Đêm Ấy Tôi Rơi Vào…


Sau một tiếng nữa, trong cơn run rẩy dữ dội, trận chiến cuối cùng cũng kết thúc.

Lúc này trên mặt Thôi Tuyết Ngưng không còn chút sắc đỏ nào, đều là trắng bệch, ngoài thở hổn hển, cô ấy không còn sức lực làm gì khác nữa, ngay cả khi tôi đưa thứ đó vào miệng cô ấy bảo cô ấy dọn dẹp sạch sẽ, cô cũng không có sức để nhúc nhích, cô ấy dường như ngay cả lưỡi cũng không thể động đậy được.

Thế là tôi phải dùng bộ ngực đầy đặn của cô ấy để làm sạch, cô ấy cũng không từ chối.

Ôm cô ấy lên giường lớn, rồi ôm cả người cô ấy vào lòng.

Một lúc lâu sau cô ấy mới lấy lại sức, dụi đầu vào mặt tôi: “Chồng, anh thật lợi hại, vừa rồi Tuyết Ngưng cảm thấy mình sắp chết rồi.”
Tôi hôn lên trán cô ấy, sau đó bước ra khỏi giường rót cho cô ấy một cốc nước ấm, cô ấy ực ực ực uống hết sạch.

Thế là tôi rót liên tiếp hai cốc cho cô ấy, cô ấy vẫn không để lại một giọt nào, uống một hơi cạn sạch.

“Tuyết Ngưng, bây giờ tốt hơn chưa?”
Vuốt ve sự cứng chắc sung mãn của ngực cô ấy, tôi nhẹ giọng hỏi Thôi Tuyết Ngưng.

Thôi Tuyết Ngưng gật đầu: “Vâng, tốt hơn rồi.”
“Vậy thì làm một lần nữa nhé, anh yêu cơ thể của em, yêu kiểu gì cũng yêu không đủ.”
Thôi Tuyết Ngưng kinh hãi, nhanh chóng từ chối, thậm chí còn trần truồng chạy ra khỏi giường, nằm trong góc như một con thỏ nhỏ sợ hãi.

“Chồng à, đừng mà, thật sự đừng mà, giờ đau hết cả rồi, không tin em cho anh coi, đều mài đỏ hết cả!”
Thôi Tuyết Ngưng duỗi những ngón tay mảnh khảnh của mình ra, nhẹ nhàng mở ra rồi nhanh chóng đưa cho tôi xem.

Càng nhìn tôi lại càng hứng hơn, thế là mặc cho cô ấy ngăn cản, tôi lại mạnh bạo tiến vào người cô ấy.

“Chu Phong, đồ khốn kiếp, anh là đồ khốn, anh là con lừa, anh buông em ra, em không muốn, em thực sự không muốn… a!”
Muốn hay không không phải do cô ấy quyết định.

Sau hơn một tiếng đồng hồ, tôi lại một lần nữa giải quyết xong trận chiến.

Lần này thân thể Thôi Tuyết Ngưng hoàn toàn tan nát, hai tay che ở dưới, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú tràn đầy đau đớn.

Ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã là năm giờ chiều, tới giờ đi làm rồi.

Thế là tôi mặc quần áo, nói với cô ấy: “Vợ à, tâm trạng của anh bây giờ đã tốt hơn rất nhiều, anh sẽ đi cá cược với anh ta, em ngủ lại đây một đêm, đợi anh về, đừng đi đâu nhé, dù thắng thua ngày mai anh cũng đưa em đi đặt xe!”
“Chồng, Tuyết Ngưng đợi anh…”
Cũng làm khó Thôi Tuyết Ngưng, đau như vậy cũng cố nặn ra nụ cười tạm biệt tôi.

Thế là với danh nghĩa bắt taxi, tôi lấy ví của cô ấy bỏ đi.

Ngay sau đó, trước khi đóng cửa phòng, Thôi Tuyết Ngưng đã tỏ tình với tôi một cách trìu mến: “Chồng, em yêu anh.”
“Ừa, anh cũng yêu em.”
Sau khi rời khách sạn, tôi liên lạc với Địch Lệ Ba, rồi bắt taxi đến địa điểm đã thỏa thuận.

