Lưu Kim thi đấu ở cấp trường giải, vốn là không có cái cược sự tình, nhưng nay vươn lên cái thanh niên giải này, hắn ta rõ ràng về một cái kinh doanh cơ hội.
Đặt cược, vòng đầu tiên của giải vốn là may rủi, người ta không xét quá nhiều thứ, bất quá từ sau đó, liền tất thảy đều có suy tính.
Đối kháng đấu chiến chia làm hai phe, cá cược đồng dạng.
Tổng số tiền hai phe sẽ hình thành một cái tỉ lệ.
Tỉ lệ này coi như một cái biểu trưng cho khả năng chiến thắng, cũng là quyết định số tiền người cược sẽ nhận lại.
Ví dụ như sau...
Trận đấu này có A và B là hai thí sinh.
Nhân vật A được một kẻ nào đó tung hảo nhận xét, liền là thuyết phục hơn, nhân được 3 đồng tổng tiền cược.
Nhân vật B bị đánh giá là ăn may, liền chỉ nhận được 1 đồng tổng tiền cược.
Hình thành một cái tỉ lệ rằng A / B = 3/1.
Như vậy, nếu A thắng, tiền nhận về của một kẻ đặt cho A sẽ tăng thêm một phần ba.
Còn nếu B thắng, tiền thưởng của một kẻ đặt cho B sẽ gấp 3 số tiền ban đầu !!!
Lưu Kim cùng Đào Hải Bảo mặc áo trùm đầu đi vào một khu đông đúc, bất kể gặp hàng quán nào đều nói:
“ Lưu Kim tên top 2 đầu vào thanh niên giải đấu kia kì thực do lỗi máy, thực lực còn không đáng được nhận cơ !”
“ Lưu Kim hắn ta cũng là may mắn, giờ đặt cược vào hắn không khác ném tiền vào lửa ! “
“Các ngươi làm gì phải suy tư, việc không đặt cho tên này tính làm hiển nhiên đi !”
" Thực sự nên hợp lại viết một cái tiểu thông báo, tránh cho bà con một cái sai lầm !"
....
Đào Hải Bảo ban đầu còn băn khoăn, sau đó Lưu Kim mới bảo hắn:
“ Chúng ta như vậy gọi là giương đông kích tây, làm cho tiền thưởng đổ hết về đối thủ của ta ! “
“ Thì ...
sao ??? “ Đào Hải Bảo vẫn là không thể hiểu.
“ Tiểu Bảo, ngươi nghĩ ta có thua không ? “
“ Không, ít nhất không phải vòng đầu này ! “ Đào Hải Bảo trước giờ vẫn luôn tin tưởng Lưu Kim thực lực.
“ Đúng, vậy ta thắng tức ai cược cho ta sẽ được tiền đúng không ? “
“ Đúng, nhưng nếu tiếp tục như này, hẳn không ai đặt cho ngươi đâu, Lưu huynh ! “
“ Ngươi không cần lo về việc đó, ngươi hiểu cái gọi là đặt cược tỉ lệ chứ ! “
“ Hiểu, A !!! Ta hiểu ý ngươi rồi, giờ ngươi định đặt vào mảnh cược của chính ngươi, từ đó nhận được cực lớn lãi từ cược tỉ lệ a !!! Bất quá, thí sinh không thể tự cược, ta cùng Lê lão cũng không có đủ tài ch...
“
“ Ngươi quên ta có một siêu cấp tỉ tỉ hả “ Lưu Kim ngắt lời Đào Hải Bảo mà nói.
“ Ân, ngươi đúng là một tên xấu xa, không màng bản thân danh dự mà kiếm tiền, lại lôi cả Bạch Tiểu Thư vào !!! “ Đào Hải Bảo tuy nói vậy, nhưng phi thường phục cái sư huynh hắn cùng Bạch Tiểu Linh, miệng không giấu nổi nụ cười.
“ Nhưng ta nói này, việc ta làm như vậy, chính là để nhân dân đảo ngược lại cái thói quen đặt cược, để họ hoài nghi chính mình nhân sinh, để họ không lao đầu vào may rủi mà mất tiền nữa...” Lưu Kim đáp lại.
“ Tiền này, không nhiều thì ít, đều sẽ được ta chuyển đi làm từ thiện...”
“...”
×— QUẢNG CÁO —
.......
Ngày thi đấu đã đến, Lưu Kim lái lam sắc phi cơ của Đào Hải Bảo chở Linh Linh tới sân đấu.
Phải nói tên Tiểu Bảo này tốt lai lịch, trước có một kẻ tự nhận là cha hắn thân thích, tặng hắn một cái vô cùng hiện đại phương tiện này.
Đào Hải Bảo không mấy dùng tới, đa phần để Lưu Kim đi bắt tội phạm hay làm tài xế chở Linh Linh.
Đáp xuống nơi đây thấy đông nghịt người, cũng may phi cơ ít người sở hữu, tìm chỗ đỗ không chút khó khăn.
Lưu Kim xuống trước, mở cửa đón Linh Linh, nàng mỉm cười với hắn rồi hoà vào dòng người.
Lưu Kim đợi khi bóng Linh Linh khuất đi mới theo thí sinh lối mở mà đi.
Hắn có cảm giác sau mình có người theo, liền nhẹ lại bước chân, kì thực có thấy tiếng sột soạt quần áo, tiếng gót giày ở sau lưng.
Lưu Kim cố ý lờ đi, nếu đây là kẻ theo dõi, đơn thuần kệ hắn, nếu đây là sát thủ, hẳn là sẽ đợi khi thí sinh sức cùng lực kiệt sau trận đấu mới ra tay.
Lưu Kim tiến vào khu vực của thí sinh, thành công cắt đuôi, hắn làm nhanh mấy cái thủ tục, nghe thấy mấy tiếng xì xào bàn tán tiếng xấu về bản thân đến từ mấy nhân viên, hắn cười thầm trong lòng, hảo hảo đảm bảo kế hoạch đã thành công.
Lưu Kim đối thủ lần này là một tên luyện Sinh Lâm Phái, gốc gác từ Amazon rừng rậm.
Bọn hắn nổi tiếng với chiêu Mộc Ưng Trảo uy mãnh vô song, Lưu Kim cũng là có một điểm hứng khởi muốn đấu.
Hắn bước ra đấu trường sớm, nhìn lên cái bảng đặt cược kia hắn phải gọi là không dấu nổi vui mừng.
Bên phần của tên Sinh Lâm Phái đệ tử, tên người mới đặt cược liên tục xuất hiện, tạo ra một tràng dài tiếng tưng tưng.
Bên này của Lưu Kim, chỉ vỏn vẹn một cái tên với 500 đô, hắn nheo mắt nhìn lên thấy hai chữ: Tường Lý !!!
Đây chính xác là cái mật danh Lưu Kim cùng Linh Linh chọn ra, tránh cho nàng rơi vào một cái thị phi.
Tỉ lệ đặt cược hiện tại: 1-34.
Tức là Linh Linh sẽ cầm về 17 nghìn đô nữa !!!
Không ngờ lại tới mức này thành công !!!
Lưu Kim liên tục cảm thán bản thân là một tiểu doanh nhân, có thể dễ vậy mà thành công bước đầu, bất quá bước sau cần nhiều hơn diễn kĩ.
Trạch Quang tức hôm nay Lưu Kim đối thủ, bước ra kèm theo rất nhiều cổ vũ âm thanh ....
“ Đá tên gặp may đó xuống đi !!! “
“ Ngươi đừng như cái thiết bị hỏng kia !!! “
“ Cố lên !!! “
“...”
Trạch Quanh cho Lưu Kim một cái rất lớn thiện cảm, hắn ôn hoà vẫy tay chào đám đông, nhẹ nhàng cúi chào Lưu Kim trước kia thủ thế.
