Tống Thải Thanh bị Tiểu Tứ ngăn trước cửa Ngự Thư Phòng, sắc mặt cực kỳ khó coi; Nhưng người trước mặt lại là cận thị của bệ hạ, ngay cả hoàng hậu cũng phải cho hắn ba phần mặt mũi, huống chỉ là một tiểu tần như nàng.
“Nếu như thế, còn thỉnh công công phí tâm.” Bất đắc dĩ, Tống Thải Thanh chỉ có thể đưa cánh gà cho Tiểu Tứ, sau đó mang cung nữ trở về.
“Đổ đi.” Tiểu Tứ đợi đến khi Thải tần biến mất, mới ra lệnh cho nội thị. Nội thị ngẩn ra, có chút chần chờ mở miệng,“Nhưng mà, lỡ bệ hạ hỏi……”
“Nhớ rõ ngươi đang hầu hạ ai, nếu muốn đến Phượng Tường cung, ta có thể thay ngươi cầu bệ hạ.” Tiểu Tứ thản nhiên nói, chọc cho thị vệ sợ tới mức liên tục lắc đầu.
“Nhớ kỹ người ngươi hầu hạ là ai, đừng vì một ân huệ nhỏ nhoi làm mờ con mắt, chọn sai phe, coi chừng cái đầu của ngươi!” Tiểu Tứ đột nhiên tàn khốc mở miệng giáo huấn nói.
“Tiểu nhân biết, tiểu nhân biết.” Nội thị liên thanh trả lời, rụt cổ không dám nhìn Tiểu Tứ. Tiểu Tứ sau khi đã cảnh cáo người thì trở về trước ngự thư phòng, thấy sắc mặt nội thị có chút xấu hổ.
“Được rồi, đi xuống đi.” Tiểu Tứ phất phất tay, nội thị lập tức như trút được gánh nặng thở ra một hơi, vừa mới chuẩn bị rời đi, lại nghe ngữ khí lạnh lẽo của Tiểu Tứ nói:“Nếu ta nghe thấy ngươi nói lời nào không nên nói…”
Trong lòng nội thị sửng sốt, biết Tiểu Tứ đang cảnh cáo hắn, không được truyền chuyện vừa mới nghe ra ngoài. Hắn kinh sợ lui xuống, đem chuyện hôm này cố gắng quên đi.
“Tiểu Tứ.” Tiểu Tứ vừa mới đứng vững, lại nghe thấy Kỳ Huyên gọi, hắn nhanh chóng đẩy cửa ra, cúi đầu đi vào Ngự Thư Phòng, đi đến cửa nội thất thì dừng lại.
“Nước ấm.” Kỳ Huyên trần trụi nằm ở trên giường, một tay ôm lấy Yến Quy, đè thấp âm lượng nói. Yến Quy trong lòng hắn đã nặng nề ngủ, quần áo hai người hỗn độn phân tán ở một bên.
“Dạ vâng.” Tiểu Tứ nhẹ giọng ứng hạ, cung kính lui ra phía sau xoay người, từ đầu tới đuôi chưa từng ngẩng đầu lên. Thẳng đến khi ra khỏi Ngự Thư Phòng, Tiểu Tứ mới nhanh chóng phân phó nội thị chuẩn bị nước ấm.
Tiểu Tứ được Kỳ Huyên ngầm đồng ý, tiến lên buông màn giường xuống, lại dùng bình phong che đi cảnh xuân trên giường, sau đó mới chỉ huy nội thị đem dũng tử vào nội thất.
“Đều đi xuống đi, Tiểu Tứ hầu tại cửa.” Chúng nội thị được lệnh, cung kính lui ra, Tiểu Tứ thối lui đến thủ ở cửa nội thất. Kỳ Huyên đợi đến khi trong nội thất không còn người, mới vén màn giường, ôm lấy Yến Quy bước nhanh đến bồn nước ấm.
Hắn thật cẩn thận để Yến Quy vào nước ấm, Yến Quy ưm một tiếng, hơi hơi mở mắt nhập nhèm buồn ngủ, Kỳ Huyên ôn nhu dỗ nói: “Vô sự, tiếp tục ngủ đi.”
Ngâm trong nước ấm, khiến toàn thân đau mỏi đều thư thái hơn, Yến Quy thoải mái thở ra một hơi, lại nhắm chặt hai mắt, tùy ý để Kỳ Huyên giúp mình thanh lí phía sau.
Trước lạ sau quen, hai người vài lần thân thiết, đều là do Kỳ Huyên tự tay thay Yến Quy thanh lí và thiện hậu; Cho nên động tác của hắn ban đầu còn chưa quen, nhưng hiện tại cực kỳ thuần thục.
Hắn lau chùi xử lý sạch sẽ thân mình của cả hai xong, đặt Yến Quy lại trên giường, mặc áo ngủ bằng gấm vào cho y rồi kéo màn giường xuống, xong xuôi hết mới xoay người gọi: “Tiểu Tứ.” Tiểu Tứ lập tức bước nhanh tiến vào, “Vâng.”
“Vừa rồi có chuyện gì?” Hắn vừa hỏi vừa đi ra khỏi nội thất, đi đến cạnh bàn, chuẩn bị tiếp tục phê duyệt tấu chương.
“Hồi bệ hạ, Thải tần nương nương dâng canh gà.” Tiểu Tứ cung kính đáp.
“Ân, canh đâu?” Kỳ Huyên chấp khởi chu sa bút, không chút để ý hỏi.
“Hồi bệ hạ, thần đã sai người đổ đi rồi ạ.” Tiểu Tứ lại đáp.
“Ân, trong canh có gì?” Kỳ Huyên nhíu mày, Tiểu Tứ thấp giọng đáp:“Nhục thung dung.”
“Nhục thung dung? Hà phi cho nàng ăn hoán hoa cỏ, nàng lại hạ nhục thung dung cho trẫm, thật sự là tính toán tốt.” Kỳ Huyên cười lạnh, Thải tần muốn hoài thượng long tự, cũng không nghĩ đến sức nặng của bản thân, thật sự là ý nghĩ kỳ lạ.
Bất quá cứ để cho nàng cùng Hà phi tranh đấu đến ta chết ngươi sống đi, để hắn đỡ phải phí tâm xử lý các nàng. Bởi vậy hắn ban ý chỉ, lệnh Tiểu Tứ đi truyền phải khích lệ Thải tần ôn nhu săn sóc, thưởng nàng thật nhiều vào.
Hậu cung nhất thời mỗi người đỏ mắt không thôi, Thải tần bất quá mới đưa một chung canh gà đến Ngự Thư Phòng mà thôi, sao lại được ban thưởng nhiều thế. Điều này làm các phi tần khác tức giận đến mức đấm ngực dậm chân.
Sớm biết thì các nàng cũng sẽ đội mưa thay bệ hạ dâng lên canh gà nóng hầm hập, đổi lại được thương hại cùng yêu thích của bệ hạ. Chỉ là hiện tại muốn nói gì cũng đã trễ rồi, cơ hội tốt như vậy lại tự nhiên rơi vào tay Thải tần mất rồi.
Hà phi đương nhiên cũng tức giận, lúc trước nàng cố ý cho Thải tần ăn hoán hoa cỏ, muốn cảnh cáo nàng, ngăn cản Thải tần hoài long tự. Không nghĩ đến đối phương lại trực tiếp xuống tay lên bệ hạ, xem ra tiểu hoán hoa cỏ kia không có gì trong mắt đối phương cả.
Chắc nếu nàng không cầm ra tàng hoa hồng hay xạ hương, tiện nhân kia sẽ không chịu thu liễm? Hà phi mặt âm trầm, bắt đầu tính toán xem làm sao cho Thải tần không thể sinh con được.
Bên kia Thải tần vừa được bệ hạ ban thưởng, lòng vui sướng không thôi; Mặc dù có chút tiếc nuối không thể tự mình mang đến cho bệ hạ, nhưng lại được lòng bệ hạ là vui rồi.
Đêm đó, Kỳ Huyên bãi giá Phượng Tường cung, lại khiến các phi tần khác đỏ mắt. Hà phi đương nhiên cũng tức giận, bất quá Phượng Khê cung của nàng đêm đó nghênh đón một vị phi tử yên lặng đã lâu.
Hà phi cảm thấy kinh ngạc đối phương tới chơi, lại vẫn tươi cười đón người vào, người đến là Nghi phi ở Phượng Ngọc cung. Từ sau khi hài tử của Nghi phi bị Điệp phi hại, thân thể của nàng ngàn càng không tốt.
Nay có thể rời giường thì lại đi đến Phượng Tường cung, tất cả đều là dựa vào tinh thần chống đỡ. Hà phi tuy không đoán được ý đồ của nàng, nhưng cũng không muốn tăng thêm địch nhân cho mình, dù sao đối phương đã bước một chân vào quan tài, không có tính uy hiếp với nàng.
“Muội muội, bản cung hôm nay đến, là muốn nói cho ngươi biết một chuyện.” Nghi phi nhẹ giọng thầm thì, tựa hồ chút khí lực để nói chuyện cũng không có. Cung nữ vội vàng đem chén trà đến cho nàng nhấp một ngụm.
“Tỷ tỷ, có việc gì cần thì chỉ cần sai người đến nói ta một tiếng, muội muội tự có thể đến, sao lại nhọc tỷ tỷ tự mình đi một chuyến thế này?” Hà phi thấy bộ dáng đèn cạn dầu của Nghi phi, ngữ khí mềm xuống chút.
“Không ngại, bản cung thân thể như thế nào, bản cung biết rõ.” Nghi phi thản nhiên nói, dừng một chút, lại mở miệng nói, ngữ khí mang theo một tia ngoan ý, “Lại nói, trong Phượng Ngọc cung không biết ẩn giấu bao nhiêu kẻ tráo trở!”
Hà phi ra vẻ kinh ngạc, cảm thấy có chút không đúng, Nghi phi là phi tử gần đất xa trời, lại không gây bất lợi cho ai, ai lại tốn công phu đặt nội gián vào Phượng Ngọc cung chứ?
“Ngươi trước đi xuống đi.” Nghi phi đột nhiên vẫy lui cung nữ, Hà phi thấy thể cũng làm điều tương tự. Đợi đến khi trong cung chỉ còn hai người, Nghi phi mới đến gần tai Hà phi thì thầm: “Hà phi, bản cung suy nghĩ thật lâu, mới quyết định nói chuyện này cho ngươi biết.”
“Việc này ngươi tin cũng được, không tin cũng không sao, tóm lại bản cung không muốn bí mật này truyền ra ngoài.” Nghi phi dừng lại, thở ra một hơi, gần như nỉ non nói: “Các ngươi cứ đi tranh giành tình cảm của bệ hạ, nhưng không biết, trong lòng bệ hạ luôn hướng về người khác.”
Đồng tử Hà phi co rụt lại, giơ tú khăn che miệng lại, đè thấp âm lượng nói: “Nghe ý tứ của tỷ tỷ, ngươi biết rõ là ai?”
“Bản cung sao có thể không biết, bệ hạ vì hắn, đùa giỡn chúng ta, Điệp phi, thái hậu, Minh quý nhân, từng bước từng bước đều bị bệ hạ trừ bỏ.” Nghi phi nghiến răng nghiến lợi nói.
“Tỷ tỷ, Minh quý nhân còn ở đây mà.” Hà phi nhắc nhở một câu, Nghi phi châm chọc cười hỏi, “Bệ hạ chưa bao giờ đặt chân đến tẩm điện của nàng, cấm túc nàng, khiến nàng thủ thân mà sống, ngươi nói nàng sống với chết có khác gì không?”
Hà phi ngẫm lại cũng đúng, từ sau khi Thái Hậu nương nương đi Phổ Đàn tự, bệ hạ liền hạ chỉ khiến Minh quý nhân cùng niệm Phật, cùng Thái Hậu nương nương cùng nhau vì Đại Kỳ vương triều cầu phúc.
Từ đấy về sau, quả thật chưa từng ai thấy Minh quý nhân.
“Ý tỷ tỷ người đó là…” Hà phi mở miệng hỏi, trong lòng đang bắt đầu loại trừ dần, chẳng lẽ người trong lòng bệ hạ là hoàng hậu? Giờ nàng không ngừng suy nghĩ, lại nghe Nghi phi nhắc đến cái tên không ngờ đến.
“…Tỷ tỷ, loại sự tình này cũng không thể nói lung tung.” Hà phi trợn tròn hai mắt, ngữ khí có chút run rẩy. Sắc mặt Nghi phi dữ tợn, khàn khàn cười nói: “Ha ha, bản cung bị bệ hạ làm hại thảm như vậy đều bởi vì hắn!”
“Ngay cả hoàng nhi của bản cung…” Nghi phi nhắm chặt mắt, trong lòng đau khổ không thôi, hoàng nhi của nàng căn bản không phải huyết mạch của bệ hạ, lúc nàng nghe được sự thât thì thiếu chút đã đi luôn rồi.
Nếu không phải nàng vì muốn điều tra rõ chân tướng, mới có thể kéo dài hơi tàn, lại không nghĩ rằng sau khi điều tra được chân tướng, lại có cảm giác như ông trời cho mình một bàn tay vậy.
Nàng, Minh quý nhân và Điệp phi đấu đá nhau hung dữ vậy, kỳ thật trong mắt bệ hạ, các nàng chỉ là mấy tên hề nhảy nhót, diễn một vở kịch hài hước cho bệ hạ ngồi xem mà thôi.
Bệ hạ từ đầu tới đuôi không để ai vào mắt, duy chỉ có một người kia mà thôi! Nghi phi vừa nghĩ đến người kia, lòng tràn đầy hận ý, nàng thấp giọng mở miệng, “Tuyệt đối không thể bỏ qua cho hắn được!”
Hà phi cực kỳ khiếp sợ, sao nàng lại chưa từng nghĩ đến chuyện giữa bệ hạ và Yến Hành vương lại có quan hệ như thế. Nghi phi nói người trong lòng bệ hạ là Yến Hành vương… Khó trách, khó trách giờ nàng bị đối xử lạnh nhạt thế.
Nàng nhớ đến biểu hiện của mình trước ngự thư phòng hôm đó, cắn chặt môi dưới. Nếu Yến Hành vương thật sự là người trong lòng bệ hạ, vậy thì đừng nói đến chuyện tranh thủ tình cảm, nhiều khi bệ hạ chán ghét nàng rồi cũng nên.
Hà phi càng nghĩ càng kinh hãi, cho dù không thể có được sủng ái, nhưng cũng không được đắc tội với đế vương. Bởi vậy nàng có lệ ứng phó Nghi phi, trong đầu lại không ngừng tìm cách cứu vãn.
Nghi phi thân thể không tốt, cũng không thể ngồi lâu, không bao lâu sau đã quay về Phượng Ngọc cung. Đợi Nghi phi rời đi, Hà phi càng đứng ngồi không yên, lệnh cung nữ mang áo khoác tới, khoác qua rồi vội vàng rời khỏi Phượng Khê cung.
Nàng vô ý thức đi, đi tới trước Phượng Tường cung, nhìn đèn đuốc sáng trưng bên trang, ánh mắt của nàng tối đi vài phàn. Ngẫu nhiên nghe được giọng nói tiếng cười bên trong, nàng cũng chẳng còn ghen tị cùng phẫn hận nữa.
Ngược lại không ngừng tưởng tượng, bệ hạ lấy tâm tình gì, đi đến hậu cung gặp các nàng? Lại là lấy tâm tình gì khi ôm các nàng?
Đáng thương Hà phi còn không hiểu được, Kỳ Huyên chưa từng ôm qua các phi tần, Nghi phi tuy rằng biết rõ chân tướng cũng không nói ra. Sự thật như vậy khiến ai cũng không chịu được, so với chuyện biết được bệ hạ tâm chúc Yến Quy ra còn làm người ta khó có thể chấp nhận hơn.
Hà phi đứng trước Phượng Tường cung hồi lâu, mới xoay người rời đi. Sau khi nàng rời đi không lâu thì Kỳ Huyên cũng rời khỏi đó, hắn trở về ngự thư phòng, vừa lúc thấy Yến Quy đã dậy rồi.
Bên ngoài trời vẫn còn mưa nhỏ, Kỳ Huyên bước nhanh đến bên giường, lấy quần áo ra, đắp lên vai Yến Quy, “Hôm nay tương đối lạnh, sao lại mặt ít áo thế?”
“Ta ở trong phòng mà, không thấy lạnh.” Yến Quy ôn thanh nói, Kỳ Huyên đã cho người mang vào thêm vài chậu than, hâm nóng phòng lên đến ấm áp, hàn khí bên ngoài không lọt vào được.
Kỳ Huyên cầm tay đối phương, thấy tay người kia không lạnh tí nào mới yên lòng. Hắn ngồi xuống cạnh Yến Quy, mở miệng hỏi:“Đang xem cái gì thế?”
Hắn vừa trở về, chỉ thấy Yến Quy đang ngồi trên tháp chuyên tâm đọc một quyển sách trong tay. Ánh nến lập lòe chiếu lên khuôn mặt Yến Quy, bầu không khí tỏa ra thật ôn nhu.
“Tùy tiện xem thôi.” Yến Quy thản nhiên nói, thả quyển sách trong tay ra, Kỳ Huyên liếc mắt nhìn, bật cười khẽ, “Chuyện lạ thần tiên ma quái? Ta không nghĩ ngươi lại đọc loại sách này.”
“Giết thời gian mà thôi.” Yến Quy sờ sờ mũi. Kỳ Huyên cười cười, nắm tay y đi đến cạnh bàn, “Ta nghe Tiểu Tứ nói ngươi chưa dùng bữa?” Yến Quy gật gật đầu.
“Lần sau không cần chờ ta.” Kỳ Huyên có chút đau lòng nói, nhanh chóng để người truyền lệnh.
Trong ngự thư phòng ấm áp, bên ngoài Hà phi đứng trong đêm đen, tùy ý để mưa tạt vào người. Cung nữ phía sau bị nàng lệnh đi ra thật xa, nên chỉ có một mình nàng chậm rãi đi đến gần ngự thư phòng.
Ẩn nhất thấy nàng tiếp cận liền bẩm báo cho Kỳ Huyên, còn nói qua chuyện Nghi phi đi gặp Hà phi. Kỳ Huyên trầm ngâm một lúc, thản nhiên mở miệng, “Nếu nàng đã chọn con đường này thì thành toàn cho nàng đi.”
Ẩn nhất sáng tỏ, lệnh cho ám vệ canh giữ chung quanh ngự thư phòng không cần phải ra tay ngăn trở. Bởi vậy Hà phi dưới sự đồng ý ngầm của Kỳ Huyên, dần dần đi đến hành lang gấp khúc phía sau Ngự Thư Phòng.
Nàng thật cẩn thận tới gần, tim đập như trống, nàng cũng không biết, mình thật sự muốn thấy gì, hoặc là không muốn nhìn thấy gì. Nàng chỉ muốn tự mắt mình xác nhận mọi chuyện mà thôi.
Tiểu Tứ cũng nhận được mệnh lệnh từ Kỳ Huyên, di tản cung nữ và nội thị canh giữ ở hành làng gấp khúc, để cho lúc Hà phi bước vào thì đã thành chốn không người không bị ngăn trở mà tiếp cận được ngự thư phòng.
Phía tây ngự thư phòng có một ô cửa sổ, cho nên Kỳ Huyên cho Yến Quy dùng bữa xong thì cố tình đưa y vào nội thất. Hà phi nấp sau cửa sổ, kiên nhẫn chờ, chỉ thấy bệ hạ nắm tay một người xuất hiện trước mắt mình.
Nàng cắn chặt môi, hai mắt mở lớn kinh sợ, nhìn thấy bệ hạ ôm lấy người kia, vành tai và tóc mai chạm vào nhau. Mưa vốn chỉ rơi nhỏ giọt, không biết từ khi nào đã thành mưa to tầm tã.
Cùng với tiếng sấm ầm ỹ, là một mảnh hôn ám. Ngự thư phòng trước mắt tràn ngập ánh sáng, ngăn cách nàng với bệ hạ ra làm hai thế giới tách biệt. Lúc này, ánh sáng chiếu sáng căn phòng chiếu lên khuôn mặt trắng bệch của Hà phi, bất chợt một tiếng sấm đánh xuống.
Hà phi giật mình cả kinh, phục hồi tinh thần đang muốn rời đi, lại gặp phải đôi mắt của bệ hạ. Cả người nàng cứng đờ, nhìn khóe miệng đang cười của bệ hạ, tự hồ như sự xuất hiện của nàng không gây bất kỳ sự kinh ngạc nào.
“Bên ngoài lạnh, Hà phi mau vào đi.” Kỳ Huyên ôn nhu nói, ánh mắt lại lãnh liệt như băng, trong lòng Hà phi dấy lên nỗi sợ hãi, bệ hạ lúc này làm người khác phải sợ hãi.
Nàng run rẩy, tự nhiên thị vệ không biết xuất hiện từ đâu tới, giữ lấy cánh tay của nàng kéo vào ngự thư phòng. Bệ hạ ngồi sau bàn, Yến Hành vương ngồi bên cạnh, nhìn thân mật biết bao nhiêu.
“Bệ hạ thứ tội, thần thiếp tội đáng chết vạn lần, bệ hạ thứ tội……” Hà phi thất kinh, không biết nên phản ứng thế nào nữa, chỉ không ngừng nhắc đi nhắc lại mấy câu.
“Bịt miệng lại.” Kỳ Huyên thản nhiên nói, Ẩn nhất lập tức tiến lên, ngăn miệng Hà phi lại. Hà phi quỳ rạp trên mặt đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong lòng đột nhiên dâng lên dự cảm bất an.
“Yến Quy, ngươi vào trong chờ ta trước được không?” Kỳ Huyên quay đầu, nhẹ giọng nói với Yến Quy, Yến Quy gật gật đầu, đứng dậy đi vào trong. Kỳ Huyên chờ đến khi thân ảnh đối phương biến mất, mới quay đầu lại, khuôn mặt chỉ còn lại lạnh lùng.
“Hà phi, trẫm vốn tưởng rằng ngươi là người thông minh.” Kỳ Huyên tựa hồ rất tiếc hận, Hà phi kinh ngạc nhìn mặt đất, Kỳ Huyên cũng không để ý, tiếp tục nói:“Tịnh Nam vương cho ngươi làm tấm mộc của Tống Thải Thanh, ngươi không biết thì thôi không nói nữa, nay Nghi phi mới khiêu khích vài câu, ngươi đã ngây ngốc tới đây, khiến trẫm không thể không trừ bỏ ngươi được.”
Hà phi trong lòng chấn động, từ lúc nghe thấy Tịnh Nam vương lấy nàng làm tấm mộc, nội tâm nàng đã trở nên lạnh lẽo. Sau lại nghe thấy chuyện giữa mình và Nghi phi, thì không chỉ còn giật mình không thôi.
“Ngươi cho rằng Nghi phi làm sao lại tra ra được chân tướng? Là trẫm cho nàng biết, chứ nếu không bằng nàng, sao có thể tra được chân tướng?” Kỳ Huyên trào phúng nói.
“Vì cái gì?” Hà phi ngẩng đầu, thống khổ hỏi.
“Vì cái gì? Đương nhiên là vì muốn cho nàng chết minh bạch một chút.” Kỳ Huyên cười nói, trong mắt lại không có chút tiếu ý, Hà phi nghe vậy cứng lại, quả nhiên câu tiếp theo của Kỳ Huyên chính là,“Nay, trẫm cũng muốn cho ngươi chết được minh bạch.”
Khó trách nàng có thể tiếp cận Ngự Thư Phòng, khó trách nàng có thể thấy bệ hạ cùng Yến Hành vương cùng một chỗ, Hà phi cảm thấy tuyệt vọng, lại nghe Kỳ Huyên tiếp tục nói:“Vốn trẫm còn muốn lưu ngươi một thời gian nữa, bất quá ngươi rất không cố gắng, ai.”
Vốn Kỳ Huyên không nghĩ ra tay với Hà phi sớm như vậy, hắn còn muốn xem Hà phi và Thải tần đấu nhau. Hắn còn phân phó ám vệ, khi tất yếu thì giúp đỡ hai bên một chút, cho các nàng đấu nhau vui thích một ít.
Không nghĩ ra Nghi phi mệnh mình không cần, mà còn kéo cả Hà phi xuống hố. Nếu hôm nay Hà phi không tới Ngự Thư Phòng, cho dù nàng biết về Yến Quy, Kỳ Huyên cũng còn có thể nhẫn nàng.
Nhưng nàng lại không nhịn được, vừa bị Nghi phi châm ngòi đã vội vã chạy đến xác nhận. Kỳ Huyên không muốn nàng làm mọi chuyện trở nên náo loạn, chỉ có thể trừ bỏ nàng…
Ngày hôm sau, mọi người trong hậu cung nghe nói, Hà phi tối hôm qua đã chết bất đắc kỳ tử. Sau khi Nghi phi nghe tin xong trong lòng cũng có chút chột dạ, còn chưa hồi phục tinh thần đã bị nội thị Kỳ Huyên phái tới rót thuốc độc cho uống kết thúc sinh mạng.
Ngay sau đó, Nghi phi vốn đang dưỡng bệnh trong Phượng Ngọc cung rốt cuộc cũng không chống chịu được nữa mà đi. Hậu cung chết liên tục hai phi tử, không khí có chút trầm trọng, bất quá cũng có người cao hứng thật sự, tỷ như Tống Thải Thanh.
Tống Thải Thanh không hề nghĩ đến, Hà phi sẽ đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, tuy rằng nàng có hoài nghi nguyên nhân tử vong của Hà phi, bất quá cung nữ bên cạnh lại không tìm ra được tin tức gì, nàng chỉ phải có thể chôn vùi nghi hoặc trong lòng.
Sau này nghe nói trước khi chết Hà phi hành động có chút dị thường, hơn nửa đêm chạy ra ngoài dầm mưa, bởi vậy đại đa số đều cho rằng nàng tám phần là điên rồi. Lại nghe nói Hà phi cuối cùng có đi qua Ngự Thư Phòng, đại gia cho rằng, xem ra là Hà phi mạo phạm đến bệ hạ, cho nên mới chết bất đắc kỳ tử như vậy.
Người duy nhất cảm thấy chuyện không thích hợp là Tống Thải Thanh. Nàng trong lòng mơ hồ có cảm giác, Hà phi có phải đã thấy cái gì trong Ngự Thư Phòng không? Cho nên bị bệ hạ giết người diệt khẩu?
Vừa nghĩ đến khả năng này, Tống Thải Thanh lại không ngồi yên được. Nàng là người Tịnh Nam vương phái đến bên cạnh Kỳ Huyên, dùng nữ sắc mê hoặc Kỳ Huyên, sau đó nghe ra tình báo trong miệng Kỳ Huyên.
Nếu không tra ra tin tức nào hữu dụng thì theo chỉ thị của Tịnh Nam vương, giết cũng được. Chỉ là sau khi vào cung, nàng dần dần thay đổi chủ ý, không muốn giết Kỳ Huyên, mà muốn ngồi lên hậu vị.
Tịnh Nam vương chỉ là vương gia nơi đất phong, trong tay cũng có binh quyền, trong triều cũng có chút nhân mạch, nhưng so với đế vương Đại Kỳ vương triều mà nói, địa vị vương gia này quá nhỏ nhặt.
Còn nữa, Tịnh Nam vương nếu muốn tạo phản, cũng là loạn thần tặc tử, không phải là do thiên mệnh an bài, sẽ gợi ra oán hận trong lòng dân, không chiếm được cảm tình của dân chúng.
Cho nên Tịnh Nam vương mới phải ẩn nhẫn, đợi đến thiên thời, địa lợi, nhân hòa rồi mới thay được Kỳ Huyên mà đi lên vương vị. Lúc Kỳ Huyên rời thành đi đến Hoành Thủy quan, kỳ thật là cơ hội tốt nhất.
Nhưng trong triều lại có Chúc Cẩm Phồn gồng gánh, trong thành cũng có thiết kỵ binh chuyên dụng của đế vương, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Chung quy nếu một lần không được, hắn tuyệt sẽ không có cơ hội thứ hai.
Cuối cùng hắn nghe mưu sĩ đề nghị, dùng mỹ nhân kế, lợi dụng Tống Thải Thanh, khiến Kỳ Huyên hoang phế chính vụ, tốt nhất là có thể gợi ra phản đối từ quần thần.
Trừ việc này ra, hắn cũng muốn Tống Thải Thanh nghĩ biện pháp tìm ra nhược điểm của Kỳ Huyên, hay là giết luôn cũng được. Chỉ cần có thể khiến Kỳ Huyên phạm phải sai lầm, khiến kiếp đế vương của hắn có vết bẩn, thì chuyện kéo hắn xuống ngựa lại tương đối dễ dàng.
Tịnh Nam vương lại không nghĩ rằng, sau khi Tống Thải Thanh vào cung, lại thật sự muốn tâm của Kỳ Huyên. Hơn nữa đã quen sinh hoạt trong cung, dần dần sinh ra tâm tư không nên có, bắt đầu mơ ước hậu vị.
Tống Thải Thanh thậm chí tính toán, bán đứng Tịnh Nam vương để đổi lấy tín nhiệm và sủng ái của Kỳ Huyên. Nàng có thể cảm giác được, Kỳ Huyên đối với nàng chỉ là mặt ngoài yêu thích, nàng muốn Kỳ Huyên chân chính để nàng vào mắt.
Tống Thải Thanh sau khi quyết định xong thì dứt khoát đi đến ngự thư phòng, nhưng đang đi trên đường thì bị người ngăn lại. Nàng nhìn cung nữ đang ngăn mình lại, sắc mặt không vui.
“Thải tần nương nương, vương gia muốn ta nói với nương nương.” Cung nữ thấp giọng nói, Tống Thải Thanh nghe vậy rùng mình, nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, sợ lời cung nữ vừa nói bị ai đó nghe được.
“Vương gia nói, hắn có thể đưa ngài ào, cũng có thể đưa ngài ra ngoài, chỉ là hắn sợ nương nương chịu ủy khuất mà thôi.” Cung nữ cười duyên nói. Tống Thải Thanh sắc mặt xanh mét, Tịnh Nam vương đang uy hiếp nàng sao?
“Vương gia còn nói cái gì không?” Nàng mộc mặt, lạnh giọng hỏi.
“Vương gia chỉ nói, thỉnh ngài chớ quên xuất thân.” Cung nữ che miệng, cười cười nói. Tống Thải Thanh đồng tử co rụt lại, âm thầm hít sâu vài lần, mới mở miệng trả lời,“Thỉnh nói với vương gia, Thải Thanh không dám quên.”
“Đó là tốt nhất, tiểu nhân cũng không muốn thấy nương nương có kết cục giống Hà phi, đột nhiên lại chết bất đắc kỳ tử.” Cung nữ mỉm cười nói xong liền rời đi, lưu lại một mình Tống Thải Thanh đứng thẳng bất động tại chỗ.