Tôi không trả lời Triệu Du, hành động đã thể hiện hết tất thảy mọi thứ.
Nếu Triệu Du thật sự muốn biết thì tôi chỉ có thể nói với cô ấy, chúc mừng cô, cô đoán trúng rồi.
Nửa tiếng đồng hồ sau, tôi đã sướng xong, Triệu Du cũng sắp chết rồi.
Triệu Du nằm trên ghế sô pha, hai tay cô ấy bụm chặt thân dưới, gương mặt đỏ bừng, nước mắt đầm đìa.
“Trần Cẩn Phong, anh là cái đồ khốn nạn, tại sao anh cứ bắt nạt tôi mãi thế, hoặc là anh xác định quan hệ với tôi một cách rõ ràng, hoặc là sau này đừng đến tìm tôi nữa, rốt cuộc anh làm thế này nghĩa là sao!!!”
“Nghĩa là sao à, nghĩa là đang phát tiết, còn tại sao lại chọn Triệu Du cô, đó là vì vách của cô sạch sẽ, tôi muốn liếm nơi ấy của cô, cô cản được sao?!”
Triệu Du cầm chiếc gối dựa trên ghế sô pha lên, ném mạnh vào người tôi, cô ấy bật khóc nức nở: “Anh đúng là đồ khốn nạn, đồ cặn bã, không được chết tử tế!”
Tôi kéo quần lên, tựa vào vách tường rồi châm điếu thuốc: “Đúng, cô đánh giá chuẩn lắm, cho năm sao, lát nữa sẽ thưởng cho cô một lần!”
Triệu Du khóc thút thít, cũng không màng đến việc cơ thể mình đang trần trụi, dù gì cô ấy đã bị tôi ăn sạch từ lâu rồi, chỉ còn thiếu mỗi bước cuối cùng mà thôi.
Sau khi khóc ròng rõ suốt mười mấy phút đồng hồ, cô ấy mới ngừng nức nở.
Tôi ra lệnh cho cô ấy mặc đồ vào, cô ấy không nghe.
Thế là tôi bèn mở cửa, tỏ ý sẽ kéo cô ấy ra ngoài, cô ấy mới bực bội mặc quần áo.
Tôi lôi cô ấy lên xe, không nói năng gì suốt dọc đường, chỉ chở cô ấy về khu chung cư của mình.
Lúc định đi vào thì Triệu Du ra hiệu ngừng xe.
“Sao thế, đêm nay cứ ép tôi phải làm cô à?”
Triệu Du cũng không quan tâm đến tôi, cô ấy nói thẳng: “Tôi không muốn để ba mình nhìn thấy.”
Cô ấy xuống xe, tôi mở hộp đựng đồ ra, gọi cô ấy một tiếng rồi mới ném cho cô ấy chiếc nhẫn.
Chiếc nhẫn ấy cũng chẳng đáng tiền, mua trên lề đường mấy chục ngàn một chiếc.
“Cô muốn giữ thì giữ, không muốn giữ thì ném nó đi.”
Tôi không nói thêm gì nữa, chỉ lái xe đi thẳng một mạch, chẳng hề nhìn vào kính chiếu hậu.
Tôi trở về nơi mình ở, nằm xuống ghế sô pha, uể oải mở ti vi lên, còn ti vi đang chiếu cái gì thì tôi cũng không biết, dù sao sự quan tâm của tôi không nằm trên đó.
Đại khái khoảng chừng mười một giờ, cơn buồn ngủ xâm chiếm đầu óc tôi, tôi tắt tivi đi về phòng ngủ.
Vào lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Tôi vốn dĩ không muốn bắt máy, nhưng điện thoại vẫn cứ reng mãi không ngừng, thế là tôi bèn đi ra phòng khách, cầm điện thoại lên.
Người gọi đến là Tôn Kiều Kiều.
Vào đêm tân hôn, tôi cũng không biết cô ấy gọi điện cho tôi để làm gì, lẽ nào chồng cô ấy chê tiền xì xì ít quá, lẽ nào muốn cảm ơn tôi vì ban sáng đã đi chạy xe rước dâu à?
Điện thoại tự động tắt, lúc tôi định ném sang một bên, nó lại vang lên thêm một lần nữa, người gọi vẫn chứ là Tôn Kiều Kiều.
Tôi bắt máy, không nói năng tiếng nào.
Nhưng Tôn Kiều Kiều đã lên tiếng, cô ấy không nói gì nhiều, chỉ vỏn vẹn sáu chữ: “Tôi đang chờ cậu ở dưới nhà.”
Rồi tiếng tít tít vang lên trong điện thoại.
Vốn dĩ tôi không định đi, nhưng rốt cuộc vẫn đành mặc quần áo rồi lái xe đi mà thôi.”
Gần hai mươi phút sau, tôi đến trước nhà cô ấy nhưng chẳng nhìn thấy ai.
Tôi định đạp van xe chạy đi, chợt nhìn thấy Tôn Kiều Kiều đã tẩy trang, mặc quần áo bình thường bước ra từ con đường tối om.
Cô ấy mở cửa xe, bước lên xe của tôi.
“Đi đến nơi nào không có người đấy, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Tôi làm theo lời cô ấy, lái xe rời khỏi nơi này, nhưng cũng chẳng đi xa, chỉ đến công trường vừa mới đào đất ở phía sau nhà của bọn họ.
“Nơi đây không có ai, cô muốn gì thì có nói thẳng đi!”
Tôi mở cửa xe, châm điếu thuốc, để cho khói thuốc vờn quanh lá phổi, hưởng thụ cảm giác kích thích nóng bỏng.
Thuốc này rất mạnh, hút rất đã.
Tôn Kiều Kiều hôn vào gò má tôi rồi mới xuống xe, nhưng cô ấy lập tức trèo vào hàng ghế sau ngay.
Sau khi ngả hết ghế ở hàng ghế sau xuống, cô ấy lại lót môt tấm vải lụa trắng lên ghế.
Trông vải lụa trắng ấy có vẻ đáng sợ, giống như vải trắng mà những người trong thời cổ đại dùng để treo cổ tự tử vậy.
Rồi sau đó, cô ấy lột hết trước mặt tôi, đến đồ lót đỏ rực rỡ, trông có vẻ rất thu hút cũng không bỏ qua.
Cơ thể trần trụi của cô ấy hoàn toàn lộ ra trước mắt tôi.
“Trần Cẩn Phong, tôi muốn cậu, tôi ngứa quá, tôi muốn cậu cho tôi.”
Tôn Kiều Kiều ngại ngùng, từ vẻ mặt đỏ ửng vì ngại ngùng của cô ấy cũng có thể nhận ra được.
Nhưng tôi vẫn có thể nhìn ra cô ấy đã gây lộn trong đêm động phòng hoa chúc.
Tôi không tỏ thái độ gì, cũng không nói gì, rồi Tôn Kiều Kiều sấn đến bên cạnh tôi, kéo cổ áo của tôi lôi tôi xuống hàng ghế sau, cũng không hiểu sao cơ thể cô ấy trông có vẻ rất nhỏ nhắn mà lại khỏe đến thế, giống hệt với sự kiên cường của cô ấy vậy.
Tôi vừa ngồi vững ở hàng ghế sau, miệng tôi đã bị đôi môi quyến rũ của cô ấy phong kín.
Vào khoảnh khắc ấy, chiếc lưỡi thơm tho của cô ấy đưa vào miệng tôi, trêu ghẹo tôi.
Cô ấy đang muốn lắm nên cũng vô cùng bừa bãi, bởi thế mới khiến cho người luôn khao khát cơ thể yêu kiều của cô ấy như tôi sững sờ, không biết nên làm gì.
Cho đến khi cô ấy đã cởi áo nút áo và kéo khóa quần tôi xuống, nhất là lúc bàn tay nhỏ nhắn của cô ấy cho vào trong quần tôi, lúc cô ấy sờ mó, tôi vẫn không biết, nhưng tôi biết chú rể trong đêm động phòng hoa chúc hôm nay chính là tôi.
Thế là tôi không chịu nổi sự khiêu khích của cô ấy nữa, tôi đảo khách thành chủ, đè Tôn Kiều Kiều xuống ghế, bắt đầu xoa bóp vùng gò núi trắng muốt của cô ấy, điên cuồn hôn và muốt vùng nhạy của cô ấy, đầu lưỡi của tôi nhanh chóng di chuyển, điên cuồng kích thích Tôn Kiều Kiều, làm cô ấy nổi điên.
Lúc khoang xe nồng nặc mùi hương ngây ngất, bị tiếng rên rỉ của cô ấy vang vọng khắp trong xe, lúc chất nhầy chảy ra hàng ghế sau, cô ấy đã không còn chịu nổi nữa mà điên cuồng đỏi hỏi tôi.
“Chồng ơi, trong lòng tôi cậu mới là người chồng thật sự, cậu cho tôi đi, em đã không còn chịu nổi nữa rồi, tôi thật sự không chịu nổi nữa rồi, cầu xin cậu mau vào đi, cho tôi, để tôi được thỏa mãn đi có được không, tôi yêu cậu…”
Tôn Kiều Kiều ôm chặt cổ tôi, đôi mắt cô ấy mê man vì dục vọng, trong lúc rên rỉ nỉ non lại van nài tôi.
Rồi sau đó, tôi đồng ý, hôn đắm đuối lên đôi môi quyến rũ của cô ấy rồi đi vào trong.
“Á ~!!”