.......
Tên Giáo gia kia nhìn thấy bọn giáo đồ đang co giật, nhưng bất giác lại thấy Nguyệt tử kia có gì sai sai, dường như không bị ảnh hưởng, liền ngừng lại.
Mấy kẻ này chấm dứt thống khổ, quay sang thở dốc, tuy vậy vẫn có một kẻ đã chết không còn ngồi dậy nữa.
Giáo gia bấm bấm nhiều hơn, tìm thấy một mục ghi chữ “tử”, hét lên:
“ Nguyệt Tử, chết đi !!!!”
Nguyêt Tử vẫn hiên ngang đứng, hắn quyết đối đầu với Tử Sắc Giáo Phái, quyết trả thù bao năm tủi nhục làm khôi lỗi.
Giáo gia thấy không có tác dụng, hét mấy tên giáo đồ tới đánh, bọn chúng e sợ không dám tiến, dù sao Nguyệt Tử tại nơi này vẫn là mạnh nhất.
Tử Sắc Khống lại thao túng hệ thần kinh, buộc bọn chúng làm cái nhiệm vụ ấy.
Chúng lao đến lia lịa, lại bị đánh bật ra, Nguyệt Tử tựa như bất bại chiến thần, cứ từng bước, từng bước đánh cho bọn áo đen kia bật ra.
20 tên...
10 tên...
5 tên....
1 tên !!!
Cả căn dinh thự la liệt xác người, độc còn sót lại một tên cười đến điên dại, hắn nhìn kẻ mạnh mẽ vô song vừa hạ hết một cái chi nhánh của Tử Sắc Giáo Phái hắn, giờ không biết nên hãi hay nên phẫn.
Giáo gia hét lên, lao người tới, bỗng hắn nghe răng rắc, từ trên trần nhà tụt xuống cả một đội quân, bị bao vậy, hắn vẫn tỏ ra rất không để ý, phẩy tay một lúc đã hạ gục toàn bộ.
“ Ngươi giờ không còn lộng hành được nữa !!!”
Giáo gia nghe cái âm thanh truyền từ trên cao xuống, rút ra từ trong áo hai thanh đoản đao, giơ lên chuẩn bị đỡ.
Lưu Kim lao xuống, tay cầm Thiên Hoàng Kim Bổng, chạm vào vũ khí tên áo đen khi cầm vang lên chói tai.
Giáo gia gạt sang một bên, đẩy Lưu Kim xuống, nhanh như cắt lướt đao, khẽ khứa một đường.
Hắn nhìn cái đường đao hắn chém tới, mẩn chắc thần thánh Lưu Kim cũng đã phải xuống đài, ai ngờ vũ khí hắn dừng lại giữa không trung, sắc mặt hơi tái đi, nhanh chóng nhớ đến một người....
Lỗ Tại...
Lưu Kim đeo cái thắt lưng của Lỗ Tại, bật giáp năng lượng, chặn lại một lần suýt chết, liền cười lớn, vung Thiên Hoàng Kim Bổng lại, cắt đầu kẻ còn đang đơ người kia.
Hắn xong việc, quay sang khẽ cúi đầu với mấy binh sĩ đã nằm xuống, dành ra một điểm tôn trọng nghiêm trang...
Hắn đã định lao từ phi cơ xuống trước nhưng lại bị mấy huynh đệ đây ngăn lại, bảo vết thương hắn nặng không nên xuất chiến vội.
Từ phía đại sảnh, Nguyệt Tử ngước lên nhìn cái thân đầy thương tích nam tử đang quỳ gối kia, nắng chiếu qua cái kẽ hở hiếm hoi phủ lên người hắn, cái kia vũ khí óng ánh đã hóa thành một bó hoa kim hoàng, được nhẹ đặt xuống trước những tử sĩ kia.
Nguyệt Tử khẽ rùng mình, cảm động vô cùng trước hắn, nhìn hắn đứng dậy, tay lại triệu lên hoàng kim vũ khí, quay về mình mà nói:
“ Cảm ơn đã chờ ta tưởng niệm các huynh đệ, giờ ngươi có thể lao đến đánh giết !!”
“...”
Lưu Kim kì thực đến được đây là nhờ cái biểu tượng kẻ trước mặt để lại, theo Dương Liễu phân tích, nó vẽ theo tỉ lệ vàng, tương tự giống với Giải Vàng - một tập hợp các biệt thự đẹp nhất Nam Hà, qua một điểm nhấn nhẹ trên đường cong lúc trước, áp vào bản đồ, nơi đây chính được chỉ định.
×— QUẢNG CÁO —
“ Ta biết ngươi rất muốn thoát khỏi khống chế của Tử Sắc Giáo Phái nên mới để lại cho ta biểu tượng đó, trước hết cảm tạ, tuy vậy ta vẫn không nương tay đâu !!” Lưu Kim cúi đầu cảm ơn rồi nói, hắn nhìn cái băng quấn tay của hắc y nhân liền nhận ra người quen.
Hắn giương Thiên Hoàng Kim Bổng lên, cảm thấy nặng hơn bao giờ hết, nặng rằng mình sắp phải lấy đi một tính mạng vô tội, nửa muốn bỏ đi không đánh, một nghĩ nếu giờ không diệt đi hiểm họa này thì sau hối hận không kịp.
Hắc y nhân cứ lầm lầm đến gần Lưu Kim, mặc cho hắn càng lúc càng căng người lên cảnh giác, Nguyệt Tử đứng đối diện Lưu Kim, dần tắm trong cái nắng đó.
Hắn không hiểu vì sao lại cảm thấy có điềm lành, buông xuống Thiên Hoàng Kim Bổng, ngập ngừng một chút, phóng ra giáp bảo vệ, hắn tiến tới, đưa tay lên tháo xuống mũ trùm của bí ẩn hắc y nhân.
Lưu Kim lúc đầu chỉ để ý đến vải may mũ là loại nhất tuyến thấu thị, rõ ràng hắc y nhân này nhìn rõ mình, chỉ là mình không thấy đối phương nhân dạng.
Lớp vải đen dần được nhấc lên, đầu tiên lộ ra cằm nhỏ, rồi đến đỏ đỏ môi, má hồng, cuối đến đôi mắt nâu đang đẫm nước.
Trước mặt hắn là một cái đẹp vô cùng nữ nhân, nước mắt đang trào ra mà nhìn hắn.
Nàng long lanh mắt, sâu đến khó tin, thoáng qua cũng thấy vô bờ cảm xúc.
Lưu Kim ngỡ ngàng, hắn trước giờ xưng hô cứ như với nam nhân, ai ngờ mạnh như vậy cũng có thể là nữ, thoáng một chút ngượng mồm, rồi nhiều hơn là cái cảm giác tội nghiệp...
Hà cớ vì sao lại bắt một nữ nhân như vậy, vùi dập nàng bằng những điều ngay cả nam tử cũng khó lòng chống chịu....
“ Xin lỗi, ta không biết ngươi là nữ...” Lưu Kim nói, đồng thời ở cái gần khoảng cách như vậy, hắn thực để ý thấy cái áo choàng đen này có chút cộm lên.
“ Không sao....giới tính của ta, cả cái Tử Sắc Giáo Phái này e rằng chẳng ai biết, kẻ bắt ta làm khôi khống đã cho ta cái nhất tuyến thấu thị áo từ lúc đầu...” Nàng tắt cái vòng đổi giọng ở cổ, ngập ngừng nói ra, cũng lây lắm rồi mới nghe lại cái trong trẻo nữ nhân giọng của mình.
“ Ngươi giờ không bị khống chế sao ?” Lưu Kim nhìn cái Tử Sắc Khống nho nhỏ ở cổ nàng đã vỡ, lòi cả mạch ra ngoài.
“ Từ lúc gặp ngươi, ta không còn bị khống chế nữa.” Nàng đã rất lâu mới được nói chuyện bình thường, giọng có chút vui, đồng thời cũng vô cùng khó hiểu.
Tử Sắc Khống, nếu tác dụng lực, người sẽ bị độc chết ngay...
Nếu sốc điện, nó sẽ dẫn vào tận trong người, cũng sẽ chết.....
Nếu hack vào, nó sẽ nổ một cái điện trở nhỏ, cũng đủ chết người...
Nếu định phẫu thuật lấy ra, rời khỏi huyết áp sẽ kích hoạt cảm biến, cũng nổ chết người....
Nói chung, nếu không muốn chết, đừng cố lấy ra...
Thân làm một cái nữ hài cả đời chẳng mấy tiếp xúc, giờ gặp một nam nhân giúp mình thoát khỏi khống chế như vậy, nàng ngoài thấy vui, còn sinh ra một cái cảm giác khác với hắn...
“ Ý ngươi là sao ???” Lưu Kim nghe cái câu nói kia của nàng, cứ ngờ ngợ hàm ý gì đó.
“ Ta nói thật mà !!!” Nàng đáp lại, tưởng rằng hắn nghi ngờ mình.
“ Không !!! Mà ngươi tên gì vậy ??”
“ Ta là Luna, bậc thầy cổ võ Muay Thái.” Nàng nhí nhảnh đáp lại.
×— QUẢNG CÁO —
…..
Lưu Kim đi ra ngoài, dẫn theo một cái tuyệt sắc nữ nhân mặc áo choàng đen, quân đội thấy trên cổ nàng có thiết bị, lớn tiếng nói với Lưu Kim rằng nàng là khôi lỗi cuả Tử Sắc Giáo Phái, hắn xua tay bảo ta tin nàng, mấy kẻ kia cũng đành chịu.
Lưu Kim đâu phải kẻ mới gặp đã yêu, đã bị chi phối vậy, suốt nãy giờ hắn vẫn đang bao giáp năng lượng quanh người, dù nàng lật mặt tấn công hắn vẫn vô sự.
….
“ Lưu Kim, ai đây ??” Dương Liễu nhìn Luna đi vào, lừ mắt hỏi hắn.
Chán, vừa sáng tiên tri xong giờ đã thành hiện thực rồi....
“ Nàng tên Luna, Tử Sắc Khống trên cổ đã hỏng, không còn bị kiểm soát !!” Lưu Kim mời Luna ngồi rồi nói.
“ Ngươi bị ngáo à, Tử Sắc Khống hỏng mà nàng còn sống sao !!!” Linh Linh nói, vớ luôn khẩu pháo ánh sáng gần đó cầm lên.
“ Ta kì thực bị lôi của tên này giật hỏng thiết bị !!!” Luna cũng đáp trả.
“ Lôi giật vẫn chết mà !!!” Dương Liễu cũng sẵn sàng điều cái đại pháo gần đó đến.
“ Ây, bình tĩnh, bình tĩnh, giờ ta trói nàng lại được không ??” Lưu Kim bàn đến cái hạ sách này.
“ Ngươi !!!” Luna quay sang cáu.
“ Nếu như trong sạch, chịu khó chút đi...” Hắn điều Hoàng Kim bao lấy tay chân Luna, hết thảy hành động đều bị đình trệ, vô phương di chuyển.
…..
“Lạ thật, ta đã gỡ Tử Sắc Khống ra, cũng đã quét cực chi tiết toàn bộ người nàng, không hề còn vật nào thao túng.” Dương Liễu trở ra từ phòng thí nghiệm nói.
Lưu Kim gật đầu, ấn nút trên thắt lưng kéo giáp trở về, Linh Linh bên cạnh thấy thế, lắc đầu ngao ngán, ai ngờ tên này cũng sợ chết như vậy.
“ Ta hiểu rồi !!!! Lưu Kim chiêu thức không phải là phóng điện mà là hô ứng điện tích, mạch điện bị hỏng từ trong ra, không dẫn điện vào mạch máu nàng, không làm ảnh hưởng gì cả.
!!!!
Đây có thể là giải pháp cho biết bao nhiêu kẻ đang khát khao tự do dưới sự khống chế của Tử Sắc Giáo Phái !!!!”
Linh Linh mừng ra mặt, Lưu Kim thì nở một nụ cười thâm hiểm, nói:
“ Ta xưng vô địch Thanh niên Nam Hà, trẻ nhất Hành Pháp Giả, giờ thêm cái biệt danh Tử Sắc Giáo Phái Thiên địch, nghe cũng rất thơ !!!”
“...”
.