Để Ý Tôi Đi Mà FULL


Chỉ còn mười phút nữa là đến giờ tắt đèn.
Chương Khả phòng bên đang hét: "Ôi đệch áo tao giặt chưa khô cái nào, mai biết mặc gì bây giờ!"
Chu Hạo Lượng hét lại: "Cởi trần đi hô hô hô."
Cuộc cãi vã vặt vãnh hàng ngày ở ký túc xá nam vẳng sang qua bức tường mỏng.
Doãn Triệt cắn chặt môi không cho âm thanh bật ra.
"Kêu nhỏ tiếng chút, không ai nghe thấy đâu." Lồng ngực Tưởng Nghiêu dán lên tấm lưng cậu, rung động khi nói chuyện có thể cảm nhận rõ mồn một.
Doãn Triệt cúi đầu, tay chống bồn rửa mặt: "...!Nhanh lên."
Rành rành là cậu đồng ý, nhưng cậu lại muốn kết thúc nhanh.
Tiếp xúc quá mức thân mật, trải nghiệm quá mức vui sướng, đối với con trai năng lượng dư thừa ở tuổi này mà nói thật sự rất dễ nghiện.
Một khi đã nghiện thì không cách nào tự kiềm chế.
Tưởng Nghiêu tăng tốc độ tay, tay còn lại nhấc cằm người trong lòng: "Nhìn gương."
"Không nhìn."
"Ngoan."
Mệnh lệnh của alpha kèm một chút pheromone bao bọc khiến Doãn Triệt không thể kháng cự, ý thức rối rắm chậm chạp ngước mắt.
Hai người trong gương mặt đều đỏ bừng, kề cận một trước một sau, thân mật không tách rời, chừng như từ khi sinh ra đã như vậy.
Tay Tưởng Nghiêu lên xuống trong quần ngủ của cậu.
Chỉ nhìn một cái đã đầu váng mắt hoa.
"Thoải mái không?" Tưởng Nghiêu hôn má cậu.
Biết rõ còn hỏi.
Doãn Triệt nhắm mắt, cắn răng kiên quyết không phát ra bất cứ âm thanh nào khiến bản thân cảm thấy lúng túng.
Tưởng Nghiêu lấy tay ra, cúi người vặn vòi nước rửa tay.
Doãn Triệt ngây ngẩn, cơ thể rạp về trước áp lên bệ rửa mặt.
Và rồi Tưởng Nghiêu đè lên cắn vành tai cậu: "Giúp tôi được không?"
Doãn Triệt nuốt nước bọt, mất một chốc để quen với nhịp tim dồn dập, duỗi tay về cái thứ đang chọc phía sau mình.
Nhưng Tưởng Nghiêu ấn tay cậu lại: "Giạng chân ra."
Doãn Triệt kinh ngạc ngẩng đầu, đối diện ánh mắt như con sói của người đằng sau ở trong gương.
Bụp, đèn tắt.
Bóng tối thình lình ập đến, hơi thở nóng bỏng của alpha bên tai, cùng với bàn tay ẩm ướt lạnh như băng lại luồn vào quần ngủ của cậu.

Tất thảy bỗng hoá thành điều lạ lẫm đáng sợ.
Doãn Triệt không thể tự kiềm chế mà bắt đầu phát run, rõ ràng trước mắt là mảng màu đen kịt nhưng lại xẹt qua vô số hình ảnh đỏ lòm.

Cậu bắt lấy bàn tay ấy, thì thầm: "Đừng."
Song bàn tay ấy vẫn khăng khăng lướt xuống, alpha giải phóng nhiều pheromone hơn như muốn làm cậu phục tùng.
Mỗi một tế bào trong cơ thể cậu đều đang kháng cự, thậm chí còn không phân biệt được người toan xâm phạm lãnh địa của mình là ai: "Cút, đừng chạm vào tôi..."
Bàn tay ấy nghe lời dừng lại.
"Đừng sợ, tôi đây."
Giọng nói trầm thấp len lỏi trong tai, mang theo chút trong sáng và dịu dàng của người thiếu niên.
Doãn Triệt ngẩn ngơ, từ từ bình tĩnh lại: "Tôi...!vẫn chưa sẵn sàng."
Cậu đã nói với Tưởng Nghiêu câu này rất nhiều lần, lần nào Tưởng Nghiêu cũng bỏ qua, tiếp tục nhẫn nại đợi cậu.
Nhưng rốt cuộc phải đợi bao lâu? Cậu cũng không thể đưa ra một câu trả lời rõ ràng.
"Cậu đã sẵn sàng rồi, chỉ là nội tâm cậu không thừa nhận." Tưởng Nghiêu rút tay về, luồn vào áo mình ủ ấm rồi không làm gì nữa, chỉ cúi đầu hôn khẽ bả vai cậu: "Tôi sẽ không ép buộc cậu, nhưng tôi cũng không muốn cậu kìm nén tất cả trong lòng, cho nên đã dùng một ít thủ đoạn nho nhỏ, xin lỗi cậu."
Doãn Triệt nghiêng đầu về phía giọng nói phát ra: "Cậu đã làm gì?"
Tưởng Nghiêu như có thể nhìn ban đêm, tìm chuẩn xác môi cậu giữa bóng tối, cọ nhè nhẹ và thủ thỉ: "Ép cậu một chút để cậu bận tâm, khiến cậu nôn nóng phải chủ động...!Hiệu quả khá tốt."
"...!Vậy nên mấy hôm nay cậu không vui lại là đóng kịch?"
"Không, tôi không vui thật." Bàn tay được ủ ấm của Tưởng Nghiêu nóng rực, hai cánh tay ôm lấy cậu: "Hôm trước tôi nghe thấy những lời cậu nói với em tôi rồi.

Con thỏ con nào đó rõ ràng thích tôi nhiều như biển nhưng chỉ cho tôi một cốc nước, cậu nói xem tôi có thể vui được sao?"
"..."
Doãn Triệt im lặng hồi lâu, không nhìn thấy biểu cảm trên mặt cậu.

Tưởng Nghiêu sờ tai cậu, hơi nong nóng.
"Xấu hổ à?"
"Không có."
"Nhưng tôi xấu hổ." Tưởng Nghiêu chôn mặt trong hõm cổ cậu, nhiệt độ nơi gò má cao hơn nhiệt độ cơ thể: "Cứ nghĩ đến những lời cậu nói là mặt tôi lại đỏ bừng tim đập thình thịch...!Những lời đấy tôi nói còn ngượng."
"...!Cậu đủ rồi đấy." Doãn Triệt nghiêng mặt tránh môi hắn.
Tưởng Nghiêu không hôn được môi cậu bèn chuyển sang hôn tuyến thể, chút một chút một, thi thoảng lại khẽ cọ răng nhọn làm nơi nhạy cảm ấy run rẩy.

Alpha mà quấn người thì thật sự rất ác liệt.
"Tôi đang nghĩ gì đều sẽ nói với cậu.

Cậu đang nghĩ gì, có thể cũng nói với tôi không?" Tưởng Nghiêu ngậm da thịt non mềm trong miệng hôn mút, sau đó nhả ra: "Nếu không muốn thì bảo dừng."
Doãn Triệt chưa kịp nghiền ngẫm ý nghĩa câu này, tay Tưởng Nghiêu đã chui vào dưới áo ngủ của cậu.
Bàn tay nóng rực sờ vết sẹo phẫu thuật trên bụng cậu, nhẹ nhàng vuốt ve vòng quanh.
"Tôi sẽ không làm bất cứ việc gì ép buộc cậu, tin tôi."
Doãn Triệt im lặng một lúc lâu rồi gật đầu, nhớ ra Tưởng Nghiêu không nhìn thấy nên đành cất tiếng: "...!Tôi luôn tin cậu."
Phòng bên cạnh dần yên ắng, hình như các bạn đều đã tắt đèn đi ngủ.

Mưa ngoài cửa sổ cũng ngớt, đêm chớm đông giá lạnh và tĩnh mịch.
Trong nhà vệ sinh không rộng rãi gì cho cam, tiếng hít thở giao hoà quấn quýt, vang vọng bên tai vừa nóng vừa khô.
Doãn Triệt chống tay lên bồn rửa mặt, eo hạ thấp.
Tưởng Nghiêu nắm eo cậu, bên dưới đẩy lên, ngón tay lại đi vào một chút.
"Khó chịu không? Khó chịu thì dừng."
"...!Đừng hỏi nữa."
Doãn Triệt không hề muốn mở miệng nói chuyện, hơi thở rối loạn, cả người cứng đờ.
Một tay Tưởng Nghiêu đỡ phần eo hạ thấp của cậu, hôn vành tai cậu và cất giọng khàn khàn: "Nếu không khó chịu...!thì mở chân ra một chút nữa đi, tôi khó chịu."
Câu nói này không mảy may kèm theo pheromone, dựa hoàn toàn vào mong muốn của cậu.
Tưởng Nghiêu đợi một chốc, cảm nhận được người trong lòng khẽ nhúc nhích thì thúc lên, thuận lợi chen vào khe hở giữa hai đùi cậu, ngón tay cũng đưa vào toàn bộ.
Doãn Triệt hơi chúi về trước, ổn định cơ thể xong bèn túm bàn tay ôm eo mình: "Đau..."
Cậu chỉ nói đau, không nói dừng.
Tưởng Nghiêu chậm rãi thả pheromone, nhẫn nhịn không di chuyển: "Được, thế này thôi, không thêm nữa."
"Ừm..." Doãn Triệt chìm đắm trong pheromone quen thuộc, cơ thể và thần kinh căng thẳng từ từ thả lỏng: "Cậu di chuyển đi."
Tưởng Nghiêu không vội, xoay mặt cậu qua hôn môi cậu, sau khi quấn lấy lưỡi cậu mới bắt đầu va chạm.
Động tác của alpha nhẹ nhàng đến đâu chăng nữa cũng có sức, thứ đó ra vào giữa chân cậu cách lớp quần ngủ, quần ngủ bị dồn nhăn nhúm, vải vóc ma sát nơi nhạy cảm ở đùi trong, chẳng mấy mà Doãn Triệt cảm thấy chắc hẳn chỗ ấy đỏ lên rồi.
Nhưng so với thứ không nhìn rõ đó, ngón tay Tưởng Nghiêu nguy hiểm hơn nhiều.
Cậu luôn cảm thấy ngón tay của Tưởng Nghiêu rất đẹp, thon dài với khớp xương rõ ràng, mang đầy cảm giác con trai.

Tối nay là lần đầu tiên cậu cảm thấy nó dài và thô như vậy.
"Anh ơi..." Doãn Triệt rụt đầu lưỡi về, không chịu được nói: "Nhẹ thôi."
Tưởng Nghiêu lưu luyến buông môi cậu, động tác trên tay nhẹ hơn: "Như này thì sao?"
"Ừm..."
"Bao giờ cậu đến kỳ phát tình...!bọn mình cũng thế này."
Doãn Triệt không hiểu: "Thế nào?"
"Thì...!đâm cậu thế này." Tưởng Nghiêu thở khẽ: "Nhưng thứ đi vào, không phải ngón tay đâu."
"..."
Sao cậu có thể không biết thứ đi vào là gì cơ chứ.
Không khí khô tới mức khiến cả người nóng bừng, từ gò má gần kề đến bàn tay đan vào nhau.
Trong đêm tối, mức độ nhạy cảm của các giác quan khác đều được phóng đại vô tận.

Pheromone alpha như từng con sóng nóng bỏng cuốn cậu vào lòng biển, dập dờn chìm nổi, chốc thì nước biển dâng ngập đỉnh đầu, kiệt sức như ngạt thở, chốc thì vùng vẫy ngoi lên thở hổn hển, toàn thân khoan khoái.
Doãn Triệt gắng sức chống cự sóng gió, nhưng giây phút bàn tay to rộng ấm nóng của Tưởng Nghiêu vuốt ve sống lưng, nháy mắt có một cơn tê dại dâng lên từ xương cụt, cậu không nhịn được bật ra tiếng nức nở.
Chưa khi nào cậu biết sống lưng mình lại nhạy cảm tới vậy, mỗi lần bị sờ đều không thể kìm nén.
Tưởng Nghiêu như được âm thanh ấy cổ vũ, làm cậu táo tợn hơn: "Sướng rồi sao?"
"...!Im miệng."
Tưởng Nghiêu cười nhẹ, rút ngón tay ra rồi lại đưa vào, động tác trúc trắc dần trở nên thành thạo, khi thúc đến nơi nào đó, người trong lòng run dữ dội.
"Bây giờ còn cảm thấy tay tôi bị nguyền rủa không?"
Doãn Triệt bị hắn ấn chỗ nhạy cảm làm hết lần này tới lần khác, run lẩy bẩy không ngừng, hai chân kẹp ngày càng chặt.
Tay còn lại của Tưởng Nghiêu sờ xuống dưới: "Cậu lại cứng rồi."
Doãn Triệt nghiến răng: "Con mẹ nó cậu cứng hơn đấy."
Những câu từ hay hành động xấu hổ lúc bình thường dường như đều được bóng tối trao cho can đảm.

Tưởng Nghiêu ghé tai cậu, mang theo một chút thẹn thùng và khàn khàn, nói nhỏ: "Cậu còn ướt nữa."
Doãn Triệt gần như có thể tưởng tượng được bộ dạng người đằng sau.
Trên phương diện này Tưởng Nghiêu chẳng có nhiều kinh nghiệm hơn cậu là bao, lần nào cũng sẽ hồi hộp đỏ bừng mặt, nhưng Tưởng Nghiêu rất bạo dạn, bạo dạn đến nỗi thường xuyên khiến người ta quên rằng hắn cũng mới trưởng thành mà thôi.
Con trai mười tám mười chín tuổi, hễ ham muốn được châm ngòi thì không thể ngăn cản.
Doãn Triệt không bạo dạn như hắn, sợ hắn lại thốt ra câu gì chết người, bèn xoay đầu chặn miệng hắn.
Khi toà nhà ký túc xá hoàn toàn im ắng, mọi âm thanh trong nhà vệ sinh cũng lắng lại.
Những trải nghiệm đầu dính dớp, bí mật, hưng phấn đều trôi theo tiếng nước chảy róc rách.
Sau khi xử lý sơ qua vết tích trên người, mò mẫm thay quần áo ngủ nhăn nhúm giữa bóng tối, cả hai rời nhà vệ sinh, soi đèn pin điện thoại để lên giường.

Trong phòng sáng hơn nhà vệ sinh, mưa ngoài cửa sổ đã tạnh, mây đen tản đi, ánh trăng sáng rọi vào phòng, hai người dựa bên nhau có thể thấy rõ mặt nhau.
"Không đáng sợ như tưởng tượng đúng không?" Tưởng Nghiêu quẹt chóp mũi cậu: "Cậu xem, không phải cậu vẫn khoẻ re à?"
Doãn Triệt cụp mắt nhìn ngón tay hắn: "Đừng dùng ngón tay này chạm vào tôi."
Tưởng Nghiêu khựng lại: "Tôi rửa tay rồi."
"Trước khi cậu rửa, tôi nghe thấy cậu liếm rồi." Doãn Triệt hờ hững trừng hắn: "Biến thái."
"...!Chắc cậu nghe nhầm."
"Biến thái."
"Tôi chỉ tò mò vị thế nào..."
"Biến thái."
"Như thế cũng có gì to tát đâu..."
"Biến thái."
Tưởng Nghiêu hít sâu một hơi: "Đúng, tôi là biến thái đấy, làm sao?"
Doãn Triệt nhìn chằm chằm hắn giây lát, nhếch khoé môi: "Không hiểu sao tôi lại phải lòng loại người như cậu."
Tưởng Nghiêu cười nói: "Không chỉ phải lòng tôi đúng không, cậu nói thích tôi đến mức không còn thuốc chữa mà?"
"...!Câm mồm."
"Cậu còn nói thích tôi đến mức không dám nói cho tôi, tôi hấp dẫn thế sao?"
"Khuyên cậu nín mỏ ngay đi." Doãn Triệt nheo mắt.
"Cậu còn nói mình không đáng yêu..." Tưởng Nghiêu dễ dàng đón được nắm đấm, nhanh chóng hôn người trước mặt một cái: "Nhưng tôi cảm thấy không ai đáng yêu bằng cậu."
"Chúc mừng cậu còn trẻ đã mù."
"Ha ha, câu này cũng đáng yêu."
"..." Doãn Triệt quay lưng lại với hắn: "Tôi đi ngủ."
Tưởng Nghiêu ôm eo, tì trán sau gáy cậu, lải nhải không ngớt: "Sau này có gì thì nói thẳng với tôi, nói với em tôi vô ích lắm, nó có hiểu đâu."
"Đúng là thỉnh thoảng cậu không ngoan, không dịu dàng, nhưng tôi thích cậu, dù thế nào cũng thích."
"Đừng lo tôi sẽ thích người khác, đấy là chuyện không thể nào, tôi giống bố tôi đều chung tình, đã phải lòng một người thì cả đời sẽ không thay đổi."
"Cậu cũng đừng nôn nóng, hôm nay tôi thả pheromone nồng độ hơn một nửa, cậu không xuất hiện phản ứng xấu, thắng lợi của bọn mình ngay trước mắt rồi."
"Lần sau lại thử như hôm nay được không? Nếu tôi làm cậu khó chịu thì nói với tôi bất cứ khi nào, tốt nhất là...!lúc thoải mái cũng nói với tôi, có được không?"
"Cậu ngủ chưa? Triệt Triệt?"
Trong phòng yên tĩnh, không ai trả lời.
Tưởng Nghiêu ôm siết lấy cậu: "Ngủ ngon nhé bé cưng."
Hai mươi phút sau, người sau lưng hít thở đều đặn dần, Doãn Triệt lặng lẽ trở mình, tiện thể đá chiếc áo đồng phục ở góc giường ra xa hơn.
Kế đó cậu ghé vào lồng ngực người trước mặt, đặt một nụ hôn phớt lên vị trí trái tim.
"Ngủ ngon."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận