Sau khi tiễn Lưu Thông, tôi gọi điện thoại cho Vũ Bích Phượng, nói cám ơn với cô ta.
"Thật sự phải cám ơn câu cám ơn của anh, tôi giúp anh một chuyện, cuối cùng được một lời cám ơn!”
Cô ta khiến tôi cảm thấy xấu hổ, tôi hiểu ý của cô ta, cô ta đang ghét việc tôi cám ơn cô ta.
Tôi cũng không biết nên nói thêm gì, liền nói đem Đế Vương đưa cho cô ta.
"Tôi muốn cái nơi rách nát như vậy làm gì, đến làm Trương Ngọc Dung thứ hai sao? Tôi mà muốn làm thì thật sự không có chuyện của cô ta đâu, anh nên cho ai thì cho đi!”
Cái này tôi không thể không thừa nhận, có Vũ Cát Minh ở đây, Vũ Bích Phượng thật muốn không đi đường chính thì ở thành phố W thật sự không có ai chịu nổi cô ta quét ngang qua.
Sau khi trò chuyện với Vũ Bích Phượng, tôi lại nhìn về phía Triệu Tĩnh.
"Tiểu nương tử, cô đi làm bà chủ đi, mặc dù tiền ít một chút nhưng mỗi tháng ít nhất cũng chín mươi đến một trăm năm mươi triệu để sinh hoạt cũng không thành vấn đề, tôi sẽ cho người chăm sóc cô!”
"Không đi."
Sự quật cường của Triệu Tĩnh giống như vẻ bình thản trên mặt cô ta, hoàn toàn giống như trước đây, hơn nữa không cần bất cứ biểu hiện mãnh liệt nào.
Vậy cũng chỉ còn có một người có thể nhận, vì vậy tôi gọi điện thoại cho Trương Ngọc Dung.
Trường hợp này Trương Ngọc Dung quản lý giống như thả heo, dưới tay cô ta đã có một đàn heo, cũng không thiếu một con này.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Đế Vương, tôi và Triệu Tĩnh về tới nhà Ngu Hoa.
Về phần chuyện của Lưu Thông, đến đây cũng đã được một khoảng thời gian, từ đây một chặng đường dài ở phía trước, chỉ mong anh ta và Hoàng Hương bình an vô sự.
Sau khi cùng Triệu Tĩnh ăn tối ở nhà của Ngu Hoa xong, nói chuyện phiếm vài câu, sau đó hai người chúng tôi liền trở về phòng ngủ.
Mặc dù bên ngoài trời lạnh, nhưng hai người ôm nhau cũng cảm thấy rất ấm áp, nhất là cỗ thân thể kiều mị kia khiến cho tôi tỏa nhiệt toàn thân từ trong ra ngoài.
Chỉ là dù sao hai ngày một đêm không được ngủ ngon giấc, không thể chợp mắt được, vậy nên rất nhanh tôi liền ngủ thiếp đi.
Một đêm này, ngủ vô cùng ân tâm, đến cả mơ cũng không mơ một cái, thật sự ấm áp.
Ngày hôm sau khi tôi thức dậy, Triệu Tĩnh không ở trong ngực tôi, tôi hướng mắt về hướng tây, cô ta hướng về phía đông, cảm nhận được tấm lưng mịn màng trơn nhẵn của cô ta khiến cho tôi đã vốn nôn nóng vào buổi sáng lại càng thêm cờ bay phấp phới bất an.
Xoay người, nhìn đôi mắt vẫn đang nhắm chặt của Triệu Tĩnh, rất đẹp, cho dù ngủ thiếp đi vẫn mang vẻ đẹp điềm nhiên an tĩnh, đẹp đến mức khiến cho người ta không dám thở mạnh, chỉ sợ quấy rầy đến cô ta.
Cụm từ ‘người đẹp ngủ trong rừng’ được sử dụng để thuyết minh đầy đủ nhất về cô ta trong thời điểm này.
Vậy nên tôi cúi đầu, đặt nhẹ lên trên trán cô ta một nụ hôn.
Làn da kia rất trơn nhẵn, rất non mềm, và còn thoang thoảng mùi thơm.
Một giây sau, tôi hôn lên má, mũi, cuối cùng hôn về phía đôi môi nhỏ nhắn hồng nộn và gợi cảm của cô ta.
Bờ môi kia non mịn, ôn nhuận, hôn lên phía trên có một loại cảm giác thoải mái và dễ chịu khó mà hình dung được, như một loại thuốc độc nào đó, dường như khiến cho người ta bị nghiện.
Đột nhiên, Triệu Tĩnh mở mắt.
Đôi mắt kia to và sáng rõ, không có bất cứ cảm xúc gì, nhưng lại không phải loại ngốc nghếch trống rỗng kia.
Cô ta nhìn về phía tôi, không nói gì, không từ chối nhưng cũng không nghênh đón.
Tôi không biết lúc này nên nói gì, và nên nói thế nào, vậy nên tôi không thể làm gì khác hơn là dùng cách nguyên thủy nhất và trực tiếp nhất để chứng minh với cô ta, cũng để cho cô ta cảm nhận được những suy nghĩ trong lòng tôi.
Tôi lại một lần nữa hôn lên đôi môi gợi cảm của cô ta, sau đó đem đầu lưỡi thăm dò vào trong miệng cô ta, dịu dàng và tràn ngập yêu thương thăm dò trêu chọc đầu lưỡi trơn mềm thơm tho của cô ta.
Thời gian dần trôi qua, tôi nhắm mắt lại, chỉ một lòng một ý hôn cô ta, cảm nhận sự gợi cảm trên chiếc lưỡi trơn mềm thơm tho của cô ta, cũng cảm nhận được từ trên thân thể mềm mại của cô ta đang dần dâng lên cảm giác kích tình từ bên trong.
Sau vài phút, một đôi tay mềm mại và dịu dàng nhẹ ôm lấy eo tôi, đem tôi đặt ở trên thân thể mềm mại của cô ta.
"Có một quyển sách đã nói, đừng bao giờ tin người mở mắt khi hôn.
Anh đoán xem, vừa rồi tôi mở mắt không?”
Triệu Tĩnh nhẹ giọng hỏi.
Một giây này, cô ta dịu dàng như nước, trong đôi mắt không còn bình thản nữa, có gợn sóng yêu thương dần dần nổi lên trong đó.
Tôi lắc đầu: "Không biết, cũng không hứng thú muốn biết, cho dù cô trợn tròn mắt thì sớm muộn gì cũng vì tôi mà nhắm mắt lại!”
Triệu Tĩnh cười khẽ, ngẩng đầu hôn tôi một cái, sau đó ghé vào tai tôi nhẹ giọng nói: “Lúc mới bắt đầu tôi có nhìn vào ánh mắt anh, nhưng anh rất thâm tình, rất chăm chú, vậy nên tôi cảm thấy có thể tin tưởng anh!”
"Sau đó thì sao, là đem chung thân giao phó cho tôi hay làm gì?”
Triệu Tĩnh suy nghĩ một lát rồi lắc đầu, sau đó tôi cảm giác được đôi tay nhỏ non mịn kia lần nữa vuốt ve chơi đùa trên lưng tôi, tìm lấy sức mạnh của tình yêu.
Tôi đi tới trên thân thể mềm mại của Triệu Tĩnh, sau đó lùi xuống, từ miệng đến cái cổ trắng nõn kia, thẳng xuống xương quai xanh gợi cảm, lại đến nơi sung mãn rắn chắc, rồi hạ xuống.
Đó là một nơi có màu đỏ phấn nộn, cũng giống như màu đỏ xử nữ của Vũ Bích Phượng và Lục Tiểu Nham, được bao quanh một mảng lớn trắng nõn.
Một giây sau, miệng của tôi rơi xuống đó, tay phải cũng dịu dàng vuốt ve bên phải, trong phòng dần dần nổi lên tiêng ưm của Triệu Tĩnh, rất nhỏ bé nhưng lại rất mê người.
Có lẽ khó có thể chịu đựng được loại trêu chọc thế này nên hai chân Triệu Tĩnh bắt đầu vặn vẹo và đạp loạn.
Một giây sau, dưới sự ma sát của đôi chân thon dài ngọc ngà đó, tôi cảm thấy không thể chịu đựng được sự kích thích nguyên thủy nhất của bản thân, tôi cần giải quyết, tôi cần va chạm.
Vì vậy, hai đầu gối tôi kẹp chặt đôi chân thon dài ngọc ngà của cô ta, sau đó áp sát vào nơi thẹn thùng nhất của cô ta, tôi cọ sát hết lần này đến lần khác, đổi lấy là từng tiếng kêu thẹn thùng rên rỉ của cô ta…
Cặp đùi ngọc kia thật sự rất chặt, hai chân cũng hòa vào nhau, chỉ còn có chút khe hở hiện ra, nhưng chút khe hở này cũng không ảnh hưởng đến việc tôi cảm nhận được cặp đùi xinh đẹp và chặt chẽ kia.
"Trần Cẩn Phong, không nên như vậy, tôi không chịu được, rất khó chịu!”
Mười mấy phút sau, Triệu Tĩnh xấu hổ đỏ mặt, bò tới bên tai tôi nhẹ nhàng nói.
Cho dù là giọng nói hay sắc mặt cô ta cũng đều là một sự ngượng ngùng vô cùng rõ ràng, không chút giả mạo.
Thành thật mà nói, tôi thật sự rất nghi ngờ, là kỹ xảo của cô ta quá cao cấp lừa bịp tôi hay là cô ta quả thực là một cô gái đàng hoàng ngượng ngùng xấu hổ.
Cái danh chị đại Đỉnh Phường này của cô ta rốt cuộc là từ đâu ra vậy?
Không tiếp tục trêu chọc cô ta, tôi hôn khẽ một cái, sau đó thu tay lại.
Cô ta nằm trong ngực tôi một lát, sau đó không nói gì thêm, đứng dậy mặc quần áo tử tế, sau đó sờ vào cái túi da trên đầu giường gần lò sưởi lấy ra một miếng băng vệ sinh từ trong đó ra.
"Vẫn chưa đi hết sao?”
"Vẫn chưa, bây giờ mới là ngày thứ ba!”
Tôi gật đầu: "Đó chính là lúc số lượng nhiều!”
Gương mặt xinh đẹp của Triệu Tĩnh lại đỏ lên lần nữa, nhìn vô cùng quyến rũ.
"Cũng không chỉ là số lượng nhiều, còn có, còn có để anh làm..."
Nước, là thứ tốt nha!
Rời giường, rửa mặt, ăn sáng.
Sau khi tất cả đã được thu dọn gọn hàng, tôi hỏi thăm nơi sẽ phải đi tiếp theo.
"Cũng không có nơi nào khác để đi, tôi muốn đến trường học cùng những đứa trẻ đó!”
Tôi không ghét trẻ con, nhưng cũng không thích đến mức cả ngày có thể cùng một đám trẻ con cùng nhau trêu đùa.
Tôi không hưởng thụ quá trình đó, tôi càng hưởng thụ quá trình gây tổn hại cho người khác hơn.
Vậy nên tôi nói với Triệu Tĩnh rằng tôi muốn đi giết nhà giàu.
"Triệu Thành Công?"
Tôi gật đầu, không giết gọn tên nhà giàu lái chiếc X7 này thì thật sự có lỗi với việc ngày hôm đó tôi cố gắng bốc phét rồi.
"Anh khoác lác thành nghiện rồi sao?”
"Chắc chắn rồi!"