Bất quá ...
hôm nay ngươi phải thua !
Lưu Kim thủ thế, rồi lại thủ thế, liên tục làm lại, hành động vụng về hết sức.
Trạch Quang có ý, đợi Lưu Kim thủ thế xong mới định xuất chiêu, ai ngờ Lưu Kim vô cùng nhây, đứng được một lúc rồi lại tự ngã.
Hắn hướng đối thủ biểu lộ một mặt khinh thường, nói:
" Bản vương nhìn ngươi có chút chướng mắt, lăn ra sớm tặng ta chiến thắng được không ??"
Trạch Quang nén lại ức chế, chậm chậm tiến tới Lưu Kim rồi nhanh dần mà áp sát.
“ Mộc Hùng Khoát “
Tay hắn mở ra hết cỡ, người vặn sang lấy đà quật đầu đối thủ.
Lưu Kim đúng lúc đó tự đẩy chân mình để ngã xuống, tránh đi đồng thời tung quyền vào đầu gối Trạch Quang.
Mọi người trên khán đài đồng loạt vỗ đùi hét lên, kèm theo vài tiếng chửi, phẫn nộ vô cùng.
Quanh Trạch lảo đảo ngã ra đằng sau, run run chống tay đứng dậy, hắn cũng là một cái chưa thành thục bản phái võ học, liền chỉ có thể tiếp tục phi thêm vô số tương tự chiêu thức.
Lưu Kim thoăn thoắt luồn lên lượn xuống, nhấn nhá từng lần ngã, đem tất cả cố gắng của Trạch Quang hoá thanh vô ích.
Hắn bắt đầu chạy quanh, Trạch Quang đồng dạng đuổi theo.
Lưu Kim vốn rất tự tin với bản thân bộ hành, hoàn toàn không sợ bị bắt kịp, hắn cố ý mấy lần để đối thủ áp sát, tưởng như sắp tóm được mới bứt tốc mà trốn thoát.
Trạch Quang khi đó mất đà, liền là ngã dập mặt thàm thương.
Trạch Quang cực điểm cáu, chạy đến sắp cạn sức rồi mà tên đối diện vẫn kiểu rất ngơ ngơ không chú ý.×— QUẢNG CÁO —
Lưu Kim nghiêm túc đánh mà nói, giờ này Trạch Quang cáng bệnh sắp tới gõ cửa phòng cấp cứu rồi, để cho đối thủ trụ lâu như vậy chính là một dạng ban phúc.
Hắn nhớ ra bản thân còn phải đấm nhau với sát thủ, sức lực cần phải lưu một điểm, liền đứng lại đột ngột, quay ra sau nghiêm mặt nhìn.
Trạch Quang cũng dừng lại, chống đầu gối mà thở dốc một hồi.
Thoáng một chút mệt tới lảo đảo, Trạch Quang hô lên:
“ Mộc Phi Ưng”
Tay hắn hoá thành hình năm ngón chĩa phía trước, nhanh như gió nắm lấy vai đối thủ rồi kéo.
Trong quá trình ngã xuống, Lưu Kim tóm lấy đầu Trạch Quang, mạnh tay ấn, liền để một thứ duy nhất đáp đất chính là mặt đối thủ.
Trạch Quang hoảng lên, mong muốn bảo vệ cái dung nhan, đưa tay ra chống đất, Lưu Kim được thể vờ ngã lên người hắn, lại tạo một cái đà ấn hắn xuống.
Tay vốn đang ở trạng thái cương cứng chống đỡ, đột ngột nhận thêm một lớn lực đẩy, Trạch Quang đau đớn trật khớp tại chỗ.
Lưu Kim đứng dậy, làm thêm mấy cái thanh cao tiểu động tác, bày ra cái khinh thường của hắn với đối thủ, chọc khán giả cáu lên rồi lớn tiếng gọi y tế vào đỡ Trạch Quang vẫn đang đo sàn.
Từ khán đài vô số tiếng chửi, nhiều đồ vật cũng bay xuống, Lưu Kim càng không nán lại lâu, liền lấy một hết sức thư thái dáng điệu rời khỏi đấu trường.
Hắn vừa bước tới cửa vừa căng cứng người cảnh giác, sẵn sàng cho việc đối đầu với tên kia người theo dõi.
Nhưng....
Chẳng có ai đang chờ hắn nữa ....
Một lúc sau, Linh Linh tới bãi đỗ xe, trên tay là một cọc tiền lớn, mấy tờ 500 đô cùng vài mệnh giá nhỏ hơn.
Lưu Kim cùa Đào Hải Bảo ngồi sẵn trong phi cơ, thấy nàng an toạ tại hành khách vị trí, hắn cười hỏi:
“ Linh tỉ, ngươi thích không ? “
“ Thích chứ, ta lần đầu lãi lớn như vậy, chỉ là ngươi không cần danh dự hả ??”
“ Danh dự, đến lúc vô địch tự khắc có lại, hơn nữa nhìn xem ta hôm nay bá vương tư thái, ai dám nói ta vô sỉ !!!” Lưu Kim sảng khoái đáp.
Một lam sắc phi cơ bay lên, để lại một ít dư quang trên đầu rất nhiều phẫn nộ khán giả...
.......
Lưu Kim đáp trước một trường học, hắn kéo hai người xuống cùng, cứ như vậy tiến...
Ai ai cũng thấy được, cái này trường học ở nơi ít người, đồ dùng thiếu không nói, ngay cả sơn cũng chẳng vẹn một màu...
Cả ba tìm tới hiệu trưởng, Lưu Kim rút ra cọc tiền, đặt vào tay đối phương, nói:
“ Lần trước tại hạ tới, có chút là không đủ, nhưng, lần này, lần sau, lần sau nữa, chắc chắn có thể cho mấy trăm trẻ nơi đây một điều kiện tốt hơn...”
“ Cậu là người tốt, nhưng, chỗ này của ta nhận nhiều ơn cậu rồi, nên chuyển sang các điểm trường khác nữa...” Hiệu trưởng chưa vội nhận tiền, quay đi một góc khác, rót mấy chén nước mang lại.
“ Không sao, người ta vẫn nói, đã làm thì làm cho trót, tiền này ngài cứ nhận, chỉ nhờ chào hộ ta một câu với Tiểu Hàn Cơ, dù gì giờ này cũng là giờ ngủ trưa, không tiện đánh thức...” Lưu Kim cười hiền đáp lại.
“ Ừm...thật ra...từ lúc phi cơ của cậu đáp xuống, cái này Hàn Cơ đã tới đây phục sẵn rồi, muốn gặp cậu lắm !!” Hiệu trưởng vẫy tay, liền ở đâu một cái nữ hài lao đến.
“ Tiểu Hàn Cơ, ca ca mất công cứu ngươi, dành một điểm tôn trọng nội quy đi chứ !!” Lưu Kim xua tay nói.
Nguy nguy nguy, Linh Linh đang ở đây, sợ có nữ nhân a !
Cái kia Hàn Cơ mặc kệ, nàng lao vào ôm hắn, kể lể một hồi với hắn, thiếu thốn cha mẹ, chỉ có kẻ này nghĩa hiệp đối với nàng là người thân.
“ Lưu huynh, truyền thuyết nuôi vợ từ nhỏ, có thật ư ??” Đào Hải Bảo cười nghiêng ngả nói.
Lưu Kim lườm hắn một nhát, tuy rằng Tiểu Hàn Cơ tư dung xác thực vượt trội đồng lứa, tuy vậy, Lưu Kim chỉ là ca ca...
“ Thôi, ta đi đây, ai về việc nấy, còn ngày tái ngộ !!” Qua một hồi, hắn đứng dậy, chào lớn giọng.
.