Thẩm Hi hôn mê hai ngày mới tỉnh, bác sĩ nói thiếu chút nữa là đạn đã tổn thương đến động mạch, may là anh phúc lớn mạng lớn.
Bên cạnh giường bệnh là phó đại đội trưởng ở cách vách, là người quen cũ, chế nhạo nói: "Thẩm Đại đội trưởng, không ngờ được có ngày còn có thể gặp ông ở phòng bệnh.
"
Thẩm Hi sờ vai, rất đau, nhưng có thể chịu đựng được, liền thản nhiên đáp lời: "Không sao, vết thương nhỏ thôi.
"
"Không sao là tốt rồi, lần này ông dọa sợ cả đội các ông rồi, mỗi ngày đều có người chạy qua bên đây.
"
Thẩm Hi nghe có người qua đây thì dừng một chút, hỏi: "Ông có thấy một người trắng trẻo sạch sẽ không.
"
Người nọ cẩn thận suy nghĩ một hồi: "Hình như không có, người đến tôi đều biết hết, chỉ có Tiểu Vương Tiểu Lưu bọn họ.
"
Thẩm Hi nhìn xuống.
Bác sĩ không thả người, Thẩm Hi lại nằm thêm vài ngày, trong lúc đó cũng có mấy người sang đây xem anh, nhưng đều không phải Phương Chính Thanh.
Phương Chính Thanh không có đến.
Không đến cũng tốt, dáng vẻ bây giờ của anh nhếch nhác quá, để Phương Chính Thanh nhìn thấy, không thích hợp.
Thẩm Hi nghĩ như vậy, chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên nghe thấy tiếng xào xạt.
Một bóng dáng lén lút tiến vào, cách Thẩm Hi còn khoảng chừng năm thì dừng lại, cứ nhìn từ xa như vậy.
Thẩm Hi nói: "Sao em không mặc nhiều một chút.
"
Phương Chính Thanh hoảng hốt, sau đó ngượng ngùng nở nụ cười: "Anh đã tỉnh rồi.
"
"Ừm.
"
Thẩm Hi từ trên giường ngồi dậy, Phương Chính Thanh vội vàng đi đến: "Anh muốn lấy cái gì để em lấy giúp anh.
"
Thẩm Hi nói: "Tôi nằm mãi nên ngột ngạt muốn chết luôn, em cùng tôi xuống phía dưới đi dạo một chút.
"
"Nhưng vết thương..."
"Vết thương không sao hết.
"
Đêm đã khuya, trên khắp mặt đất nặng nề ngủ, nếu không có tiếng hít thở của hai người, nếu không phải tuyết "cót két" tạo ra âm thanh, đêm hôm nay hẳn là yên tĩnh không tiếng động.
Thẩm Hi khoác áo bành tô quân đội* đi ở phía trước, Phương Chính Thanh đi theo phía sau, giống như một cái bóng lặng lẽ.
Thẩm Hi thở dài quay đầu lại, lấy áo bành tô quân đội bọc cậu lại.
Phương Chính Thanh kinh ngạc nhìn anh, Thẩm Hi kéo đầu cậu vào trong lòng ngực mình.
Anh cao hơn Phương Chính Thanh Cao một cái đầu, vừa vặn đặt được cằm trên mái tóc mềm mại của Phương Chính Thanh, anh nói: "Như vậy ấm áp hơn.
"
Phương Chính Thanh vâng một tiếng.
Gió đêm vắng vẻ, ánh trăng lờ mờ, Phương Chính Thanh ghé vào trong lòng Thẩm Hi rầu rĩ nói: "Không phải em cố ý không đến đâu.
"
Thẩm Hi: "Ừm.
"
Phương Chính Thanh còn nói: "Mấy ngày nay em vẫn luôn nghĩ, nếu như trước kia em không có khăng khăng muốn ở lại đây, mọi việc có thể trở nên tốt hơn không, Tiểu Lão Thử sẽ không chết, anh cũng sẽ không bị thương.
"
Thẩm Hi vỗ lưng của cậu, Phương Chính Thanh không nói gì nữa, Thẩm Hi cảm giác được vạt áo trước có chất lỏng ấm áp thấm vào da từng chút một, khiến anh cảm thấy đau lòng.
Anh có chút luống cuống tay chân, suy nghĩ một lát, chỉ có thể vụng về an ủi: "Lần đầu tiên anh ra chiến trường thì vẫn nhỏ tuổi hơn em một chút, trận chiến đó đánh rất gian khổ, bọn anh không có đạn dược, chỉ có thể đánh kẻ địch bằng lưỡi lê*.
"
"Em đã thấy đánh bằng lưỡi lê chưa?"
Phương Chính Thanh khẽ lắc đầu, Thẩm Hi biết cậu đang nghe, liền tiếp tục nói: "Cái đó tàn nhẫn hơn chiến trường bây giờ nhiều lắm, người phía trước ngã xuống, người phía sau lập tức theo bước tiến của người trước xông lên.
Không có dừng lại, cũng không dám dừng lại.
"
"...!Sau đó thì sao.
"
"Khi viện binh đến, trên mặt đất đều là máu cùng thi thể, có kẻ địch, cũng có chính chúng ta.
Anh nhìn bốn phía, xung quanh chỉ còn lại mười mấy người.
" Thẩm Hi ngừng lại: "Ừm...!Em phải biết rằng, đội bọn anh khi đó, trước khi chiến tranh đến, đã từng có khoảng trăm người.
"
"Lúc đó, cũng là cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngóng trông chiến tranh kết thúc, sau khi về nhà nên lấy vợ thì lấy vợ, nên nuôi con thì nuôi con.
Nhưng sau này súng đến, lựu đạn đến, phần lớn người đều chết hết.
"
Tay ôm eo Thẩm Hi của Phương Chính Thanh siết thật chặt, Thẩm Hi trấn an vỗ nhẹ hai cái, nói tiếp: "Lúc đó anh chỉ nghĩ, tất cả người còn đứng được khi đó đều mang theo hy vọng của người chết mà sống tiếp.
Phương Chính Thanh ngẩng đầu: "Vâng.
"
Thẩm Hi nở nụ cười, đường nét lạnh lùng trên khuôn mặt trở nên dịu dàng hơn vì thế, anh nhẹ nhàng vén tóc của Phương Chính Thanh, lộ ra đôi mắt ngập nước sáng ngời: "Sống ở chiến trường, chết ở chiến trường, là số mệnh của chiến sĩ, bất luận là cái chết của Tiểu Lão Thử hoặc lỡ như ngày nào đó nh cũng gặp bất trắc, cũng không phải lỗi của em, em không cần phải tự trách.
"
"Em cũng biết những điều này..." Thẩm Hi nhìn về phía Phương Chính Thanh, trong mắt của cậu có núi, có ngân hà đầy trời, cũng có bóng dáng của Thẩm Hi, Thẩm Hi nghe cậu nói: "Nhưng anh...!có thể mãi luôn tồn tại hay không.
"
Phương Chính Thanh nói xong, có chút ngượng ngùng, vùi khuôn mặt vào trong lòng ngực của Thẩm Hi.
Nhất định là bóng đêm quá mức chọc người, Thẩm Hi cảm thấy mình không nhốt được con thú dữ trong lòng kia nữa rồi, anh vén tóc của Phương Chính Thanh lên, thành kính hôn xuống: "Ừm, mạng của anh rất kiên cường, Diêm vương không muốn lấy của anh đâu.
".