ác thần.” Nguyễn Nam nói ra.
“ Thì liên quan gì ??”
“ Vị thần ấy để lại cho chúng ta lời nhắn.” Nguyễn Nam bấm bấm thiết bị, chuẩn bị chiếu cái kia bằng chứng lên màn hình.
“?!?!?”
“ Hắn ta vào thời xa xưa nhìn thấy được cái nguy hiểm của sức mạnh, liền mới như vậy tạo ra phong ấn, để cho tất cả cường giả thời bấy giờ tự ngủ đông, cho thế gian nhiều một cái thái bình, hình như đã là hơn 2000 năm về trước, hắn biết thời điểm gần đây thiên địa phong ấn sẽ dần mất đi hiệu lực, mong muốn chúng ta đóng lại.
Hắn không phải ác thần, thậm chí còn là một thiên thần bị hiểu lầm.” Nguyễn Nam chiếu một hộp kim loại lên hình, từ đó phát ra cổ đại âm thanh, liền được phiên dịch lại.
“ Có chút nghĩa lý, nhưng, chẳng nhẽ mấy cái thần kia không biết ??” Lưu Kim hỏi.
“ Hộp này dựa vào công nghệ để mở ra, lũ kia không có học thức, căn bản là không mở ra nổi địa điểm.
Nguyễn Nam đáp.
“ Vậy rốt cuộc địa điểm ấy ở đâu ??”
“ Khi đến đó ngươi khắc rõ.” Nguyễn Nam lừ mắt nhìn.
.