Ngày 3 tháng 9 năm 2009
Bốn giờ chiều, bình nước truyền cuối cùng đã kết thúc toàn bộ đợi hoá trị của thầy Lâm. Chị y tá trưởng chụp cho chúng tôi một bức ảnh gia đình, ba người cười như ngố. Lật xem lại ảnh trong máy mới giật mình nhận ra đã hơn nửa năm trôi qua kể từ ngày ấy, cuối cùng nhà tôi cũng vượt qua thời gian khó khăn này.
Mẹ vuốt má thầy Lâm: "Đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời."
Ngày 4 tháng 9 năm 2009
Lúc Bác sĩ tới ký thủ tục xuất viện, mẹ đi trả phòng, thầy Lâm đi lấy thuốc, chỉ còn mình tôi đang dọn hành lý. Anh chống tay lẳng lặng nhìn tôi tìm đồ đạc, bỗng cúi đầu khẽ cười: "Nghe y tá trưởng bảo, bà ngoại em cũng phẫu thuật ở đây?"
"Ừ, năm em học cấp 3, bà xạ trị ung thư mũi họng."
"Là năm nào?"
"Năm 2002 ấy."
"Ừ..." Anh im lặng hồi lâu, "Anh già hơn em nhiều thế cơ à."
Tôi ngẩn ngơ, tim đập chệch một nhịp: "Hả?"
Bác sĩ đã trở về với nụ cười thường ngày, "Năm nay anh trực ban tối thứ sáu là chính, có chuyện gì thì gọi đến điện thoại phòng trực ban. Một năm hậu phẫu nhớ đăng ký kiểm tra, tức là khoảng tháng 3 năm sau nhé." Nói xong rồi đi.
Trước khi xuất viện, Tam Tam tới tấp gọi đến, mười phút sau đã xách túi lớn túi nhỏ vào bệnh viện, ngọt ngào gọi thầy Lâm: "Ba nuôiiii!"
Nhìn cô gái ngoan ngoãn trước mặt trôi chảy nói về cách sơ chế hải sâm, tôi rất muốn tóm lấy nó hỏi, mày là ai sao lại nhập vào bạn tao.
Có điều, ngay sau đó...
"Kia có phải anh bác sĩ của mày không?" Tam Tam thì thầm hỏi.
Biết ngay mà!
"Được đấy, tao duyệt."
Ai cần mày duyệt >_