Đêm mịt mù

 "Thật trùng hợp, thì ra nhà em ở đây." Tề Trạm cười với cô, rồi liếc nhìn biển số nhà.
Mạc Ương cố gắng cười thật tự nhiên: "Ừ, thật trùng hợp."
"Này, vết thương trên mặt em hình như đỡ hơn nhiều rồi nè." Tề Trạm nói tiếp.
Mạc Ương: "Vâng, đã không sao rồi ạ."
Đang nói chuyện, bên cạnh bỗng xuất hiện thêm một nam cảnh sát khuôn mặt chững chạc, ông ấy nhìn hai người, hỏi Tề Trạm: "Sao thế Tề Trạm, hai đứa quen nhau à?"
"Trước kia bọn em có duyên gặp qua một lần." Tề Trạm giải thích với người đó rồi lại nhìn qua Mạc Ương: "Chuyện là.... bọn anh dạo này hơi bận nên chuyện của bọn lưu manh kia phải tạm gác lại, nhưng em không cần lo lắng, bọn anh nhất định sẽ bắt hết bọn chúng."
“Ừ." Mạc Ương nặng nề gật đầu: "Vậy hôm nay anh đến đây...."
"À, buổi sáng bọn anh nhận được cuộc gọi báo án nói ở công viên Tây Hà phát hiện một cỗ thi thể người già, sau khi điều tra được biết người chết là Lưu Tâm Lan mẹ của Tạ Gia Bảo chủ nhân phòng 106 của toà nhà này, cho nên mới đến đây để điều tra tình hình."
Mạc Ương đứng hình, hai mắt trợn to, lúc lâu sau mới phản ứng lại: "Anh nói gì cơ, bà lão Lưu chết rồi?"
Tề Trạm hơi do dự: "Phải."
"Bà ấy chết như thế nào?"
Tề Trạm nhìn cô chăm chú rồi chầm chậm nói: "Buổi tối hôm qua đột phát nhồi máu não, sáng nay được phát hiện thì đã không cứu được nữa."
Mạc Ương thấy lòng trầm xuống, cảm xúc ngổn ngang phức tạp.

Người cảnh sát kia tiếp nối câu chuyện: "Một người đang yên đang lành sao lại vô cớ ôm chăn gối ra ngủ trên ghế dài ngoài công viên, nếu như không phải bị ngược đãi thì đánh chết tôi cũng không tin. Hôm nay chúng tôi tới là muốn hiểu rõ ngọn ngành, cô bé, cháu có thể cung cấp cho chúng tôi chút manh mối không, bây giờ hai vợ chồng kia đang ở sở cảnh sát một người khóc một người thì chửi bới không hỏi được gì hết."
"Em....." Mạc Ương nhìn Tề Trạm, bàn tay đang dựa trên cánh cửa nắm chặt lại: "Chuyện nhà bọn họ em cũng không rõ ràng lắm."
Tề Trạm và người cảnh sát nọ quay sang nhìn nhau: "Em thật sự không biết chuyện gì sao?"
Mạc Ương suy nghĩ một lát: "Hôm qua về nhà có nghe thấy bọn họ cãi nhau, nhưng cụ thể là cãi vã chuyện gì thì em không biết, không bằng hai người đi nhà khác hỏi xem."
Người cảnh sát nọ thấy vậy có chút nuối tiếc: "Vậy được rồi, lát nữa chúng tôi sẽ đi nhà khác hỏi xem, cô bé, cháu bao nhiêu tuổi rồi, học trường nào vậy?"
"Lớp 10, THPT Thị Tam." Mạc Ương lời ít ý nhiều.
"Vậy cách chỗ này cũng không xa nhỉ, bình thường cháu vẫn về nhà chứ?"
Mạc Ương sau khi suy sét: "Vâng."
"Học cấp 3 chắc mệt lắm nhỉ, họ hành nhà tôi có cậu con trai cũng học trường đó, nghe nói hiện tại bọn cháu tan học rất muộn thì phải?"
Mạc Ương không rõ đầu đuôi nhưng vẫn gật đầu trả lời.
Tề Trạm mắt sáng lên: "Bình thường em về nhà hay đi đường nào?"
Mạc Ương không trực tiếp trả lời: "Em......"
"Mấy hôm trước, gần khu nhà cháu ở chỗ ngõ Đông Trực xảy ra tai nạn giao thông cháu có biết không?" Người cảnh sát nọ lại hỏi: "Con đường đó có phải cháu thường đi qua?"

"Buổi tối hôm đó em có gặp phải người nào không?" Tề Trạm hỏi.
Mạc Ương trợn tròn mắt lắc lắc đầu: "Đây là chuyện của mấy ngày trước thì phải? Em nhớ buổi sáng hôm đó khi ngang qua đó đúng là có rất nhiều người súm lại, sau đó mới biết là xảy ra tai nạn giao thông, ừm, tai nạn xảy ra vào buổi tối hôm trước thì phải? Buổi tối hôm đó em đi con đường khác nên không thấy gì cả?"
"Uh, đúng là xảy ra vào buổi tối hôm trước, khoảng tầm hơn kém 10h, giờ đã mấy ngày qua đi nhưng không hề có chút manh mối gì hết, mấy ngày này, bọn anh cũng phải đi đến đây để thăm dò, điều tra, hôm nay vừa đúng lên tiện hỏi luôn."
"Vậy à, nghe có vẻ nghiên trọng nhỉ." Mạc Ương ra vẻ kinh ngạc.
Tề Trạm nói: "Đúng vậy, đâm chết người, nhưng nơi đó là khu phố cũ nên không có camera giám sát, hiện giờ chiếc xe gây tai nạn và tài xế một chút manh mối đều không có."
"Người chết là người như thế nào?" Mạc Ương duy trì vẻ tò mò hỏi.
"Là một người đàn ông trung niên, bị đâm thảm lắm, toàn thân xương cốt đều bị gãy, xương sọ bị vỡ vụn."
"Hả." Cô nhịn không được đưa tay lên bịt miệng: "Thật đáng sợ."
Tề Trạm lại nghiêm túc nói: "Đúng vậy, buổi tối hôm đó mấy giờ thì em đi qua con đường đó, cụ thể là con đường nào, thật sự là không nhìn thấy gì hết sao?"
Mạc Ương suy nghĩ một lát: "Buổi tối hôm đó cũng giống như mọi khi, em 9h30 tan học, đi đường hết tầm mười mấy phút, lúc đi vào ngõ Đông Trực, đèn đường nơi đó bị hỏng, em sợ tối nên sau khi đi vào đó bèn vòng vào con đường khác gần đó, chính là chỗ ngã rẽ ở đầu ngõ Đông Trực, hình như là đường Thạch Bản thì phải, chỗ đó trước kia có một người điên thích nấp ở đó doạ người, em là vừa đi vừa chạy, rất nhanh đã chạy về nhà cho nên không nghe thấy tiếng động gì cả."
"Đường Thạch Bản?" Người cảnh sát bên cạnh chán nản nói: "Tệ thật, vừa đúng bỏ lỡ hiện trường, haizz, hỏi lâu như vậy, khó khăn lắm mới tìm được một người đi qua con đường đó, giờ lại đứt hết manh mối rồi."

Tề Trạm cũng thở dài một tiếng, nhìn Mạc Ương: "Vụ tai nạn đó, có lẽ lúc em đi qua chưa được bao lâu thì xảy ra."
"Ồ." Mạc Ương không biết nên cảm thấy vui mừng hay nuối tiếc: "Chắc vẫn còn người đi qua nơi đó chứ, nói không chừng có người khác nhìn thấy thì sao."
Người cảnh sát nọ thất vọng nói: "Đã hỏi khắp hai con phố rồi, cháu là người duy nhất đi qua nơi gần hiện trường vào thời điểm đó, chỗ đó vốn đã hẻo lánh, ban ngày cũng chẳng có mấy người đi lại chứ đừng nói ban đêm."
Tề Trạm vẫn chưa hết hi vọng: "Nếu như em nhớ ra manh mối gì thì hãy gọi cho chúng tôi, chúng tôi cũng mong sớm bắt được người tài xế đó."
"Dạ, được ạ."
Mạc Ương cười nhẹ với anh ta.
Đã đến nước này hai người cũng không nói thêm gì nữa, đơn giản tạm biệt vài câu rồi đi đến gõ cửa nhà khác dò hỏi.
Mạc Ương đóng cửa lại, trong đôi mắt sâu thẳm toát ra một tia lạnh lẽo rồi lập tức biến mất. Quay người lại, một cái gạt tàn cáu bẩn không ngừng phóng đại trước mắt đang nhắm thẳng vào đầu cô bay đến. Mạc Ương sợ hãi lùi về sau một bước ôm lấy đầu cúi người xuống, gạt tàn choang một tiếng đập vào cánh cửa rồi rơi xuống đất, trong phút chốc mảnh vỡ bắn tứ tung. Nếu như vừa rồi cô không tránh kịp thì cái đầu cô hiện tại chắc thủng một lỗ to đùng rồi, cũng may là đã có nhiều kinh nghiệm nên mới thuần thục như vậy. Những chuyện thế này xảy ra như cơm bữa trong ngôi nhà này. Mạc Ương đè xuống lại cảm giác sợ hãi tận đáy lòng nhìn vào mảnh vỡ thuỷ tinh trên mặt đất, buông hai tay xuống đứng dậy lạnh lùng trừng mắt nhìn Mạc Hướng Quốc.
"Mày còn dám trợn mắt hả, đồ khốn!"
Mạc Hướng Quốc ngồi trên sô pha hoàn toàn không để tâm đến hành động vừa rồi của mình có thể gây ra nguy hiểm cỡ nào, đốt một điếu thuốc hút mấy hơi, ánh mắt âm hiểm rơi trên người cô: "Mẹ nó chứ." Ông ta chửi một tiếng rồi đứng dậy đi đến, Mạc Ương tự động dịch sang bên cạnh mấy bước, lúc đi ngang qua cô Mạc Hướng Quốc miệng ngậm thuốc, dùng giọng điệu chỉ có hai người nghe thấy nói: "Sớm muộn gì tao cũng khiếm mày phải chết." Sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Mạc Ương đôi mắt ngấn lệ chết chân tại chỗ, móng tay bấm vào ngón tay tạo ra những vệt hồng hồng. Từ khi cô bước chân vào ngôi nhà này được một tháng trở đi câu nói này vẫn luôn được Mạc Hướng Quốc treo trên miệng. Ông ta hận cô, nỗi hận đã qua nhiều năm như vậy càng ngày càng điên cuồng, cố chấp, tựa như mắc bệnh thần kinh. Mỗi lần khi Dương Tuấn Phương không ở nhà, Mạc Ương liền biết bản thân cần phải tập trung toàn bộ tinh thần để đề phòng Mạc Hướng Quốc, bởi vì, ông ấy bất cứ lúc nào cũng có thể phát điên. Trong trí nhớ của cô có mấy lần nghiên trọng nhất, một lần là khi cô 9 tuổi, Mạc Hướng Quốc đưa cô ra phố nhân lúc dòng người hỗn loạn bỏ cô mà đi. Sau đó, khi ông ta phát hiện Mạc Ương có thể tìm về nhà một cách chính xác thì, ông ta chơi chiêu dắt cô ra phố đợi khi xe cộ đang qua lại đẩy cô ra giữa đường. Cô nhớ khi đó chiếc xe tải chở hàng chỉ cách cô đúng một gang tay, tài xế bị doạ chết khiếp mở cửa xuống xe mắng cô như tát nước vào mặt, Mạc Hướng Quốc làm như người ngoài cuộc đứng xem hóng chuyện, đợi cho người vây xem đi hết mới tiến lên lôi cô về.
"Dám nói với mẹ mày xem tao không bóp chết mày." Ông ta ác độc nói với cô.
Lần đó, cô không dám nói chuyện này với Dương Tuấn Phương, nhưng sự hành hạ của Mạc Hướng Quốc với cô chưa bao giờ dừng lại. Một ngày nào đó khi cô 11 tuổi, cô đang gội đầu ở bồn rửa không đề phòng sau lưng có một cánh tay thò ra kẹp lấy cổ cô rồi ấn mặt cô xuống bồn rửa, nước và xà phòng tranh nhau luồn vào trong mũi, mắt cô, cái cảm giác cay xè đau đớn đó cả đời này cô cũng không thể nào quên. Lần đó, nếu như không phải Dương Tuấn Phương đột nhiên trở về, có lẽ cô đã bị Mạc Hướng Quốc dìm chết.
Từ đó về sau, ông ta ngày càng điên cuồng, nhiều lần bỏ các loại thuốc vào trong cốc nước của cô, sau khi thất bại mấy lần liên tiếp, ông ta hạ quyết tâm, có một ngày nhân lúc cô đang tắm gội ông ta dùng khăn lông bịt kín khe hở nhỏ hẹp dùng để thông gió của nhà vệ sinh lại, cũng chính lần đó bị Dương Tuấn Phương phát hiện, người từ trước đến nay luôn nhẫn nhục chịu đựng là bà giống như bị chạm vào vảy ngược, vác dao đuổi thao Mạc Hướng Quốc mấy tầng lầu, ngày hôm đó toàn bộ khu nhà đều có thể nghe thấy tiếng gào khóc đau xé ruột gan của bà. Sau đó Mạc Ương tiến đến ôm lấy bà, bà mới bình tĩnh lại, hai mẹ con ôm nhau khóc nức nở, Mạc Hướng Quốc đứng một bên lạnh nhạt bàng quan, ánh mắt sắc lạnh giống như một con rắn độc đang lè lưỡi. Nhiều năm như vậy bây giờ nghĩ lại đáy lòng Mạc Ương vẫn như cũ nổi lên từng đợt lạnh lẽo. Giờ đây cô đã khôn lớn nhưng ý muốn giết cô của Mạc Hướng Quốc vẫn chưa hề biến mất.
Sau khi quét dọn xong sàn nhà, Mạc Ương trở về tầng gác khóa cửa lại nhốt mình trong phòng, chỉ có khi ở trong này người vừa thoát khỏi cái chết như  cô mới sinh ra một chút cảm giác an toàn. Trong mấy năm này, cô có thể cảm nhận được ánh mắt Mạc Hướng Quốc nhìn cô chứa đầy ác ý, ông ta luôn luôn uống cho say mèm rồi phát điên lên, mượn cơ hội mắng chửi cô, chỉ cần cô hơi không chú ý, vừa quay đầu thì các loại đồ vật luôn nhắm đúng hướng cô mà bay đến nào điều khiển, chai rượu, gạt tàn, bát, dao còn có một lần ông ta vứt một chiếc phích chứa đầy nước nóng đến. Bộ dáng ông ta đỏ mắt hút thuốc như thể đang cố gắng kìm chế khát khao trào dâng trong đáy lòng, khát khao muốn giết chết cô, rất hiển nhiên, ông ta sắp mất hết kiên nhẫn rồi.

Sau khi làm xong bài tập về nhà thì đã là buổi trưa, Mạc Ương nhịn đói ở trong phòng đọc sách, xác định trong nhà không có tiếng động đang muốn xuống dưới tìm chút gì đó để ăn thì người buổi sáng vừa ra khỏi nhà lại đạp cửa trở về rồi.
"Người đâu rồi!" Mạc Hướng Quốc lên giọng kêu to gọi nhỏ một hồi.
Mạc Ương biết ông ta chắc chắn lại thua tiền rồi. Một lát sau, dưới lầu truyền đến một loạt âm thanh hỗn loạn, kèm theo đó là tiếng rơi của các loại đồ đạc: "Tiền đâu, giấu ở chỗ nào rồi!"
"Con đàn bà khốn kiếp, chỉ biết để dành tiền cho con khốn kia tiêu!"
Mạc Ương nghe âm thanh ông ta lục lọi, đập phá, nỗ lực kìm nén tiếng tim đập hỗn loạn của mình. Mười mấy phút sau, dưới nhà lại có tiếng đập cửa, sau đó, trong nhà khôi phục sự im lặng. Mạc Ương xoa xoa chiếc bụng đói đến tê dại của mình, lại đợi thêm một lát mới chậm chạp mở cửa phòng. Cửa vừa mở, cô cẩn thận thò nửa người ra thăm dò, trong tầm mắt đột ngột có thêm một khuôn mặt u ám, âm hiểm, cô chợt giật thót, chưa kịp rụt người lại thì cổ tay đã bị bắt được, Mạc Hướng Quốc hướng về phía cô nở nụ cười lạnh lẽo âm u, kéo cả người cô ra rồi quăng xuống dưới lầu. Trời đất xoay chuyển, cả người Mạc Ương bị đập mạnh vào cầu thang, thân thể gầy yếu va đi đập lại vào bậc thang xi măng, với tốc độ cực nhanh lăn xuống dưới lầu.
ĐAU~
Cổ chân trong phút chốc rách một lớp da, đầu bị đập vào góc cạnh của bậc thang không ngừng phát ra những âm thanh cộp cộp nhỏ vụn, vừa rơi xuống nền nhà cứng nhắc lạnh lẽo Mạc Ương như muốn ngất đi, cô ôm chặt lấy bụng và đầu gối, cả người không ngừng phát run, những giọt mồ hôi nhanh chóng lấp đầy vầng trán. Trên bậc thang, Mạc Hướng Quốc đứng đó nhìn xuống Mạc Ương đang co quắp trên mặt đất, trong đôi mắt âm hiểm toát ra một tia khoái cảm. Một lát sau, ông ta thuần thục đốt một điều thuốc, cười lạnh đi xuống lầu vòng qua người cô rồi ra khỏi nhà.
Cô nằm đó một lúc lâu cho đến khi cơ thể dần dần thích ứng với loại đau đớn thấu tim này, Mạc Ương mới chậm chạp ngồi dậy, nhẹ nhàng cử động, thân thể giống như bị cực hình tra tấn, cơn đau như thuỷ triều lũ lượt kéo đến, đến cả hít thở cũng khó khăn, cô cố nén lại những giọt nước mắt trực trào. Cô đứng dậy đến bàn ngồi nghỉ, từ trong hộp cứu thương lấy thuốc ra để bôi nhưng sau lưng và trên vai có mấy chỗ cô không với tới. May là ở góc đường có một phòng khám danh tiếng khá tốt, cô và vị bác sỹ tốt bụng họ Hồ đó cũng xem như quen biết, nếu như cô đến đó xử lí vết thương thì có lẽ bà ấy sẽ không lấy tiền. Thấy vết thương chảy máu không ngừng, Mạc Ương lấy chìa khoá nhà khập khiễng đi ra. 
Vén rèm đi vào, gian ngoài của phòng khám có mấy người cả nam cả nữ đang ngồi truyền nước, mỗi người một tâm sự, Mạc Ương cũng không quá để tâm, xoay bước đi sang bên kia nhưng chân cô chợt chết sững tại chỗ, giây tiếp theo cô gần như muốn quay người bỏ đi.
 
 
 
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận