Đêm Ấy Tôi Rơi Vào…


Sáng ngày hôm sau, lúc ngủ dậy, chân của Trương Ngọc Dung vẫn còn những vết xanh xanh đỏ đỏ.

“Cậu nhìn xem cậu làm tôi ra thế này nè, may mà bây giờ không phải là mùa mặc váy, chứ bằng không sao tôi đi gặp người khác được!”
“Tôi đâu có cấu cũng đâu có nhéo chị, tất nhiên chỉ là do ma sát mà thôi, ai bảo làn da vợ tôi lại mềm mại như thế chứ, vợ à, hay là chúng ta làm thêm một lần nữa đi?”
“Không!!!”
Sau khi ăn sáng xong, Trương Ngọc Dung dọn dẹp rồi đi ra khỏi nhà, theo như lời cô ta nói, cô ta phải đi tìm hiểu xem rốt cuộc quán bar Ma Tính đã xảy ra chuyện gì trong tối ngày hôm qua.

Trước lúc cô ta đi ra ngoài, tôi đã hỏi cô ta rằng: “Có thể tôi phải đi thăm ông nội Vũ một chuyến, nếu như đúng là Bàng Bát Nhất, có cần ông nội Vũ giải quyết cho không.”
Trương Ngọc Dung lắc tay từ chối: “Nếu không cho phép ra tay thì không cần phải làm phiền đến ông nội Vũ đâu, nhân tình của người ta dùng một lần sẽ ít đi một lần, trong trường hợp không cho phép ra tay mà tôi còn không giải quyết nổi chuyện này, thế thì tôi cũng không cần kinh doanh hộp đêm tiếp nữa.”
Rất mạnh mẽ, tôi thích nhất là sự mạnh mẽ đầy kiêu ngạo của Trương Ngọc Dung, chỉ khi đè Trương Ngọc Dung như thế xuống dưới người mình thì tôi mới cảm thấy có thành tựu mà thôi.

Sau khi Trương Ngọc Dung rời khỏi nhà được nửa tiếng, tôi thu dọn đồ đạc, cũng nhanh chóng lái xe đi về phía nhà họ Vũ.

Đón Lục Tiểu Nham đến bầu bạn với ông ấy cũng là một nguyên do, mà quan trọng hơn cả thảy là tôi muốn biết ông nội Vũ như thế nào rồi.

Sau khi đến nhà họ Vũ, cũng không tệ, Vũ Cát Minh có ở nhà, không hề ra đường.

Vào giây phút ấy, ông ta đang luyện thái cực quyền trong sân.

Tôi không am hiểu môn võ vẽ này lắm, ví như có đồ chó đấy ở đây thì chắc hẳn anh ta sẽ nhìn ra đấy là võ công gì, nhưng tôi thì không thể, miễn cưỡng lắm tôi mới nhận ra đây là Thái Cực Quyền mà thôi.

Vũ Cát Minh đánh thái cực quyền trong sân, còn tôi lại đứng bên ngoài hàng rào để nhìn ông ta.

Rõ ràng ông ta cũng đã thấy tôi rồi, nhưng lại không ngừng luyện mà vẫn bận rộn như cũ.

Tôi đợi cho đến hai mươi phút sau, ông ta tập xong rồi mới ra hiệu cho tôi vào.

Tôi bước vào sân, lấy điếu thuốc đưa cho Vũ Cát Minh.

Vũ Cát Minh chỉ im lặng nhìn tôi, ông ta không nói gì, cũng không đưa tay ra nhận.

“Đã lâu rồi ông nội Vũ không nhận điếu thuốc của người khác.”
Giọng nói của Đông Bác Xuyên vang lên từ đằng xa, tôi ngoái đầu nhìn lại, ông ta đang cầm chiếc khăn ướt được xếp gọn gàng đi về phía bên này.

Đưa thuốc không nhận, hơn nữa cũng không nói gì, không nhúc nhích khiến cho một người đậm mùi khói thuốc như tôi cảm thấy lúng túng.

Nhưng rõ ràng Vũ Cát Minh có tư cách để khiến tôi lúng túng, thậm chí trong mắt rất nhiều người, dường như có thể được Vũ Cát Minh làm cho lúng túng cũng là một loại vinh quang, ít nhất thì ông ta biết cậu là ai.

“Không biết quy tắc của bác Vũ, xin lỗi bác.”
Lúc tôi định cất bao thuốc đi thì Vũ Cát Minh lại chìa tay ra, rồi kẹp lấy một điếu thuốc.

Tôi cảm thấy hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn lấy hộp quẹt ra châm lửa cho ông ta.

“Rất lâu rồi không hút thuốc của người khác, cậu có biết vì sao không?”
Tôi đáp mà không cần nghĩ ngợi: “Không biết.”
Vũ Cát Minh bật cười, ông ta bị hơi thuốc làm cho ho sặc sụa.

Tôi vỗ lưng cho ông ta, ông ta giơ tay ra hiệu không có gì nhưng gương măt vẫn ánh lên nụ cười.

“Cậu đúng là người thật thà, đây là cơ hội tốt để nịnh nọt, tùy tiện phịa ra vài câu êm tai như không có ai đủ tư cách để khiến tôi nhận thuốc là được rồi mà?”
“Không biết chính là không biết, bác Vũ ăn muối còn nhiều hơn cháu ăn cơm, lỡ mà cháu nịnh nhầm thì chẳng phải là chữa lợn lành thành lợn què sao?”
Vũ Cát Minh bật cười, nhưng cuối cùng ông ta cũng không giải thích vì sao chẳng nhận thuốc người khác cho.

Ông ta nhẹ nhàng vẫy tay gội Đông Bác Xuyên: “Lấy một viên thuốc mới qua đây rồi gói lại giúp tôi.”
Đông Bác Xuyên nhanh chóng đi lấy hủ thuốc cho ông ta như lệnh, bên trong có viên thuốc đỏ thẫm, to như đầu điếu thuốc lá.”
“Lên xe đợi tôi.”
Sau khi nhận viên thuốc, Vũ Cát Minh kêu Đông Bác Xuyên đi lên xe.

Vào giây phút sau, viên thuốc đặt trong hủ được Vũ Cát Minh đưa đến trước mặt tôi.

“Người khác sẵn sàng bỏ ra vài chục tỷ để mua viên thuốc này đấy, cậu lấy gì để trả cho tôi?”
Tôi ngẫm nghĩ một lát rồi nghiêm mặt mà nói: “Hai cháu ngoại nhé?”
Vũ Cát Minh không nói gì, chỉ vứt điếu thuốc mà tôi đưa cho ông ta xuống đất rồi dùng chân nghiến nát.

Gương mặt của ông ta bình tĩnh như mặt biển không gợn sóng, nhưng lòng biển lại đang cuồn cuộn sóng dữ, không thể biết được.

Đột nhiên tôi nhận ra rằng cái đuôi của mình đã vểnh quá cao rồi, khiến cho Vũ Bích Phượng chấp nhận Trương Ngọc Dung, khiến cho ông cụ Vũ kềm chế Bàng Kiến Quân, những chuyện này tôi xử lý rất êm gọn, hơn nữa trước kia Vũ Cát Minh cũng không nổi giận khi biết quan hệ giữa tôi và hai cô con gái của ông ta, điều này khiến cho tôi hơi kiêu ngạo và tự đắc.

Lúc tôi định nói gì đó để cứu vãn tình hình thì ông ta đã mở miệng trước.

“Bốn đứa, ít nhất là bốn đứa, hai cháu ngoại, hai cháu nội, hơn nữa một trong số cháu ngoại phải mang họ Vũ.”
Tôi sững sờ rồi lập tức hớn hở ngay, không đơn giản là Vũ Cát Minh chẳng tức giận mà là đồng ý cho tôi tới lui với Vũ Bích Phượng cùng Lục Tiểu Nham.

Bởi thế tôi rất kích động, luôn miệng nói được.

Còn chuyện con cái mang tên ai…Dù gì đợi tôi đến khi tôi rước Vũ Bích Phượng và Lục Tiểu Nham về, không thể tiếp tục để cho ông ta kiềm chế tôi nữa, đến khi ấy phải xem xem ý tôi thế nào.

Gương mặt Vũ Cát Minh vẫn bình tĩnh như thường, ông ta chắp tay sau lưng, rồi chậm rãi đi vào sân.

“Cậu đồng ý cũng nhanh thật, cứ như không liên quan gì đến cậu vậy.”
Lúc ngọn lửa hy vọng bùng cháy, Vũ Cát Minh dội thẳng một gáo nước lạnh lên đầu tôi, hơn nữa tôi còn không thể phản phác, không dám phản bác, bởi vì ông ta là Vũ Cát Minh.

Lúc ông ta chậm rãi thả bước trong sân vườn, tôi đi theo sau lưng ông ta.

Vài phút sau, tôi tìm được đề tài thích hợp, bèn lên tiếng phá tan vsự lúng túng này, sự lúng túng thuộc về tôi.

“Bác Vũ, sức khỏe của bác…”
Tôi vẫn còn chưa nói dứt lời đã nhìn thấy Lục Nhan đang đứng dưới.

Không thể không nói rằng vóc dáng của bà ta đẹp thật, vốn dĩ không thể nhìn ra bà ta là một người phụ nữ ba mươi tám tuổi.

Tôi để ý đến vóc dáng của bà ta, nhưng Vũ Cát Minh lại kêu tôi nhìn mặt bà ta.

“Cậu nhìn sắc mặt dì mình đi.”
Tôi quay đầu nhìn về hướng ấy, gương mặt Lục Nhan hồng hào, mọng nước và nhẵn thín, giống hệt như trái táo giữa sương mù buổi sáng vậy, vẫn còn vương hơi nước của sương.

“Bác Vũ uy vũ.”
“Ừ, miễn cưỡng có thể.”
Vũ Cát Minh lại bật cười, tôi có thể nhận ra hôm nay tâm trạng của ông ta không tệ, hơn nữa rất không tệ.

“Tôi nghe nói tối qua thằng nhóc Bàng Bát Nhất ấy lại giở trò nữa rồi à, sao hả, hôm nay đến là để nhờ tôi giúp cậu tìm nó nói chuyện à?”
Vũ Cát Minh lấy hộp thuốc bằng gỗ của ông ta ra, lại đưa cho tôi một điếu.

Đây là lần thứ hai ông ta đưa thuốc lá cho tôi.

Sau khi giúp ông ta châm thuốc, tôi cũng châm cho mình.

Tôi hít sâu một hơi rồi phun ra: “Cảm ơn ý tốt của bác Vũ, không cần đâu, sao dựa dẫm vào bác cả đời được, dù gì cũng phải đối mặt với anh ta thôi.”
Vũ Cát Minh quay đầu lại nhìn tôi một hồi lâu, ánh mắt của ông ta không sắc bén cũng không sắc sảo, nhưng lại giống như nhìn thấu linh hồn của tôi vậy, làm cho tôi có cảm giác mình đang trần trụi trước mặt ông ta.

Một hồi lâu sau, ông ta nhấc tay lên, kẹp điếu thuốc giữa ngón tay rồi cốc đầu tôi.

“Cậu nói đúng, rất đúng.”
Vũ Cát Minh không nói gì nữa mà quay người đi, chậm rãi bước đến chiếc Maybach ở gần đấy.

Tôi nhìn theo bóng lưng xa dần của Vũ Cát Minh, rồi nhìn chiếc Maybach chạy ra ngoài cửa, đột nhiên có cảm giác…
Mâu thuẫn giữa tôi và Trương Ngọc Dung với Bàng Kiến Quân, dường như đã trở thành vết nứt trong mối quan hệ giữa Bàng Kiến Quân và Vũ Cát Minh.

Nói đơn giản là, dường như Vũ Cát Minh sắp sửa không kềm chế được Bàng Kiến Quân nữa rồi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui