Đêm đầu tiên


Paris
Inovy đang ngồi trong phòng khách. Ván cờ vua đang tiến triển theo hướng không mấy thuận lợi cho ông và Vackeers phải di chuyển quân mã của mình, uy hiểm quân hậu của Inovy. Ông chú mục ra ngoài cửa sổ, vén tấm màn cửa để nhìn những chiếc thuyền độc mộc đang xuôi ngược trên dòng sông Seine.
-Anh có nghĩ về những gì chúng ta đang nói không? Vackeers hỏi.
-Gì thế? Inovy trả lời.
-Mối quan bận của anh vào lúc này.
-Tôi trông có vẻ lo lắng lắm sao?
-Cách anh chơi cờ cho thấy điều đó, trừ khi anh muốn tôi thắng, trong trường hợp đó, chiến thắng dễ dàng mà anh nhường cho tôi quả là một sự xúc phạm, tôi muốn biết điều gì đang khiến anh lo lắng.
-Không có gì. Tôi hầu như không hề chợp mắt đêm qua. Trước đây tôi còn có thể không ngủ hai ngày liền. Chúng ta phải làm gì để Chúa trời không trừng phạt chúng ta tàn nhẫn như lúc xưa?
-Không hy vọng lừa dối chính mình, nhưng trong trường hợp của chúng ta, tôi nhận thấy Chúa trừng phạt như thế là quá nhẹ nhàng.

-Đừng bận tâm. Sẽ tốt hơn nếu chúng ta đặt dấu chấm hết cho buổi chiều hôm nay tại đây. Dù như vậy, anh đã thu bốn ván rồi.
-Ba! Anh có quá nhiều điều lo lắng hơn là tôi tưởng đấy. dù vậy, tôi không muốn mạnh tay. Tôi là bạn của anh, anh có thể cho tôi biết về mối bận tâm của mình bất kỳ khi nào anh muốn.
Vackeers đứng dậy và đi ra tiền sảnh, ông lấy áo mưa của mình rồi biến mất, Inovy vẫn không dứt mắt ra khỏi khung cửa sổ.
-Tôi sẽ đi đến Amsterdam vào ngày mai, chỉ một vài ngày thôi, sự mát mẻ từ những con kênh sẽ giúp anh ngủ ngon. Anh là khách của tôi.
-Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu chúng ta không thấy nhau.
-Vụ việc đã kết thúc rồi, chúng ta không có lý do để tiếp tục chơi trò chơi phức tạp này nữa. và dừng cảm giác tội lỗi đó lại đi, thêm nữa việc đó không liên quan đến anh. Chúng ta đều biết Sir Ashton sẽ hành động trước. Tôi thật sự lấy làm tiếc về cách mà việc này kết thúc, nhưng anh không thể làm bất kỳ điều gì được cả.
-Ai cũng nghi ngờ rằng Sir Ashton sẽ hành động không sớm thì muộn và việc làm giả đạo đức này thì phù hợp vời tất thảy mọi người. Anh cũng biết nhiều như tôi thôi.
-Tôi hứa với anh đấy, Inovy, nếu tôi nghi ngờ phương pháp nhanh chóng của ông ta, tôi đã làm mọi việc trong khả năng của mình để ngăn chặn.
-Khả năng của anh là gì?
Vackeers nhìn chằm chằm và Inovy rồi nhìn xuống.
-Lời mới của tôi vẫn còn ở Amsterdam, cứ đến bất kỳ khi nào anh muốn.
-Và điều cuối cùng: về bữa tiệc tối nay, tôi cho rằng tốt hơn là không thêm nó vào bảng điểm của chúng ta. Tạm biệt, Inovy.
Inovy không trả lời, Vackeers đóng cửa căn hộ, vào thang máy bấm nút xuống tầng trệt. Bước chân của ông vang lên trên hành lang, ông mở cánh cửa nặng nề và băng ra đường.
Một đêm ấm áp, Vackeers đi dọc theo Quai d’Orleans rồi đứng đối diện tòa nhà ngước lên tầng thứ năm, đèn trong phòng của Inovy vừa được tắt. Ông nhúng vai, tiếp tục chuyến cuốc bộ của mình. Khi ông quẹo ở góc Regrattier, hai cuộc gọi nhanh chóng chỉ dẫn cho chiếc Citroen đến đậu dọc theo vỉa hè. Vackeers mở cửa dành cho khách và nhanh chóng ngồi vào xe. Người tài xế đặt tay lên ổ khóa chuẩn bị khởi động thì bị Vackeers ngăn lại.
-Hãy đợi một chút, nếu anh không phiền.
Cả hai người đàn ông đều im lặng. Một trong hai rút một điếu thuốc từ gói thuốc trong túi mình, đặt lên miệng và đánh diêm.
-Ông muốn gì khi giữ chúng ta ở đây?

-Cái cabin trước mặt chúng ta.
-Ông đang nói về cái gì vậy? không có cái cabin nào ở đây cả.
-Tốt hơn là nên dập điếu xì gà đi.
-Thuốc là khiến ông khó chịu à?
-Không, nhưng đầu thuốc đang cháy, ừ.
Một người đàn ông đi bộ dọc theo cầu cảng, nghiêng người qua lan can.
-Đó là Inovy? Người lái xe hỏi Vackeers.
-Không, chính là Pope!
-Ông ta đang nói chuyện một mình?
-Ông ta nói điện thoại.
-Với ai?
-Cậu hỏi câu đó mục đích là khiến mình trở nên ngu ngốc thêm à? Ông ta ra khỏi nhà vào lúc nữa đêm để thực hiện cuộc gọi này từ bến tàu, có lẽ không ai biết người ông ta đang trò chuyện.

-Vậy sao lại phải ngồi ở đây, nếu chúng ta không thể nghe cuộc trò chuyện của ông ta?
-Để xác minh một trực giác.
-Rồi chúng ta có thể đi, ông đã xác minh được trực giác của mình chưa?
-Chưa, nó sẽ xảy ra ngay sau khi tôi bắt đầu quá quan tâm.
-Bởi vì ông đã có ý tưởng về chuyện gì sẽ xảy ra sau đây à?
-Cậu nhiều chuyện quá rồi đó, Lozendo! Ngay sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, ông ta sẽ quẳng con chip điện thoại xuống sông Seine.
-Và ông sẽ lặn xuống đáy sông để mò nó lên chứ? Ông thật ngớ ngẩn, bạn tôi.
-Thay vì xúc phạm cậu về việc giải thích cho những gì ta đang mong đợi phải không?
-Ông sẽ tìm thấy nó nhanh thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận