Doãn Triệt nói xong cũng tự cảm thấy ngượng.
Mới học cấp ba, còn chưa thành niên đã kêu muốn sinh em bé cho alpha...!Đúng là không biết xấu hổ.
Đồ cầm thú Tưởng Nghiêu đúng là không biết xấu hổ.
"...!Sao trừng tôi? Tự cậu nói đấy chứ, tuỳ tôi muốn mấy đứa phải không, vậy dự định trước một đội bóng rổ nhé."
"...!Cút."
Nửa trận sau tâm trạng Tưởng Nghiêu vô cùng tốt, Triệu Thành cũng nhận ra: "Anh Nghiêu, có chuyện gì mà vui thế?"
"Sao mày biết tao vui?"
"Bởi vì anh không hành tụi em đó!"
Đấu 2v2, cuối cùng nhóm nhỏ của Tưởng Nghiêu và Doãn Triệt thắng không hề bất ngờ.
Hết trận, Triệu Thành đuối sức nằm bò ra đất: "Ngày xưa đối phó mình anh đã đủ mệt, bây giờ còn thêm anh Triệt, sống không bằng chết...!Giải bóng rổ này lớp các anh thắng chắc rồi, đứa nào làm đối thủ của các anh thì đứa đấy xui xẻo."
Uông Tiểu Nhu ở bên cạnh nói: "Tất nhiên, anh trai em giỏi nhất!"
"Vâng vâng vâng, hai anh của em giỏi nhất." Triệu Thành ghen tị: "Nhưng mà anh Nghiêu này, anh để ý chút, vừa nãy pheromone của anh lại bay ra đấy.
Giải bóng rổ chắc chắn đông người, đừng chòng ghẹo một đám omega phát tình muốn sinh con cho anh."
Tưởng Nghiêu: "Trước mặt em tao mày nói bậy cái gì?"
"Ấy em xin lỗi, em không có ý đó, em chỉ muốn nhắc anh cẩn thận thôi."
"Biết rồi." Tưởng Nghiêu nhìn Doãn Triệt, cười nói: "Tao cũng không muốn người khác sinh cho tao, có người sẽ sinh cho tao rồi, phải không?"
Trước ánh mắt chừng như thúc ép của hắn, Doãn Triệt miễn cưỡng gật đầu.
Lời hứa suông, hứa mà chột dạ vô cùng.
*
Ngày diễn ra giải bóng rổ.
Các lớp đều chuẩn bị sẵn sàng, thứ hai cả khối tám đội chọn bốn, thứ tư bán kết, thứ sáu chung kết, tốc chiến tốc thắng, không có thời gian nghỉ xả hơi.
Trước ngày thi đấu Quách Chí Hùng đi bốc thăm, tâm thế khác hoàn toàn năm ngoái, lần này ngẩng đầu ưỡn ngực, tự tin tràn trề, rất yên tâm với hai tướng lĩnh nòng cốt của đội mình, bốc được lớp nào cũng không sợ.
Kết quả hắn bốc trúng lớp A4.
A4 không phải đối thủ đáng gờm, chẳng qua có một người "bạn cũ" là Vĩnh Vĩ.
Hàn Mộng hơi lo: "Nó không giở trò như đại hội thể thao năm ngoái đâu nhỉ?"
Sự thật chứng minh hắn lo thừa.
Toàn bộ trận đấu Vinh Vĩ đều rất đứng đắn, thậm chí còn bị nghi ngờ có hành vi lười biếng, lúc Tưởng Nghiêu dẫn bóng qua người gã, gã gần như không đánh chặn.
A1 chiến thắng nhẹ nhàng, lọt vào vòng sau.
Quách Chí Hùng bối rối: "Bình thường Vinh Vĩ ngang ngược lắm mà, lúc nào cũng cướp sân với tao, hôm nay làm sao không biết? Ốm à?"
Tưởng Nghiêu: "Chắc có bóng ma tâm lý rồi."
Doãn Triệt liếc hắn, bấy giờ không nói gì, nhưng xong trận đến tiệm tạp hóa mua nước, trên đường đi cậu hỏi: "Năm ngoái vụ của Vinh Vĩ là cậu làm?"