Đến địa điểm đã thỏa thuận, tôi gặp chiếc Lamborghini của Vũ Bích Phượng, lúc này Địch Lệ Ba đang ngồi trên xe.

Tôi có thể thấy sắc hồng đầy mặt, tâm trạng cô ấy rất tốt.

Tôi lên xe, rồi cô ấy ôm hôn đắm đuối.

“Phong, em yêu anh, kiếp này và kiếp sau em vẫn sẽ yêu anh, chỉ cần anh cần, ba giờ sáng em cũng sẽ lao đến đáp ứng mọi nhu cầu của anh, anh muốn gì được nấy!”
Địch Lệ Ba rất kích động, ngay lập tức lấy bao cao su ra đưa cho tôi: “Phong, anh đã vì em mà vất vả, em nguyện dùng thân thể giúp anh giải quyết mệt mỏi, chỉ cần anh không ghét máu.”
Ngay lập tức, cô nàng hở váy, để lộ nội y đen gợi cảm.

Tôi nhẹ nhàng vỗ cô ấy một cái, cô ấy bị đánh thì rên rỉ kêu lên, nhưng lại mị nhãn như tơ.

“Đừng suy nghĩ lung tung, chờ chuyện tốt đi rồi nói tiếp, ông già đó sao rồi?”
“Trưa nay ông ta về, ông ta rất tốt với em, ông ta xin lỗi em, hứa với em rằng kiếp này ông ta sẽ chỉ đối tốt với em, cũng ký giấy cam kết và tìm luật sư công chứng, chỉ cần ông ta mà chủ động ly hôn thì dù trong hoàn cảnh nào, tất cả tài sản đứng tên anh ta đều sẽ được chia đôi cho em.”
Đây là một kết quả rất tốt, có nghĩa là dù sau này có chuyện gì xảy ra, Địch Lệ Ba cũng sẽ là một nửa phú bà với rất nhiều tài sản.

Tôi châm một điếu thuốc, hạ cửa kính xe: “Những người cô tìm có trả lại mọi thứ cho cô không?”
Địch Lệ Ba gật đầu: “Vâng, đưa cho em hết rồi, nhưng hợp đồng đảm bảo mượn nợ của Thôi Tuyết Ngưng vẫn nằm trong tay họ, cứ xem như là hoa hồng cho họ.”
Nói xong, Địch Lệ Ba đưa cho tôi hai thẻ, một đen và một trắng.

“Tấm thẻ đen là hai tỷ bẩy của Thôi Tuyết Ngưng, tấm thẻ trắng là 9 tỷ, tuy không nhiều nhưng lòng biết ơn của em dành cho anh sau này luôn vững chắc, em sẽ cho anh nhiều hơn nữa.”
Tôi lấy hai tấm thẻ, chiếc màu đen đút vào túi, chiếc màu trắng nhét trực tiếp vào áo lót của Địch Lệ Ba.

Ngay lập tức, tôi hôn thật mạnh vào khuôn miệng nhỏ nhắn gợi cảm của cô ấy.

“Lệ Ba, tôi sẽ giữ tiền của Thôi Tuyết Ngưng, nhưng tôi không cần 9 tỷ kia.

Tôi hy vọng mối quan hệ của chúng ta trong sáng, không liên quan đến sự tồn tại của tiền bạc.”
“Tôi giúp cô, hoàn toàn là vì thích cô, không liên quan gì đến việc cô có tiền hay không.

Ngay cả khi một ngày nào đó cô hết tiền, cô có thể đến tìm tôi, tôi sẽ nuôi cô.

Dù có thể không có sơn trân hải vị và hàng xa xỉ quý giá để cô tiêu xài, nhưng dù chỉ có một bát cháo, tôi cũng sẽ để lại cho cô tất cả.”
Đôi tay mềm mịn ngọc ngà ôm chặt lấy tôi, sau đó tiếng nức nở của Địch Lệ Ba phát ra từ vai tôi.

“Phong, em thực sự rất tiếc vì đã không gặp anh ngay từ đầu, cho anh lần đầu tiên của mình.

Đừng lo, sau này em sẽ không tìm người đàn ông nào khác, em chỉ đợi anh thôi, cơ thể em chỉ dành cho anh…”
Sau khi nói nhiều lời ấm áp với Địch Lệ Ba, tôi đưa cô ấy lên một chiếc taxi gần đó.

Tôi không đưa cô ấy đi, một là thời gian không cho phép, hai là ông già kia đã nhìn thấy chiếc Lamborghini của tôi.

Về phần Thôi Tuyết Ngưng, cô ấy vẫn đang đợi tôi trong phòng tổng thống…
Tôi rất xin lỗi, em tiếp tục đợi Chu Phong đi, Trần Cẩn Phong tôi cần phải đi!
Tôi lái xe trên đường cao tốc, phi nước đại suốt quãng đường, cuối cùng chạy tới Địa Liệt Hành Tinh lúc bảy giờ.

Khi tôi đến văn phòng của Trương Ngọc Dung, cô ấy đã chuẩn bị bữa tối từ sớm theo cú điện thoại của tôi, đang đợi tôi.

Quăng thẻ ngân hàng lên bàn: “hai tỷ bẩy, đừng tiêu xài tùy tiện, đây là số tiền sau này chúng ta sẽ dùng để mua núi chăn cừu, cũng mong rằng số tiền ít ỏi này có thể mua thực phẩm bổ sung để hầu hạ chị vài năm nữa!”
Trương Ngọc Dung trợn mắt nhìn tôi: “Giống như xe hơi, đều là của Vũ Bích Phượng đúng không? Cậu quá thiếu chuyên nghiệp, để cậu đi làm việc hạ lưu, cậu lại còn đi kiếm thêm tiền.”
Sau khi rửa tay, tôi cầm đũa ăn, vừa ăn vừa nói chuyện về Địch Lệ Ba và Thôi Tuyết Ngưng.

“Hoá ra là như vậy, tôi còn nói sao hai ngày nay cậu lại bận như thể phải trông ba đứa cháu trai, hôm nào cũng không thấy mặt.”
Trương Ngọc Dung đi đến sau lưng tôi, nhẹ nhàng xoa vai cho tôi.

“Chỉ là cách tiếp cận của cậu quá tàn nhẫn, cô gái nhỏ tên Thôi Tuyết Ngưng kia chỉ e là kiếp này cũng đừng nghĩ tới chuyện quay đầu nữa.”
Tôi hỏi Trương Ngọc Dung: “Tôi đã quyết định sau này sẽ trừng trị cô ta, vậy tại sao tôi phải cho cô ta cơ hội trở mình? Cho cô ta cơ hội trở mình để sau này cô ta trừng trị tôi hay sao? Tiện thể lấy mưu hại chị? Không có cửa đâu!”
“Cũng phải, dù sao chị đây cũng chỉ là phụ nữ, không có sự dứt khoát của đàn ông các anh.”
Trương Ngọc Dung ghé lên vai tôi, rồi vươn chiếc lưỡi thơm tho của mình, liếm những hạt cơm từ môi tôi vào khuôn miệng gợi cảm của cô ấy.

“Người đàn ông nhỏ mà chị đây tự tìm cho mình thật là tốt!”
Tôi nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve đôi chân xinh đẹp của Trương Ngọc Dung: “Chị, nếu đã tốt, chị thưởng cho tôi đi, cho tôi chút phúc lợi được không?”
Trương Ngọc Dung suy nghĩ một chút, có vẻ hơi xoắn xuýt.

Nhưng cuối cùng, cô ấy đã cởi bỏ giày cao gót và tất chân tôn lên đôi chân ngọc ngà của mình, thậm chí còn cởi cả nội y gợi cảm.

Sau đó, cô ấy càng cúi xuống thân mật hơn, dùng đôi tay trắng nõn và dịu dàng giúp tôi tháo dây kéo quần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui