Từ đầu Tưởng Nghiêu đã không giận.
Hắn là người sai trước, chưa được cho phép đã chạm vào chỗ không nên chạm, bị mắng là đáng đời.
Cùng lắm trong lòng hắn chỉ hơi khó chịu, cảm thấy thỏ con nói lời quá đáng, dù thế nào chăng nữa cũng không nên kêu hắn đi kiếm người khác.
Nhưng bây giờ Doãn Triệt lại chủ động nắm tay hắn, chút bức bối ít ỏi của hắn lập tức bay biến sạch.
Hai người còn chưa nắm tay bao giờ.
Dù đã có một lần ở quán ăn tự phục vụ, nhưng đó cũng chỉ là chạm mu bàn tay mà thôi.
Tiếp xúc da thịt "diện tích lớn" thế này là lần đầu tiên.
Tim hắn đập thình thịch điên cuồng.
Xung quanh tối om, Tưởng Nghiêu không thấy rõ ai, dựa trên cảm giác kéo người xô vào lồng ngực mình.
Hắn ôm lấy eo người đó.
"Khó chịu không?"
Cả hai vẫn đang nắm tay nhau, người trong lòng hít thở hơi khó nhọc, có lẽ sắc mặt cũng không tốt lắm.
"...!Không sao." Doãn Triệt lại siết chặt hơn, vùi đầu trong hõm vai hắn, giọng ấp úng: "Nắm thêm một tẹo nữa."
Giữa bóng tối, mức độ nhạy cảm của các giác quan khác đều được phóng đại, âm thanh dội lại tai, hơi thở phả trên cổ, nhiệt độ truyền vào lòng bàn tay.
Thanh xuân mơ hồ, rung động vô tận.
Tưởng Nghiêu chưa bao giờ nghĩ nắm tay cũng dằn vặt tới vậy: "Buông ra nào..."
Hắn sắp không kìm nén nổi rồi, lại muốn được đằng chân lân đằng đầu, lại sắp bị ăn mắng.
Nhưng Doãn Triệt không hiểu tâm trạng hắn, cậu đưa tay lên, lần đầu tiên ôm lại hắn: "Cậu không giận nữa thì tôi buông."
Giọng cậu nhẹ bẫng, pha chút nũng nịu.
Tưởng Nghiêu sướng chết đi được.
Hắn rất muốn tiếp tục giả vờ, nhưng tay Doãn Triệt càng lúc càng run thấy rõ, y như đang ép bản thân chạm vào hắn vậy.
Hắn không nỡ lòng, tự giác buông tay ra.
"Tôi không giận, cậu đừng miễn cưỡng."
"Vậy là làm lành rồi chứ?"
"Ừ, làm lành rồi."
Doãn Triệt thở phào nhẹ nhõm.
Trong bóng tối cũng có một giọng khác thở phào nhẹ nhõm.
"..."
"..."
Tưởng Nghiêu ôm chặt bé thỏ bỗng dưng dính lấy mình, trầm giọng quát: "Ai? Đừng giả thần giả quỷ, ra đây."
Cách họ tầm ba, bốn bước có một ngọn nến cháy yếu ớt, cố lắm có thể nhìn rõ người đó.
...!Tóc tai bù xù, mắt chảy máu, lưỡi dài thòng.
"Này hai anh bạn, đây là nhà ma, anh không giả thần giả quỷ thì làm gì được nữa?" Nhân viên cất giọng bất lực: "Nghe hai đứa kề cà mãi mà anh sốt cả ruột, thở mạnh cũng chẳng dám.
Làm lành rồi là tốt, sau này đừng cãi lộn, bao dung nhau nhiều hơn, tình yêu như thế mới bền lâu..."
Anh ta vừa nói cái lưỡi vừa lắc lư, bất cẩn cắn đứt lưỡi.
Cái lưỡi dài đỏ lòm bay tà tà đáp đất, làm bằng nhựa dẻo.
"Vãi cứt! Thôi xong bị trừ lương rồi! Làm sao bây giờ!" Anh nhân viên cuống quýt đi loanh quanh tại chỗ.
Tưởng Nghiêu và Doãn Triệt ôm nhau nhìn anh ta cố gắng gắn lại lưỡi.
"..."
"..."
Cảnh tượng vừa kinh dị vừa huyền diệu.
Cuối cùng nhờ sự giúp đỡ của họ, rốt cuộc cái lưỡi cũng gắn lại được.
Anh nhân viên liên tục cảm ơn, sắp tạm biệt còn không quên nhắn nhủ: "Về sau có việc gì thì nghiêm túc trao đổi! Đừng cãi nhau!"
Đám Trần Oánh Oánh đã chạy hết ra ngoài, đợi ở cửa một lúc lâu: "Sao Tưởng Nghiêu với Doãn Triệt chưa ra vậy? Đừng bảo sợ quá ngất xỉu trong đấy nhé?"
Chương Khả: "Sao có thể, anh Triệt dọa ma ngất xỉu thì có."
Họ lại đợi hơn mười phút nữa, hai anh bạn mới thong thả đi ra.
Vai kề vai đi với nhau.
"Cuối cùng cũng ra, bên trong tối quá." Tưởng Nghiêu vươn vai: "May mà có Triệt Triệt đi cùng, bắn tim."
"...!Cút."
Ba đứa còn lại nhìn nhau kinh hãi.
Làm lành rồi à? Trong kia đã xảy ra chuyện gì??
Vì kế hoạch vui chơi rất tốt, chưa đến ba giờ nhóm họ đã chơi xong các trò muốn chơi, nhàn nhã quay trở về.
Đi qua chỗ nghỉ cạnh cổng công viên giải trí, cả đám bắt gặp thầy chủ nhiệm của mình đang ngồi nghỉ dưới ô che nắng, hút trà sữa trân châu cùng Trương giáo chủ.
"Tôi thấy tụi học sinh mua nên cũng mua, mà có ngon lành gì đâu? Ngọt muốn chết, đã vậy trân châu còn cứng." Trương giáo chủ vừa nhai trân châu vừa nói.
Lão Ngô hiểu biết hơn ông: "Thầy có thể chọn trà sữa không đường không trân châu, tôi thấy em học sinh trước tôi gọi thế."
"Thế thì chỉ còn sữa với trà à? Tôi mua hộp sữa đổ vào trà Long Tỉnh của tôi cũng khác gì?"
"Về lý thuyết là thế..."
Các thầy giáo thường ngày nghiêm khắc oai phong, giờ phút này chỉ là hai ông bác bình thường nghiêm túc thảo luận sữa đổ vào trà có giống trà sữa hay không.
Suy cho cùng giáo viên hay học sinh cũng được, những gì thể hiện trong trường đều chỉ là một mặt nào đó mà thôi.
Muốn hiểu hết một người không phải chuyện đơn giản.
Tròn ba giờ, xe khách lăn bánh trở về trường.
Rất nhiều học sinh mua đồ lưu niệm - loại có thể thấy ở khắp các địa điểm du lịch, ví dụ như chuỗi hạt quạt xếp, vừa đắt vừa không đặc sắc, thế nhưng không thể ngăn nổi hứng khởi nhất thời, xúc động muốn tiêu tiền.
Dẫu sao ý nghĩa lớn nhất của đồ lưu niệm nằm ở kỷ niệm.
Kỷ niệm trải nghiệm này, kỷ niệm thời khắc này.
Trần Oánh Oánh mang nhiều đồ ăn vặt ăn không xuể, trên đường về lại tiếp tục phân phát từ trên xuống dưới, đến hàng cuối cùng Tưởng Nghiêu và Doãn Triệt không lấy, em bèn ném tất cho Hàn Mộng: "Đây, trả ông, mắc mớ gì cho tôi rõ nhiều, có ăn hết đâu cơ chứ."
"Đừng trả tôi, chia bừa cho ai đi, tôi cũng không ăn mà." Hàn Mộng đùn đồ ăn vặt lại cho em, bất chợt nhớ ra chuyện gì: "À đúng, cho bà cái này."
"Cái gì?"
Hàn Mộng lấy ra một chiếc hộp nhỏ: "Tôi mua vòng tay cầu vận đào hoa, nghe nói là khai quang rồi."
"Công viên giải trí cũng có đồ khai quang á? Ai khai quang, chủ cửa hàng à?" Mặt Trần Oánh Oánh rặt vẻ nhìn đứa ngốc: "Tiền của ông cũng dễ lừa quá...!Với cả người thiếu vận đào hoa nhất không phải ông sao? Ông giữ lại cho mình đi."
"Tôi đã định tự đeo rồi, nhưng mua xong mới thấy trên tay Tưởng Nghiêu cũng có, đeo thì bọn tôi lại giống yêu nhau, không thích hợp."
Tưởng Nghiêu ngồi trước giơ tay lên, cổ tay phải đeo một sợi dây màu nâu xám đen, rất trọng nghĩa chứng thực lời Hàn Mộng.
Trần Oánh Oánh không nghĩ nhiều, thấy chiếc vòng tay đỏ treo mấy ngôi sao bé xinh màu bạc khá đẹp, thế là nhận: "Đúng là ông, đi mua kiểu của con gái thế này...!Thôi được, hôm nào tặng lại quà cho ông."
"Ố kề, cảm ơn lớp trưởng."
Tưởng Nghiêu huých người bên cạnh: "Tôi đã nói mà, đeo chân hay, khó đụng hàng người khác...!Ế, sao cậu ăn khoai tây lát của tôi?"
Doãn Triệt chưa ăn khoai tây lát vị dưa chuột bao giờ, thử một miếng thấy ngon, nghe hắn nói thì trả lại: "Tôi chỉ ăn một miếng."
Tưởng Nghiêu nhoẻn miệng cười: "Đùa thôi, của tôi là của cậu, cậu ăn mạnh lên, thích vị dưa chuột không?"
Doãn Triệt toan đáp cũng được, tự dưng Tưởng Nghiêu lại lên cơn dấm dớ, đập trán vào lưng ghế đằng trước, vừa đập vừa che mặt nói:
"Coi như tôi chưa hỏi, cậu đừng trả lời, nhất định đừng trả lời."
...!Chẳng hiểu ra sao.
Xe khách đi được nửa đường, tiếng nhốn nháo trong xe dần dần lắng xuống.
Ngô Quốc Chung định tiện đường giao bài tập tối nay, nhìn ra sau đã chẳng còn mấy đứa thức.
Thầy bất đắc dĩ cười gượng: "Bọn nhóc này thật là, cũng chỉ bây giờ mới yên tĩnh một chút."
Tài xế nghe thấy bèn thuận miệng hỏi: "Thầy giáo dạy bao nhiêu năm rồi?"
Ngô Quốc Chung cười đáp: "Hơn ba mươi năm rồi, tiễn lũ trẻ này đi là về hưu."
"Ôi chao, vậy đây là khóa cuối thầy dạy à?"
"Đúng thế."
Cũng là lần cuối thầy đi chơi xuân cùng các em học sinh.
Lớp 12 không được đi chơi xuân, đây là hoạt động ngoại khóa cuối cùng của lớp A1.
Đời người sẽ có rất nhiều "lần cuối", như vậy cũng không sao, chỉ tiếc là rất nhiều người khi đang trải qua một việc lại không biết đấy là "lần cuối".
Các cô nhóc cậu nhóc lứa tuổi này vẫn có phần vô tư, không biết vì sao hôm nay ánh mắt thầy giáo vô cùng trìu mến, không biết hôm nay là ngày đáng quý xiết bao.
Có lẽ vào rất nhiều năm sau này, họ mới nhớ ra hôm nay là lần cuối trong cuộc đời được ra ngoài tham gia hoạt động cùng cả lớp cấp ba.
Sau ngày hôm nay, họ tiếp tục trưởng thành, chia tay mỗi người một ngả, theo đuổi tương lai của riêng mình, không còn có thể tụ tập đông đủ trên cùng một chiếc xe được nữa..