Tưởng Nghiêu đáp: "Ngoài người yêu cậu ra thì còn ai tốt với cậu đến mức trả thù giúp cậu nữa?"
"Lúc đó cậu chưa phải người yêu tôi, vẫn đang theo đuổi Bạch Ngữ Vi."
"Ầy, đừng hẹp hòi chứ, chuyện qua bao lâu rồi."
"Tôi không hẹp hòi, tôi chỉ nói thế thôi."
"Vậy thì tốt." Tưởng Nghiêu thản nhiên xoa tóc cậu: "Nếu cậu tính toán ngày trước tôi từng theo đuổi ai, từng hẹn hò với ai thì phải tính tới năm nào tháng nào? Nhiều quá mà, ngay cả tôi cũng không nhớ rõ."
Doãn Triệt gật đầu, không nói gì nữa.
Dù sao Tưởng Nghiêu đã nói cậu là người đầu tiên hắn hẹn hò nghiêm túc, Tưởng Nghiêu sẽ không gạt cậu.
"À đúng, cậu có nghĩ nhỡ đâu vòng sau bốc trúng lớp em cậu thì làm sao không."
Doãn Triệt đã nghĩ rồi, khác với trận 1v1 lần trước, lần thi đấu này liên quan đến vinh dự của lớp, không thể nhường vì lý do của một mình cậu được.
"Không sao, cứ chơi bình thường."
"Cậu không sợ lòng tự trọng của nó sụp đổ?"
"Rồi nó cũng phải trưởng thành, tôi không thể bảo vệ nó suốt đời."
May mà tay Quách Chí Hùng khá đỏ, vòng hai lại không bốc được lớp A3, một lần nữa lớp A1 thuận lợi vào vòng sau.
Nhưng đồng thời lớp A3 cũng lọt vào chung kết, tức là cuối cùng vẫn phải gặp.
Tự học tối thứ năm.
Quách Chí Hùng nằng nặc đòi lôi các cầu thủ của mình đến sân bóng tập luyện thêm, Hàn Mộng kháng nghị: "Lượng mồ hôi tao ra trong tuần này nhiều hơn hẳn lượng mồ hôi trong mười bảy năm trước cộng lại, đau lưng mỏi vai, có thể nghỉ một ngày không.
Với lại ngày mai chung kết rồi, giữ sức đi chứ."
Quách Chí Hùng: "Mày còn đau lưng mỏi vai? Mấy nay thi đấu mày lấy được bóng bao nhiêu lần, lấy được cũng ném đi ngay, quả bóng rổ nóng bỏng tay à người anh em?"
Hàn Mộng: "Không nóng nhưng bẩn, đập tới đập lui trên đất, chẳng biết có bao nhiêu vi khuẩn, tao không đeo găng tay trong lúc chơi đã may lắm rồi."
Quách Chí Hùng cạn lời: "OK OK, dù sao mày tập hay không cũng thế.
Anh Nghiêu đi không? Tập trận cuối đê."
Tưởng Nghiêu nhướng mày: "Tôi vẫn cần tập?"
Quách Chí Hùng nghĩ thấy cũng phải, lại nhìn người bên cạnh Tưởng Nghiêu, cũng không cần tập nốt.
Hai người này hai trận trước không ai có thể ngăn cản, sắp làm đối thủ ám ảnh tới nơi.
Tưởng Nghiêu thuộc dạng cầu thủ thực lực, về cơ bản lên bóng chỉ cần qua tay hắn là không ai chặn được, dáng ném rổ phóng khoáng lưu loát, dẫn đến vô số tiếng hét.
Doãn Triệt lại thuộc dạng cầu thủ khí thế, khuôn mặt lạnh lùng cộng thêm uy danh trùm trường, chẳng mấy người dám cứng đối cứng cản cậu, tỉ lệ ném trúng cũng rất cao.
Nói chung hai người này đều không cần lo lắng.
Quách Chí Hùng khoác vai Chu Hạo Lượng: "Haiz, người anh em, chỉ còn hai bọn mình đồng hành thôi.
Đi, anh dạy chú một kỹ năng độc đáo, đảm bảo ngày mai chú sẽ được người ta reo hò."
Chu Hạo Lượng: "Thế sao cậu không được reo hò?"
Quách Chí Hùng: "..."
Tan tiết tự học tối trở về ký túc xá, chẳng mấy khi Tưởng Nghiêu không sang buôn chuyện, nói phải nghỉ sớm dưỡng sức.
Doãn Triệt tắm gội rồi nằm sấp trên giường gấp sao, đong đưa chân khiến sợi dây đỏ cũng đong đưa theo.
Cậu để điện thoại trên gối, tin nhắn trong nhóm lớp nhảy liên tục.
Hàn Mộng: [Lớp trưởng, ngày mai thắng có phần thưởng gì không?]
Trần Oánh Oánh: [Lão Ngô trích năm mươi tệ quỹ lớp, tiêu thỏa thích đi.]
Hàn Mộng: [Mỗi năm mươi tệ? Tôi bỏ ra cho cái lớp này bao nhiêu, tí tiền ấy đã muốn tống cổ tôi?]
Trần Oánh Oánh: [Ông nghĩ nhiều rồi, năm mươi tệ là cho cả năm người bọn ông.]
Hàn Mộng: [...]
Chương Khả: [Tin cực lớn! Tôi vừa gặp anh Nghiêu trong rừng cây nhỏ! Hình như ở cùng em nào ấy!]
Doãn Triệt dừng tay.
Quách Chí Hùng: [Vãi chưởng? Thời điểm quan trọng cậu ấy còn có lòng dạ quyến rũ con gái? Mấy hôm nay tôi còn chẳng liên lạc với bạn gái tôi.]
Trần Oánh Oánh: [Tôi khuyên ông liên lạc đi thì hơn, đừng để đấu giải xong lại nhận ra mất bạn gái.]
Hàn Mộng: [Không thể nào, Chương Khả chắc chắn ông nhìn nhầm, đừng nói linh tinh.]
Chương Khả: [Chắc không nhầm đâu, chiều cao với dáng người đấy ấy cả trường chẳng được mấy đứa, không tin mình tag thẳng @Tưởng Nghiêu, anh Nghiêu, đứng ra nói đi!]
Tưởng Nghiêu: [Người nhìn nhầm rồi người ơi, tôi đang ở phòng đây.
Mà cậu ấy, muộn thế này đến rừng cây nhỏ làm gì?]
Chủ đề đánh sang Chương Khả, mọi người thi nhau hỏi: [Đúng, mày tới đó làm gì?]
Chương Khả: [Tao quên cầm bài tập nên quay lại lấy thôi mà!]
Doãn Triệt tiếp tục gấp sao.
Gấp xong, cậu đứng dậy đi đến giá sách, vặn nắp lọ ném sao vào.
Phòng bên rất yên tĩnh, không có bất cứ tiếng động nào, chắc Tưởng Nghiêu cũng đang nằm giường xem điện thoại.
Doãn Triệt nhìn ngày tháng trên điện thoại, đã tháng năm rồi.
Cách sinh nhật cậu còn hơn một tháng.
"Vì sao cháu muốn chữa bệnh?" Tuần trước đến trị liệu, bác sĩ Phùng hỏi cậu: "Chú luôn muốn hỏi cháu câu này, lúc trước cháu nói với chú không định chữa, về sau đột nhiên đổi ý, có nguyên nhân gì sao?"
"Vì cháu muốn yêu đương thêm mấy ngày." Cậu đáp không nghĩ ngợi.
Bác sĩ Phùng mỉm cười: "Cháu có người yêu rồi à? Sức mạnh tình yêu to lớn hơn cả tình thân ư?"
"Không giống, bố mẹ cháu không có cháu thì vẫn còn em cháu.
Em cháu ghét cháu, cháu chết đi có lẽ nó sẽ vui." Giọng cậu vô thức dịu dàng hơn: "Nhưng đối với người ấy, hình như cháu là duy nhất."
"Ầy...!Nếu không chữa được thì sao?"
"Thì quý trọng từng ngày còn lại."
Quý trọng từng ngày.
Doãn Triệt nghĩ thầm, có vẻ bây giờ vẫn chưa đủ quý trọng, đêm yên ắng dịu êm, chỉ ngủ thì phí quá.
Trời khuya thanh vắng, hầu hết mọi người trong ký túc xá đều đã đánh răng rửa mặt tắt đèn, hành lang im lìm, không ai để ý có một gian phòng mở cửa.
Doãn Triệt cầm điện thoại và chìa khóa, đi sang phòng bên cạnh gõ cửa.
Không ai đáp.
Ngủ mất rồi? Không phải mới nãy hắn vẫn gửi tin nhắn trong nhóm lớp sao.
Cậu lại gõ hai cái, vẫn im thin thít.
Chẳng mấy khi tới săn sóc yêu thương mà lại không được tiếp đón, Doãn Triệt ngẫm nghĩ, có lẽ Tưởng Nghiêu không có phúc phận này.
Ai dè cậu vừa xoay người thì nhìn thấy hắn đi từ chỗ cầu thang qua.
Đồng phục cũng chưa thay, cứ như giờ mới về.
"Tìm tôi à?" Tưởng Nghiêu mỉm cười bước lại gần, duỗi tay ôm cậu: "Hay là muốn tập kích tôi?"
Doãn Triệt lùi lại: "Cậu nói cậu ở phòng mà?"
"Tôi không ngủ được, vừa ra sân bóng chạy bộ, sợ cậu thấy tin nhắn của Chương Khả lại hiểu lầm nên nói là ở phòng." Tưởng Nghiêu mở cửa, trên người thấp thoáng mùi mồ hôi: "Tôi đi tắm, cậu vào ngồi trước đã."
Doãn Triệt theo hắn vào phòng, Tưởng Nghiêu cởi áo khoác, bật đèn chiếu sáng khuôn mặt.
Trán hắn nhễ nhại mồ hôi, mặt hơi đỏ, thật sự giống vừa vận động.
"Ngoài trời nóng thật, giờ mới tháng năm, không biết tháng bảy tháng tám phải làm sao." Tưởng Nghiêu tiếp tục cởi áo phông bên trong: "Đứng đấy làm gì? Muốn tắm chung với tôi hả?"
Doãn Triệt cau mày: "Tôi từng nói, cậu không thể gạt tôi."
"Như thế cũng là gạt?"
"Đúng, lý do gì cũng là gạt."
"Vậy cậu muốn chia tay với tôi không?" Tưởng Nghiêu cười, không hề để ý: "Cậu nỡ sao? Chỉ vì chút chuyện nhỏ nhặt này?"
Doãn Triệt mím môi không nói, mấy giây sau: "Lần này bỏ qua, về sau đừng gạt tôi nữa, tôi tin cậu, không cần thiết viện mấy cớ này dỗ tôi yên tâm."
Tưởng Nghiêu thôi cởi đồng phục, đè cậu lên tường: "Thật sự không cần tôi dỗ? Thế đêm hôm khuya khoắt sang chỗ tôi làm gì?"
"Nói chuyện với cậu."
"Ừ, đến phòng người yêu, ngủ cùng một giường, đắp chăn nói chuyện đơn thuần?"
"Ai ngủ chung giường với cậu." Doãn Triệt quay đầu đi: "Tắm đi, người hôi rình."
Tưởng Nghiêu càng dựa càng gần, híp mắt lại: "Ngửi thấy pheromone trên người tôi không?"
"Không ngửi được."
"Thế này thì sao?" Tưởng Nghiêu gần như dán sát vào cậu, vừa vận động xong khiến cả người hắn tỏa nhiệt nóng, hơi thở phả lên gáy cậu.
Không có mùi pheromone cũng vẫn làm thân nhiệt người ta tăng cao.
Doãn Triệt không mấy quen với một Tưởng Nghiêu nhiệt tình tới vậy, đẩy vai hắn ra: "Anh à, quá mức rồi."
Hô hấp của Tưởng Nghiêu chợt nặng nề hơn.
"Như này đã quá mức? Vậy...!còn thế này?"
Doãn Triệt ngẩn ngơ.
Đầu gối Tưởng Nghiêu mở hai chân cậu, sau đó lại đẩy lên.
"Triệt Triệt...!Tôi muốn tiến tới bước tiếp theo.".