Hôm nay khi thức dậy, Cố Lam phát hiện bản thân bị cảm mất rồi.
Nhờ chị Diệp mua thuốc uống, bây giờ mới đỡ được phần nào.
Nhớ lại, đạo diễn Trần đã cấm mọi người không được để lộ chuyện này.
Cho cô nghỉ ngơi cũng là một cách để xoa dịu sự khó chịu và tức giận của cô, cũng để cho ông ta có thời gian chỉnh đốn lại cách làm việc của đoàn phim.
Cũng nhờ thế mà hôm nay cô có thời gian rảnh, hẹn lại Phó Duệ thời gian đi đăng kí kết hôn.
Cảnh Duệ V: Hôm nay em không phải quay phim?
Cố Lam V: Có hơi cảm một chút.
Cảnh Duệ V: Vậy sao?
Nhìn câu trả lời của Phó Duệ, Cố Lam cảm thấy không biết trả lời thế nào.
“Vậy sao?” Đây là câu hỏi mà một người sắp làm chồng nên hỏi à?
[Ting!]
Cảnh Duệ V: 11h tôi sẽ đến đón em đi ăn trưa.
Khi cô chuẩn bị từ chối việc anh đưa đón, Cố Lam nhớ lại lời của chị Diệp.
Giấu giếm cho kĩ rồi lại bị gõ đầu thì cô cứ như bình thường, mọi người có khi còn cảm thấy cô dám ngang nhiên như thế, chắc chắn sẽ không có gì mờ ám.
Cố Lam V: Được.
Để tôi chuẩn bị.
Đợi mãi không thấy Phó Duệ trả lời, cô dứt khoát để điện thoại sang một bên và đi sửa soạn.
Ooo
Vừa xuống bãi đỗ xe đã thấy Phó Duệ đứng chờ sẵn, hôm nay anh khoác áo sơ mi trắng phối quần âu đen, trang phục nhìn thì đơn giản nhưng qua người Phó Duệ thì lại khí chất hơn nhiều, trông anh như giá phơi quần áo di động vậy.
Cố Lam vô thức bước chân đi nhanh hơn.
“Trông anh mặc thế này coi bộ trẻ ra được vài tuổi đấy!”
“Cố Lam, đây là lần thứ ba em nhắc nhở tôi về tuổi tác rồi.” Phó Duệ chống tay lên trần xe, giả bộ thở dài nói.
“Anh có vẻ để ý việc này nhỉ?” Ánh mắt trêu chọc phát sáng nhìn về hướng Phó Duệ đang đứng.
“Để ý thì làm sao? Sau này còn chẳng phải là chồng em hả? Tính cỡ nào cũng là tôi lời to.” Giọng nói anh mang theo nét lả lơi từ tính như đang trả đũa, bàn tay đồng thời mở cửa xe cho Cố Lam, sau lại khiêu khích: “Vợ! Mời!”
“Hừ! Anh chẳng đáng yêu như lần đầu gặp mặt chút nào!” Cố Lam bất mãn bĩu môi, đôi chân lại theo lời mời của Phó Duệ mà ngồi vào vị trí phó lái.
Quan sát biểu cảm giận dỗi của Cố Lam mà anh bật cười, cảm thấy có phần dễ thương.
Đợi khi khởi động xe, anh mới hỏi: “Em muốn đi ăn món gì?”
Cố Lam lừ mắt nhìn anh nãy giờ mà Phó Duệ lại làm như không nhìn thấy, lườm mãi cũng chán cô quay đầu nhìn thẳng, lại nói: “Món Hàn, món Trung, món Nhật, món Việt.
Anh muốn ăn cái nào?”
Cô dự định muốn làm khó Phó Duệ, không nghĩ tới anh trực tiếp trả lời: “Ăn món hấp tại nhà hàng Hồng Kông.”
“…” Cô có linh cảm sau này nếu về chung một nhà với Phó Duệ, chắc chắn cô sẽ bị anh ta chèn ép đến tức điên.
Theo lý thuyết thông thường, không phải anh ta nên hỏi từng món ăn để biết được cô thích ăn gì sao? Sao anh ta lại đi ngược với đám đông vậy?
“Sao em không trả lời thế?” Phó Duệ thấy cô im lặng thì tiếp tục hỏi.
“Suy nghĩ về nhân sinh thôi.” Cố Lam ảo não trả lời: “Cứ đi đến nơi anh đã quyết định đi.”
Phó Duệ nhìn qua thấy vẻ mặt cô buồn chán đến mức nghịch móng tay, đôi môi nhếch lên đường cong nhẹ, thấp thoáng lộ ra đồng điếu ngay khoé miệng.
“Lần này ăn theo ý tôi nhé! Em đang bị cảm nên ăn vài món nóng thanh đạm thôi.
Lần tới tôi sẽ nghe theo em.”
Cô cúi đầu nghe được lời anh giải thích, không nhịn được mà cười tươi: “Nể tình anh lần này thôi đấy nhé!”
“Ừ.
Cám ơn em rộng lượng.” Phó Duệ gật đầu trả lời..