Đêm Đêm Kinh Hồn

Bà Mộ đi theo Mộ Dung trở về nhà Tả La, vừa gặp Tư Tư liền như đã thân quen từ lâu, một già một trẻ thân thân thiết thiết ở trong phòng không ra.

Tả La cười cười, nhìn cửa phòng con gái đóng chặt, đi về phòng mình ở hướng ngược lại.

Mộ Dung vẻ mặt nghiêm túc hiếm có tựa trên giường, trước mặt là chiếc hộp nhạc cũ kĩ.

“Sao vậy?” Tuy rằng bình thường y không thích vẻ cợt nhả thiếu đứng đắn của Mộ Dung, nhưng khi thấy gã đứng đắn y lại lo không biết có phải gã bị uống nhầm thuốc không…

“Ừm…ba, ba em thực sự tỉnh lại?” Trong mắt nam tử có chút mê man, y cười ngồi xuống cạnh gã.

“Đột nhiên có ba nên không quen?” Cái tên bề ngoài kiêu ngạo đáng ghét này, thực ra luôn khao khát được yêu thương. Thực sự gặp rồi lại bắt đầu nhát gan. Tả la bất đắc dĩ cười, định xoa đầu Mộ Dung.

Bất ngờ Tả La bị ôm lấy từ đằng sau, độ ấm cùng khoảng cách gần gũi khiến y hơi mất tự nhiên, mặt y nóng bừng, nhưng cũng không cự tuyệt.

“Em…Trong đầu em chẳng còn hình ảnh nào về ba, thậm chí em còn từng hận ông ấy, nhưng mà hiện tại…Thực ra ngay từ khi mới bước vào căn phòng đó em đã cảm thấy mất tự nhiên, người mình hận thực ra lại…Em cảm thấy rất xấu hổ. Hơn nữa em chưa từng gọi ai là ba, tưởng tượng đến việc mai này em sẽ có một người như vậy….Tự dưng thấy kì kì…”

Cái tên này. Hoá ra không chỉ nhát gan, hơn nữa…còn ngại ngùng.

Tự dưng y lại cảm thấy gã đáng yêu, cười xoa cánh tay đang ôm mình.

“Ngày mai chúng ta…đi gặp ba em nhé?”

Chiếc cằm tựa lên vai y hơi ngừng lại, sau đó y cảm giác được vòng tay ôm lấy mình càng thêm siết chặt.

Sau một lúc lâu, vòng tay kia chợt buông lỏng, rồi chiếc hộp nhạc bỗng xuất hiện trước mặt y, là nam tử phía sau đưa qua.

“Bà em nói chiếc hộp nhạc này thực ra là ba em để lại, trước kia khi em bị bắt nạt phát khóc sẽ nhìn chằm chằm nó, có đôi khi còn trút giận lên nó.” Đột nhiên ý thức được mình mới kể lại chuyện mất mặt hồi bé của chính mình, thân mình phía sau hơi cứng lại, sau đó giọng nam kia lại khe khẽ vang lên.

“Bắt nạt…Mấy cái tên bắt nạt em em đều bắt nạt lại hết! Hơn nữa cũng chỉ có mấy lần thôi, về sau mỗi khi em nghe được âm thanh từ chiếc hộp phát ra, trong lòng em sẽ trở nên bình tĩnh.”

Nam tử phía sau ngượng ngùng nói, Tả La biết gã đã chịu không ít đau khổ, đau lòng nắm chặt bàn tay gã.

Nam tử được cổ vũ tiếp tục ngượng ngùng nói, “Hộp nhạc bị em đập hỏng, tuy sau đó đã được sửa lại, nhưng bên trong có một lỗ thủng lớn lắm. Em đã sửa chỗ đó thành một ngăn mới, hồi xưa còn đặt bảo bối của mình vào đó đó A! Tiểu Tả mau mở ra xem xem! Không nói cũng quên mất tiêu. Nhìn xem bên trong có cái gì!!!” Nói xong Mộ Dung liền biến thành tên nhóc to xác nhớ tới món đồ chơi cũ, thúc giục Tả La mở hộp.

“Ở bên trong ấy! Mở mạnh ra một chút. Đúng!!”

Chiếc hộp bật ra, nhưng đập vào mắt hai người không phải là lỗ thủng của chiếc hộp, cũng không có thứ ‘bảo bối’ của một tên nhóc con mà Mộ Dung mong chờ. Mà là…

“Sao lại là một tờ giấy?!”

Tờ giấy hoàn toàn không có vẽ cũ kĩ, nhìn qua rất mới, cảm giác được người phía sau nghi hoặc, Tả La mở tờ giấy ra.

Giấy trắng mực đen viết rõ ràng: Mộ Trương Thục Nhàn là cổ đông của tập đoàn Mộ thị, nắm giữ 60.704.000 cổ phiếu hợp pháp của tập đoàn, chiếm giữ 29,07 % trong tổng số cổ phần tập đoàn, Mộ Trương Thục Nhàn quyết định chuyển nhượng 60.704.000 cổ phiếu cho Tả La tiên sinh, số cổ phiếu chuyển nhượng có tổng giá trị…

Nhìn đến đây, Tả La quay phắt đầu lại, mắt to trừng mắt nhỏ với Mộ Dung.

Đây là…’giấy tờ chuyển nhượng cổ phiếu’?!

“Bà nội!!!!!” Trong phòng lập tức vang vọng tiếng gào to kinh thiên động địa của Mộ Dung.

Trước khi lấy chồng, bà nội Mộ Dung có tên là, Trương Thục Nhàn.

Bà Mộ đáp lại tiếng kêu của Mộ Dung bằng hành động ngoáy lỗ tai.

“Ta còn tưởng mấy đứa nhìn thấy cái này mới đi tìm bà lão ta chứ, luật sư chưa nói gì hả? Cháu trai ngốc, nghĩ cũng biết…Không có việc gì sao ta lại để con phá hộp nhạc ra chớ? Nói đây là sính lễ cho cháu dâu còn thấy bủn xỉn ấy ”

“Cái này…bà Mộ, cháu không thể nhận được.” Cho dù y không làm kinh doanh, nhưng y cũng hiểu tờ giấy này có ý nghĩa gì, gá trị của số cổ phiếu chuyển nhượng này…

Tả La nhíu mày.

“Bà Mộ gì hả? Phải gọi là bà nội! Cháu dâu cháu ngại lễ vật nhỏ quá à? Con dâu ta chầu chực thứ này nhiều năm lắm rồi đấy Mấy năm nay thấy bà lão này tinh thần không tốt liền không thèm để ý quan tâm ta. Mấy thứ này có giá lắm đó!” Bà cụ thổn thức, một lúc sau đột nhiên kéo tay Tả La qua, nhỏ giọng nói.

“Đây là cam đoan, cam đoan con hiểu chưa? Năm đó ông nội con đưa cái này cho ta, là để chứng minh ông ấy sẽ không thay lòng, hắc hắc Nếu ông ấy thay lòng đổi dạ ta liền bỏ ổng, nhiều tiền thế này….Ta có thể bao dưỡng vô số tiểu bạch kiểm! Hắc hắc Rõ chưa? Học ta đi Ông nội con đến khi vô quan tài vẫn thành thành thật thật với ta đó!”

Bà cụ cười mờ ám, Tả La nghe mà đỏ bừng mặt.

Cái gì…cái gì mà thành thành thật thật chứ….

“Con không hiểu…Bà vẫn là đưa cho Mộ Dung đi!” Tả La cuống quýt nhìn Mộ Dung một góc.

Mộ Dung mặt cũng xanh lét.

Cái bà này! Đã sớm biết…biết gã không thể nào thoát khỏi tay Tả La.

Thấy ánh mắt ra lệnh của Tả La, Mộ Dung liếc bà cụ cười ‘gian xảo’ một cái, sau đó nịnh nọt cười.

“Bà xã, em phải dựa vào anh mà sống rồi Cổ phần của anh nhiều hơn em quá trời Sau này tiểu nhân nhất định hầu hạ ngài trên giường dưới giường đều nhất mực thoả mãn, thế nào? Giờ bọn mình thử trên giường trước nhé?”

Câu cuối cùng Mộ Dung dán bên tai Tả La thì thầm, người đối phương run rẩy lợi hại, Mộ Dung lâng lâng nghĩ: Anh yêu của mình quả nhiên không chịu nổi mị lực của mình, càng ngày càng nhạy cảm, mình mới cắn cắn tai ảnh ảnh đã vậy rồi. Đang cười đắc ý, tự dưng mông bị đạp một phát

“Cậu! Hôm nay ngủ sô pha!!” Tả La tức giận nói.

————————————————————————

Còn 1 chương nữa là hoàn rồi nhé


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui