Sáng sớm hôm sau.
Trời vừa tờ mờ sáng, tiếng chuông như đòi mạng đột nhiên kêu ầm ĩ, ba người trong phòng đều tỉnh ngay tắp lự.
"Anh ơi tắt báo thức..." Uông Tiểu Nhu mơ màng gọi.
Tưởng Nghiêu díp mắt cào mái tóc rối bù, lấy điện thoại trên tủ đầu giường: "Không phải báo thức, là bạn học của anh."
Hắn thức dậy, nhẹ chân nhẹ tay kéo cửa sổ sát đất, đi ra ban công nghe máy.
Chương Khả ở đầu bên kia ồn ào nói mình đang chuẩn bị lên máy bay, ba tiếng nữa sẽ đến, hỏi hắn gặp nhau ở đâu.
"Cậu tới thẳng khách sạn đi, tụi lớp trưởng đến rồi, bây giờ bọn tôi đang ở khách sạn thương mại gần sân bay, đợi trả phòng sẽ đi gặp các cậu." [1]
[1] Khách sạn thương mại là loại hình khách sạn phổ biến trên toàn thế giới dành cho đối tượng chủ yếu là khách doanh nhân đi công tác hay người du lịch trong thời gian ngắn.
Chương Khả: "Anh với anh Triệt đến sớm một ngày à? Làm gì mà giọng khàn thế, có phải là..."
"Là cái thằng bố cậu, ngủ không ngon thôi."
"À ~ Ngủ không ngon ~" Chương Khả hăng hái tợn.
Tưởng Nghiêu chẳng buồn để ý cậu ta, thẳng tay tắt điện thoại.
Thời gian trả phòng của khách sạn là mười một giờ, hôm qua Uông Tiểu Nhu lệch múi giờ, nghỉ ngơi không quy luật nên ngủ đến mười giờ mới dậy, ngáp ngắn ngáp dài đi đánh răng rửa mặt.
Doãn Triệt ngồi bên giường bưng cốc sữa ấm uống từng hớp nhỏ, nhìn Tưởng Nghiêu hâm nóng bữa sáng bị nguội cho Uông Tiểu Nhu, sau đó tìm trong vali của cô bé chiếc váy tutu màu trắng hôm nay đi chơi phải mặc, thậm chí còn phối sẵn giày và dây cột tóc.
Không thể không nói gu của hắn rất được.
"Cậu chu đáo với em cậu thật." Doãn Triệt lặng lẽ tự kiểm điểm, cùng là phận làm anh mà hình như cậu chưa đủ quan tâm Doãn Trạch, hay là tẹo nữa đến khu du lịch mua ít quà mang về...
Tưởng Nghiêu đóng vali của Uông Tiểu Nhu, ngồi xổm thu dọn vali của mình.
Doãn Triệt không nhận được câu trả lời, cảm thấy hơi sai sai: "Ê."
Tưởng Nghiêu tiếp tục vùi đầu thu dọn, nhìn từ góc nghiêng thấy mí mắt cụp xuống, vẻ mặt thờ ơ.
"...!Ê." Doãn Triệt nhấc chân đá nhẹ lưng hắn: "Giận à?"
Tưởng Nghiêu trở tay nắm cổ chân cậu nhanh thoăn thoắt, ngoái đầu đánh một phát lên mu bàn chân cậu: "Không thèm để ý cậu, nhóc hư hỏng."
Doãn Triệt ngớ người, phì cười: "Trẻ con thế."
Tưởng Nghiêu xị mặt, đứng dây xoa tóc cậu: "Hại tôi cả đêm không ngủ, đã thế còn chế giễu tôi.
Tôi chưa xong với cậu đâu, hôm nay bơ cậu luôn, bắt đầu từ bây giờ."
"Cậu nghiêm túc?"
Tưởng Nghiêu không ừ hử gì, trừng cậu một cách hung dữ rồi cúi đầu hôn trán cậu.
Đại ý là: Tôi phải trả thù cậu, nhưng tôi không giận thật, đừng lo.
Thú vui lạ lùng của trai EQ thấp.
Uông Tiểu Nhu đánh răng rửa mặt xong thì tinh thần sảng khoái, sực nhớ hôm qua vẫn chưa được giải đáp thắc mắc, lúc ăn sáng tò mò hỏi đương sự còn lại: "Anh Doãn ơi, anh em bảo lần đầu tiên anh ấy tỏ tình bị anh từ chối, vì sao ạ? Khi đó anh không thích anh ấy sao?"
Doãn Triệt liếc người anh nào đó đang gấp quần áo, có vẻ không chú ý cuộc trò chuyện bên này, gấp áo phông thong thả ung dung, y hệt người máy chậm chạp.
"Thích mà." Cậu đáp: "Bởi vì anh có một vài lý do riêng nên chỉ có thể từ chối cậu ấy, thật ra anh rất muốn đồng ý cậu ấy."
Tưởng Nghiêu gấp áo phông thành miếng đậu vuông vức, hí hửng ném vào vali, áo tung ra không khác gì chưa gấp.
Lúc trả phòng, lễ tân gọi giúp hai chiếc xe, tiện thể giúp họ để vali vào cốp sau.
Uông Triết xách đồ cá nhân của hai người, mỉm cười: "Chúc hai đứa và các bạn đi chơi vui vẻ.
Tiểu Triệt, hôm nào rảnh lại đến nhà bọn chú chơi nhé."
Doãn Triệt gật đầu, vẫy tay tạm biệt: "Nhất định ạ."
Tưởng Thiếu Diễm trầm tư nhìn cậu: "Tối qua cháu nói nghiêm túc?"
"Vâng."
"Chậc, thằng nhóc này vớ phải vận may gì mà gặp được bé cưng như cháu vậy." Tưởng Thiếu Diễm ngạc nhiên không ngớt, xoay người phóng khoáng rời đi: "Đi đây, nếu nó bắt nạt cháu thì cứ tìm chú, chú chống lưng cho."
Một nhà ba người lên xe trước, tài xế hỏi rõ điểm đến rồi lái xe tới khách sạn nghỉ dưỡng ngoài ngoại ô.
Doãn Triệt mở cửa ghế sau, tự giác ngồi vào trong, thế nhưng Tưởng Nghiêu lại ngồi lên ghế phó lái, mở ứng dụng bản đồ: "Bác tài, đến khách sạn này.
Đi đường trên cao nhé, cảm ơn."
Và rồi hắn đeo tai nghe.
Doãn Triệt từ từ nheo mắt, đầu gối đập bộp lưng ghế đằng trước.
Quên sinh nhật đã đành, còn dám bơ người ta.
Tưởng Nghiêu không xi nhê, thậm chí còn thảnh thơi vừa nghe nhạc vừa lướt điện thoại.
Doãn Triệt giật điện thoại của hắn, đang định bắn cho hắn ánh mắt chết chóc, bỗng dưng nhận ra điện thoại không kết nối tai nghe.
Tài xế lại hết hồn trước hành động bất thình lình của cậu, hoảng hốt nhìn cậu qua gương chiếu hậu: "Sao, sao thế?"
"...!Không sao."
Cậu lại nhìn giao diện điện thoại đang sáng, là các bước làm bánh kem.
"..."
Vai Tưởng Nghiêu ngồi ghế trước run bần bật, hắng giọng mấy cái: "Ầy, thời tiết hôm nay đẹp thật, muốn được khen thưởng quá."
Tài xế: "...!Cháu giỏi lắm?"
Tưởng Nghiêu: "..."
Doãn Triệt ném trả điện thoại, lấy tai nghe của mình kết nối nghe nhạc, quay đầu nhìn cây cối xanh um ngoài cửa kính xe.
Nắng cuối tháng sáu rực rỡ mà không gay gắt, hắt lên mặt ấm áp vừa đủ, trong lúc vô tình tầm mắt di chuyển lên phía trước, chỉ thấy khuôn mặt tươi cười, nhướn mày với cậu của người ngồi ghế trước phản chiếu trong gương chiếu hậu bên phải xe.
...!Thú vui của trai EQ thấp thật sự rất khó hiểu.
Doãn Triệt nhắm mắt giả vờ không nhìn thấy, vì thế cũng không biết ở trong gương chiếu hậu khóe môi mình giương lên ngớ ngẩn bao nhiêu.
*
Từ sân bay tới khách sạn nghỉ dưỡng vừa tròn một tiếng lái xe.
Đám nhóc lớp A1 đặt khách sạn tại trung tâm thành phố, là khách sạn ba sao bình thường, Uông Triết và Kiều Uyển Vân đều đề nghị nâng hạng khách sạn năm sao cho tụi trẻ, nhưng bị hai đứa con nhà mình từ chối, dù sao cũng là học sinh, tiêu tiền của gia đình đi chơi, không cần thiết xa hoa quá.
Các bạn trong nhóm "tiểu đội du lịch tốt nghiệp" đã đến gần đông đủ, đang ríu rít bàn bạc trưa nay đi đâu ăn.
Tưởng Nghiêu xách vali của hai người làm xong thủ tục nhận phòng, lên phòng cất vali rồi gõ cửa phòng bên cạnh.
Tiếng bước chân của Quách Chí Hùng từ xa đến gần, vừa mở cửa đã ôm ấp: "Anh Nghiêu! Lâu lắm không...!Đệch mợ, quầng thâm mắt của cậu là sao đây? Bôi phấn mắt à?"
"Cậu thấy ai bôi phấn mắt bên dưới chưa?" Tưởng Nghiêu nhìn một vòng quanh phòng: "Cậu bảo cậu ở với Hạo Lượng hả? Bạn gái đâu, không đi cùng sao?"
"Em ấy nói em ấy không phải người lớp mình, du lịch tốt nghiệp không tham gia nữa, với cả mẹ vợ tôi không đồng ý bọn tôi ở một phòng...!Đâu như hai cậu bố mẹ đều đồng ý, tình cảm lại tốt như thế, hâm mộ thật, haiz."
"Đương nhiên, tôi với Triệt Triệt..." Tưởng Nghiêu đột nhiên dừng lại, nói khác đi: "Cũng tàm tạm."
Quách Chí Hùng: "?"
Doãn Triệt xỏ tay trong túi, chẳng nói chẳng rằng "hừ" một tiếng.
Quách Chí Hùng hiểu ngay, chờ hai người đi bèn mau chóng nhắn tin riêng cho từng đứa trong nhóm: [Hai đại ca cãi nhau rồi! Chốc nữa tụi bay ăn cơm nói chuyện cẩn thận chút!]
Hàn Mộng trả lời: [Sao mày biết tụi nó cãi nhau? Tận mắt nhìn thấy?]
Quách Chí Hùng: [Không phải! Nhưng Tưởng Nghiêu lại nói tình cảm của nó với anh Triệt "tàm tạm"!!]
Hàn Mộng: [Vãi chưởng, thế thì chắc cú cãi nhau rồi! Vả lại trăm phần trăm rất nghiêm trọng!]
Doãn Triệt không nhìn thấy những nội dung ấy, cậu chỉ muốn biết cái đuôi to đùng đi trước cậu cố tình kéo giãn khoảng cách, vậy nhưng chốc chốc lại ngoái đầu xác nhận cậu ở đằng sau, rốt cuộc có thể nhịn đến bao giờ.
Quán ăn đã đặt cách khách sạn khoảng năm trăm mét, có thể đi bộ, thoải mái ngắm cảnh sắc ven đường.
Thị trấn nhỏ vùng duyên hải này nổi tiếng cả nước về phong cảnh đẹp, hệ sinh thái tự nhiên và kiến trúc xưa cũ được giữ gìn rất tốt.
So với sự hiện đại hóa của Đông Thành, nó mang phong cách văn nghệ hoài cổ hơn.
Ẩm thực cũng khá đặc sắc, đi vào bất cứ con ngõ cũ nào cũng có thể khám phá ra nhiều cửa tiệm cũ tuổi đời trên mười năm, đi hai bước là có một quán nổi tiếng trên mạng, du khách nhộn nhịp quanh năm.
Quán ăn họ chọn khá nổi tiếng trên mạng, đến nơi phải xếp hàng trước, trước họ còn ba bàn to.
Để giải tỏa tâm trạng mất kiên nhẫn của khách, chủ quán đã kê bàn nhỏ bên ngoài, bày hoa quả, hoa tươi và đồ ăn vặt, có thể ăn tự nhiên.
"Ha ha ha, bà con ăn lót dạ trước đi." Hàn Mộng nói: "Đi chơi mà, thả lỏng chút nào."
Hai đại ca đối diện vẫn im re, từ lúc ra cửa đến giờ không nói với nhau một câu nào.
Hàn Mộng muốn bỏ cuộc nhưng Trần Oánh Oánh véo tay hắn, đành phải bất chấp tất cả để tiếp tục: "Gì nhỉ...!Anh Nghiêu ăn hoa quả không?"
Trong ấn tượng của hắn, Tưởng Nghiêu là tên khá dễ nói chuyện, quả nhiên Tưởng Nghiêu dù mặt lạnh tanh vẫn rất nể mặt cầm một quả nho, nhẫn nại bóc vỏ.
Tuy nhiên ngay sau đó, hắn lại đưa quả nho đã bóc vỏ lên miệng người bên cạnh.
Quần chúng nín thở chờ đợi.
Ăn hay không ăn? Đây là một câu hỏi khó.
Nếu ăn thì chứng tỏ hai đứa huề nhau, nếu không ăn...
Doãn Triệt cụp mắt, vừa như đang dò xét vừa như đang suy tư, hồi lâu sau lựa chọn há miệng.
Cậu ấy muốn ăn rồi! Quần chúng âm thầm hoan hô, bầu không khí cuối cùng cũng sôi nổi! Không cần nơm nớp lo sợ nữa! Cảm xúc vui vẻ len lỏi khắp chốn, ai nấy đều nhìn ra niềm phấn khởi sống sót sau tai nạn trong mắt nhau.
...!Cho đến khi quả nho tự dưng vòng lại, chui tọt vào miệng người kia.
"Không phải chứ, chẳng lẽ còn có người không biết tự bóc nho?"
"..."
Bốn bề yên tĩnh như chết.
Chương Khả đã làm tư thế chuẩn bị bỏ chạy, Dương Diệc Lạc ôm balo run lẩy bẩy, Quách Chí Hùng tính toán sức mạnh của mình có đủ can ngăn đánh nhau hay không, Hàn Mộng thì vừa suy nghĩ lật đổ bàn có phải đền tiền không, vừa bịt mồm Trần Oánh Oánh định lên tiếng khuyên nhủ.
Tưởng Nghiêu lại bốc một quả nho thảy vào miệng, ung dung hết sức: "Bảo tôi bóc hộ cũng được thôi, chỉ cần nhóc hư hỏng nào đó..."
Nửa câu sau nghẹn lại không thể nói hoàn chỉnh, bởi vì có đầu lưỡi luồn miệng hắn cuốn quả nho đi.
Doãn Triệt chậm rãi lùi lại, đôi mắt đen láy nhìn hắn chằm chằm, nuốt thứ trong miệng xuống, liếm môi rồi cúi đầu xem thực đơn.
"..."
Quần chúng chứng kiến toàn bộ thộn cả mặt, không khỏi nhìn đại ca kia...!Tưởng Nghiêu trông như say rượu, mặt mũi đỏ bừng chỉ có thể lấy tay che lại, ánh mắt hở ra giữa kẽ ngón tay cũng không mấy tỉnh táo, yết hầu di chuyển, bật ra câu từ không rõ nghĩa: "Đệt...!Tha cho tôi đi...".