Dọc đường đi, tôi nói chuyện với Vũ Bích Phượng rất nhiều, cho đến lúc đến ga tàu, tôi dừng xe đi cùng cô ta đến trạm tiếp theo.
Tôi châm một điếu thuốc, giọng nói của cô ấy vang lên bên cạnh.
"Sao cậu lại nói với tôi những chuyện này?"
"Nhờ chị giúp tôi cầu xin bác Vũ tha thứ? Khiến chị hận ba chị? Hoặc có lẽ là bảo chị bỏ trốn cùng tôi? Hoặc là ép chị ngả bài với bác Vũ, đời này không phải tôi thì không lấy.
Cô ta khoanh tay trước ngực, trừng mắt lườm tôi.
"Sao cậu không nói nguyên nhân chính ra, rõ ràng cậu muốn tôi bảo vệ Trương Ngọc Dung và Cố Diệu Hà!"
Cô ả Vũ Bích Phương này, cô ta không tỏ ra thông minh không có nghĩa cô ta là một người phụ nữ ngốc nghếch.
Trái lại, cô ta còn cực kỳ thông minh, cô ta lúc nào cũng có thể phát hiện được mục đích thực sự của tôi trước mà không cần tôi phải khó khăn mở miệng.
Tôi rít một hơi thuốc lá, sau đó phun ra một làn khói: "Tôi nợ chị, khiến chị thích tôi, rồi còn dung túng giúp đỡ tôi, chị chấp nhận Trương Ngọc Dung, còn phải giúp tôi chú ý đến sự an toàn của cô ấy, tôi có lỗi với chị."
"Cậu biết là được."
Tôi không nói gì nữa, cô ta cũng không nói gì.
Một lúc sau, ngay vào lúc bóng dáng xinh đẹp của Lục Tiểu Nham xuất hiện ở cổng sân ga, đúng lúc tôi đang định giơ tay chào hỏi cô ta, Vũ Bích Phượng lại đột nhiên nói.
"Coi như là cảm ơn cậu đã giúp tôi giải quyết Lục Nhan, nếu không tôi cũng không biết nên đối phó với cô ta thế nào, làm sao có thể nhìn mặt Tiểu Nham được."
"Tuy tôi biết giữa chúng ta không cần nói câu cảm ơn, nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn chị, không phải cảm ơn chị đã giúp tôi, mà là cảm ơn chị đã xuất hiện trong cuộc đời tôi, để mỗi ngày của tôi đều tràn ngập màu sắc..."
Tôi đang nói, Vũ Bích Phượng đã ngắt lời: "Cho mỗi ngày của cậu đều tràn ngập màu sắc, không phải là đám Cố Diệu Hà, Trương Ngọc Dung, Thư Hiểu Cầm, hết người này lại tới người khác à?"
Câu hỏi thẳng thắn này khiến tôi không còn lời nào để nói.
Cho đến khi Lục Tiểu Nham bước đến cạnh tôi, bỏ hết đồ đạc xuống ôm chầm lấy tôi, tôi mới nghĩ ra nên trả lời cô ta thế nào.
"Sao quanh trăng sáng."
Cô ta trừng tôi một cái, nhưng ánh mắt ấy không hề có chút đe dọa nào, chỉ có tình cảm vô tận.
Tôi thích Vũ Bích Phượng, thậm chí còn sớm hơn cả thích Trương Ngọc Dung, cho dù từ tâm hồn hay là thân thể, cô ta chính là người phụ nữ đầu tiên của tôi.
"Chị, không được ghen nhé!"
Lục Tiểu Nham hôn chụt một cái lên mặt Vũ Bích Phượng, sau đó trong tiếng cười nói dịu dàng của hai chị em, tôi xách hành lý đi theo họ lên xe.
"Ăn trưa đi, ăn trưa đi, em đói quá!"
Dưới yêu cầu mãnh liệt của Lục Tiểu Nham, chúng tôi đến quán cơm, sau đó cô nàng chẳng khác gì một con heo nhỏ, chọn một đống đồ ăn mình thích rồi mới đưa thực đơn cho Vũ Bích Phượng, "Là người thanh toán, chị có quyền chọn một món!"
Vũ Bích Phượng dở khóc dở cười: "Quyền lợi này đưa cho anh Phong của em được không?"
Lục Tiểu Nham nghiêm túc lắc đầu: "Không được."
Đương nhiên, nói không được nhưng thực tế lúc tính tiền vẫn là tôi trả, dù sao trái ôm phải ấp hai nàng mỹ nữ, không thể để người ta nói là ăn cơm mềm được, chung quy cơm tôi ăn là cơm cứng, còn càng cứng càng tốt.
Ăn trưa xong, không hề bất ngờ, hai chị em đã bị tôi kéo đến khách sạn.
Giữa một đám phục vụ đang trợn mắt há mồm, tôi ép bọn họ ăn một đống thức ăn cho chó.
Vũ Bích Phượng và Lục Tiểu Nham lại rất kiêu ngạo đứng hai bên, không hề phật lòng.
Sau khi bước vào phòng khách sạn, tôi liền ôm lấy Vũ Bích Phượng, trong lúc cô ta còn đang bất ngờ, tôi đã ấn cô ta lên tường, hôn ngấu nghiến lên đôi môi đỏ mọng mê người, tiện đà cuốn lấy cái lưỡi thơm tho của cô ta.
Lục Tiểu Nham đứng một bên dẩu miệng, có một chút không hài lòng.
"Anh Phong, anh với chị ở cùng một thành phố, sớm chiều gặp nhau, em khó khăn lắm mới về được một bữa, anh còn định đút em ăn thức ăn chó? Anh bất công!"
Tôi vẫn chưa nhả ra, Vũ Bích Phượng liền cắn vào đầu lưỡi tôi một cái, đau đến mức tôi phải há miệng.
"Anh làm vậy không phải là để chứng minh, trong thời gian em đi, anh không hề phát sinh bất cứ quan hệ gì, thậm chí còn không gặp mặt, em có biết anh nhớ cô ấy thế nào không, nhưng cô ấy toàn lấy lý do em không ở đây, từ chối gặp mặt anh."
"Hả?"
Lục Tiểu Nham rõ ràng không ngờ đến lý do này, cho nên cô ta cảm thấy rất có lỗi.
"Chị, xin lỗi, thực ra em chỉ đùa thôi, em không biết chị lại làm vậy, thực ra không cần đầu, chị cứ ở bên anh Phong đi, em không ngại, thực sự không ngại đâu!"
Ngay sau đó, tôi thấy eo mình bị véo mạnh một cái.
Có điều là người khởi xướng, gương mặt Vũ Bích Phượng cũng đầy vẻ thương xót.
"Đừng nghe cậu ta nói linh tinh, chị bận làm việc không có thời gian thôi, chờ em tốt nghiệp rồi, giúp chị san sẻ công việc, ngày nào chị cũng sẽ trốn em ăn vụng, được chưa?"
"Không được!"
Hai chị em vui đùa với nhau, một chín chắn, một trẻ trung, đều tràn ngập sự mê hoặc quyến rũ.
Được một lúc, Vũ Bích Phượng lấy cớ WC.
Dù sao cũng là chị, vẫn cam lòng chăm sóc cho em gái hơn.
"Anh Phong, em...."
Lục Tiểu Nham đang định nói thì cái miệng nhỏ nhắn khiêu gợi bị tôi dùng miệng che lại, không cho cô ấy bất cứ cơ hội mở miệng nào.
Sau khi nhanh chóng thưởng thức bờ môi đỏ mọng kia, tôi vươn thẳng đầu lưỡi vào trong khoang miệng ấm áp của cô nàng, trêu chọc cái lưỡi thơm tho kia.
Mấy phút sau, Lục Tiểu Nham đã liên tục thở dọc, đôi chân mảnh khảnh cọ lên người tôi, tìm kiếm sự yêu thương vỗ về, càng khuấy động ngọn lửa dục trong lòng cô nàng.
"Tiểu Nham, anh rất nhớ em, mỗi lần nhìn thấy nữ sinh nào trạc tuổi em là anh lại không kìm được nghĩ đó là em, anh chỉ muốn em có thể vĩnh viễn ở bên cạnh anh..."
Giữa những lời dỗ dành ngon ngọt, chiếc áo ngoài nhẹ nhàng trên người Lục Tiểu Nham đã bị tôi cởi ra, sau đó ngay cả chiếc áo trong in hình hoạt hình cũng bị tôi lột mất, để lộ ra hai bầu ngực đầy đặn giấu bên trong nội y màu hồng.
Giờ phút này, đôi gò bồng đảo ấy đang phập phồng theo hơi thở của cô ta, nhấp nhô đầy khiêu gợi, cuốn lấy hồn phách người khác.
"Anh Phong, thực ra em..."
Lục Tiểu Nham đang định nói gì đó nhưng tôi rốt cuộc vẫn không cho cô nàng cơ hội mở miệng.
Tôi không chặn bờ môi ấy lại mà dùng miệng bắt đầu cởi món đồ hồng nhạt kia ra, lớp áo con tựa như một bông hoa bách hợp tầng tầng lớp lớp, để lộ ra bầu ngực căng tròn trắng nõn.
Dưới sự di chuyển của đầu lưỡi tôi, tiếng rên rỉ của Lục Tiểu Nham bắt đầu vang lên, hai chân ra sức ngọ nguậy, tràn ngập cảm giác say mê lòng người.
Giây tiếp theo, khi tay của tôi cởi thắt lưng của cô nàng ra, sau đó chạm đến chỗ thần bí, tôi liền dừng lại.
Bởi vì nơi mềm mại đó....!cộm cộm....!
"Em đã định nói với anh rồi, nhưng anh không cho em cơ hội."
Lục Tiểu Nham tựa như một cô bé phạm sai lầm, có chút lo lắng, dường như sợ tôi sẽ tức giận.
Tôi nhẹ nhàng hôn cô nàng một cái: "Tiểu Nham đáng yêu thế này, làm sao anh nỡ tức giận chứ, chuyện này không liên quan đến Tiểu Nham, cũng đâu phải Tiểu Nham muốn vậy, anh Phong sẽ vĩnh viễn thích em, cho dù không bao giờ có thể phát sinh quan hệ với em, anh Phong cũng vẫn thích em như trước, hơn nữa còn càng ngày càng thích, được không?"
Lục Tiểu Nham vui vẻ vô cùng, rất hạnh phúc, dụi dụi lên trán tôi.
Gái trẻ, lúc nào cũng hồn nhiên, chỉ có đồ giảo hoạt như Vũ Bích Phượng mới có thể dùng lời nói bật lại tôi vào lúc tâm tình thủ thỉ.
Sau một lúc, Lục Tiểu Nham đên nhà vệ sinh gõ cửa.
"Chị, chị mau ra đây đi, anh Phong tự dưng đột nhiên bị đau bụng!"
Nghe thấy giọng nói như sắp khóc của Lục Tiểu Nham, Vũ Bích Phượng vội vàng mở cửa chạy ra.
Tiếp đó, Lục Tiểu Nham đã đứng đằng sau đẩy cô ta một cái, khiến cô ta ngã thẳng vào lòng tôi.
"Tiểu Nham, đồ lừa đảo này, lại dám thông đồng với Trần Cẩn Phong gạt chị!